- Này, nàng có nghe ta nói không vậy nương tử ? Thương Vũ lay thê tử, nàng có vẻ chẳng tập trung gì cả.
- Hả…à…Vậy….bây giờ chúng ta phá Thạch trận trong Đào trận này có phải cũng như lần trước dùng thuật âm dương ? Tử Linh hoàn hồn….cố tập trung vào phá trận…
- Trận lồng trận tuy biến hóa khôn lường nhưng lại bị hạn chế, bởi uy lực của trận pháp không thể đạt đến mức cao nhất mà chỉ có thề ở mức không cao, không thấp. nên không cần dùng đến quy luật âm dương. Thương Vũ mỉm cười, nàng vì sao chẳng chút tập trung nàng, những gì hắn vừa giảng giải, coi bộ nàng chẳng nghe thấy gì.
- Không dùng âm dương vậy ta dùng thứ gì ?
- Sao nàng không dùng những thứ có sẵn trong trận mà phá trận ?
- Ý chàng là dùng Mộc phá thạch ?
- Thông minh…Thương Vũ mỉm cười, thê tủ hắn quả nhiên rất thông minh.
- Mộc và Thạch vốn không tương sinh nhưng lại tương khắc. Chỉ là thiếp không biết phải vận dụng thế nào….Không phải nàng chưa từng nghĩ tới,nhưng lại không biết phải làm thế nào mới khiến mộc khắc thạch.
- Phong, Thần, Linh,Khí nàng có từng nghe qua chưa ? Nếu rừng Đào nàng dùng Thần và Phong để phá vậy lần này lại không nghĩ đến.
- Ý của chàng chính là muốn nói đến Tinh Linh của hoa đào và Hàn khí của TửThạch tương khắc….Thiếp hiểu rồi….Thiếp sẽ dùng Tinh Linh của hoa đào làm thế điều trận….Vừa nói nàng vừa quay tròn quấn những cánh hoa đào rơi trên đất, vận dụng hàn khí của Tử Thạch đẩy cánh hoa, dẫn đường tìm được tâm cốt của Thạch trận. Tâm cốt của Tử Thạch trận là một phiếm đá nhỏ. Chỉ cầm di dời tâm cốt, Tử Thạch trận tự nhiên bị hóa giải. Nhưng nàng không những dời viên đá, mà còn phá hủy nó, khiến trận pháp không những bị phá giải, còn phá tam cả trận pháp.
- Ha…ha… thiếp giỏi chưa ? Tử Linh nhãy cẫng lên không thể tin được trận pháp kia lại có thể phá được dễ dàng như thế. Tử Linh nhìn cả trận pháp hoa đào cùng Tử Thạch trận bị nàng phá hủy mà thích ý. Với mớ hỗn độn này, hắn muốn dựng một trận pháp khác cũng phải mát mấy ngày. Trong mấy ngày nàng nàng có thể thừa cơ mà rời cốc.
- Thiếu phu nhân…người thật quá đáng….chủ nhân phài mất nhiều năm mới bày Thạch Dào trận này trấn thủ Diêm la cốc, vậy mà cô lại phá đi như vậy…lỡ như…
- Ảo….Thương Vũ trừng mắt mắng thuộc hạ. Hắn không muốn làm thê tử mất hứng,trận không phá cũng đã phá rồi.
- Nhưng mà….Ảo không phục muốn kháng nghị….hắn thực sự rất bực mình…
- Đủ rồi…ngươi lui xuống trước đi…Thương Vũ thâm tình nhìn Ảo, hắn biết thuộc hạ của mình lo lắng gì, nhưng hắn không muốn phá vỡ hứng thú của nương tử mình.
- Dạ…Ảo lầm lũi lui ra phía sau không lên tiếng nữa.
Sau khi phá trận xong Tử Linh theo Thương Vũ trở về phòng dùng cơm. Theo như Tử Linh tính toán, cho dù Thương Vũ có cho người bắt tay tu sửa trận pháp ngay, thì hắn cũng phải mất mấy ngày. Nhưng hắn dường như chẳng có chút động thái nào tỏ ý muốn bày một trận pháp khác. Nàng sở dĩ phá cả đào trạch trận là bởi nàng muốn có thêm chút thời gian ở bên cạnh hắn. Bởi nêu hắn dạy nàng phá Thạch trận thì hẳn sẽ bày một trận pháp khác cầm chân nàng. Nhưng bày trận pháp khác cũng phải mất ít nhất 1 ngày. Nàng rời đi ngay hẳn sẽ khiến hắn trở tay không kịp, thế nhưng nàng lại chần chừ, chưa muốn ngay lập tức rời khỏi hắn.
Thương Vũ dĩ nhiên có thể nhìn ra do dự đi hay ở của thê tử mình, hắn cũng lo lắng không yên, nàng liệu có lựa chọn rời xa hắn? Ngồi trong Nội Phòng, Tử Linh đang cắm cúi vá dở chiếc áo của phu quân,nàng nhận được một phong thư do nha hoàn tùy giá của nàng đưa đến…
- Tiểu thư, có mật hàm của lão vương gia gửi tới. Tiều Ngọc đưa cho Tử Linh một phong thư mang ân hàm của Thổ quốc. Tử Linh nhíu mày nhìn phong ấn trong bức thư kia,nàng nhận ra đó chính là ấn soái của Thọ Vĩnh Vương, phụ thân nàng, nàng vừa tiếp nhận phong thư vừa nghi hoặc nhìn Tiểu Ngọc.
- Tiểu thư thứ lỗi, ta là nha hoàn do lão vương gia phái đến để giúp đỡ tiểu thư….ta sở dĩ dấu diếm thân phận, vì vương gia có căn dặn không được lộ diện cho đến khi nhận được mệnh lệnh. Tiểu Ngọc quỳ mọp xuống nhận mệnh….
Trong Phong thư, phụ thân nói xảy ra chuyện quan trọng, triệu nàng trở về gấp.
- Làm sao ta biết ngươi là người của phụ thân ta phái đến…Tử Linh Trầm giọng nói một cách lạnh lùng.
- Thuộc hạ là một trong những ám vệ của thọ quốc…Tiểu Ngọc vừa cung kính trả lời vừa đưa ra thẻ bài ám vệ của thổ quốc dâng cho quận chúa xem. Thân là một trong những ám vệ của Thổ quốc, bảo vệ quận chúa chính là trách nhiệm của nàng.
- Vậy được rồi….ta nghe nói mọi ám vệ đều không có tên….vậy từ ngay ta vẫn sẽ gọi ngươi là tiểu ngọc vậy…. Tiểu Ngọc…ngươi chuẩn bị thu xếp hành trang đi thôi…mai chúng ta sẽ rời cốc…
- Đa tạ chủ nhân ban tên….Tiểu Ngọc sẽ đi thu dọn hành trang ngay….vừa nhận mệnh xong, Tiểu Ngọc đã như biến mất khỏi phòng, giống như nàng ta chưa từng xuất hiện trong căn phòng.
Tử Linh cả ngày hôm đó cứ bám dính lấy Thương Vũ không rời nửa bước, nàng muốn toàn bộ thời gian trước khi rời khỏi được ở bên cạnh hắn. Nàng vì hắn mà xuống bếp nấu canh, vì hắn mà ở cạnh bên mài mực, xếp bút nghiên, sắp xếp lại thư phòng cẩn thận. còn tự tay chọn áo ấm cho hắn vì gần đây tiết trời bắt đầu trở lạnh. Một ngày nói ngắn thì không ngắn, nói dài thì quả thật không dài, nhìn mặt trời xuống núi mà Tử Linh cảm thấy cõi lòng quặn đau. Đã đến lúc nàng và hắn phải chia xa, nhưng nàng nhất định sẽ trở lại bên cạnh hắn nhanh nhất có thể. Cắn chặt răng bám chặt cổ Tiểu Ngọc để nàng ấy dùng kinh công của mình đưa nàng lặng lẽ rời khỏi Diêm la cốc. Sau khi bòng dáng của Tiểu Ngọc và Tử Linh rời đi, hai bóng dáng khác mới lộ diện.
- Chủ tử….với kinh công của iểu cô nương kia, hẳn là nửa canh giờ nữa thiếu phu nhân sẽ hoàn toàn rời khỏi địa phận của Diêm la cốc. Ảo nhìn trình độ kinh công của đối phương thầm tính toán.
- Ừm…Hi vọng là vậy….Chúng ta cũng chuẩn bị đi thôi… Nha Thương Vũ ra lệnh cho thuộc hạ nhưng tầm mắt vẫn không rời khòi nơi nàng vừa biến mất.
- Rõ…Ảo nhận lệnh của chủ nhân lập tức rời đi thực thi nhiệm vụ.