Văn Diệp há hốc mồm đứng chết tại trận trước bàn,
Mễ Nam vẫn vui vẻ một câu vợ hai câu vợ:
- Diệp, Diệp.. Thái nói Diệp nhất định sẽ thích..
- Vợ ơi.. Vợ Diệp ơi.. Bông này Mễ Nam thích nhất..
- Vợ.. ư...
Văn Diệp sau một hồi hóa đá thì liền nhào tới ập cả bàn tay lên miệng Mễ Nam, rít lên:
- Anh con bà nó rút cuộc nhìn sao mà tôi ra đàn bà vậy hả?
- Tôi không mặc váy!
- Tôi cũng không có vếu bự!
- Mẹ kiếp! Tôi cũng không có lỗ cho nhà anh đâm!
Mễ Nam bị bịt miệng, không thể cất ra tiếng hoàn chỉnh, nhưng vẫn rất cố gắng để giải thích:
- Ư.. Ư...
- Ư...
Mãi mà không được Văn Diệp thả tay ra, Mễ Nam cũng chẳng biết làm thế nào, liền đưa lưỡi ra.. liếm lên lòng bàn tay ấy..liếm, rối liếm.
- Á!
Cả người Văn Diệp dựng đứng hết lông tơ, tay như gặp lửa mà rụt lại,
Mễ Nam cười hì hì:
- Diệp thật xinh đẹp..đẹp hơn.. hơn.. – chỉ tay xuống một bông hoa trong lãng – hơn cái bông hoa to nhất này.
Văn Diệp không thèm đôi co nữa, chui tọt vào nhà tắm, vội vàng xối nước từ đỉnh đầu, cố che đi chút khó hiểu của chính bản thân.
Vì cái gì mà cảm giác khi làn tóc tơ kia vương tới lãng hoa mà đưa ra trước mặt cậu, dùng hết sức chân thành có thể nhất mà nói ra:
- Tặng vợ Diệp..,
Lại.. khiến tim cậu rộn rã đập mạnh hơn..
Vì cái gì mà chiếc lưỡi nhỏ kia vụng về đưa ra liếm lấy lòng bàn tay còn vương mồ hôi, lại khiến cả người cậu chấn động như thế...
Ấp áp như cái cảm giác khi đi học về, được mẹ đón ngay cửa túp lều rách nát ấy..
Hay như cái cảm giác khi rời chân từ giảng đường, thật muốn chạy thật nhanh để khi về có một kẻ cao hơn mình 2cm, nhào tới. Ôm thật chặt...
Hay, như hôm nay.
Đôi mắt ngốc nghếch đầy chờ mong vội vàng kéo cậu lại xem lãng hoa...
Còn nói cái gì mà cậu, đẹp hơn đóa ly vàng kia chứ?!
Nếu ai đã từng xem qua, thấy qua những vết sẹo chằng chịt đầy trên lưng này.. lại còn có thế nói được như thế, ngoài tên ngốc kia ra trên đời không có thêm một người...
Từng giọt nước xối càng thêm mạnh, trời đã lập đông. Lạnh thấu xương tủy, thế nhưng Văn Diệp lại không chuyển sang phía nước ấm.
Cứ để thế, xối đi... cho bớt chút nóng rạo rực trong tâm gan.
Trong làn nước ấy, có một đôi má đang khẽ hồng, có một tâm tình đang không thể khống chế nổi, khiến cho đôi môi câu lên mỉm cười...
Mễ Nam.
Tôi, thực ghét anh.
======
Mễ Nam ngồi buồn so trên cái ghế, co cả chân lên, nhìn lãng hoa được rắc ít kim tuyến đang lánh lên từng màu sắc theo nhịp đèn.
Cậu không hiểu.
Không hiểu vì sao Văn Diệp lại không thích nó, thế nên bao nhiêu tâm tư đều vẽ lên mặt.
Mặc kệ Văn Diệp đã bày nguyên một bàn gà chiên.
Văn Diệp quá là thừa hiểu rồi, nhưng vẫn chuyển chủ đề:
- Phạm Thái nhắn tin nói nay qua chỗ anh họ cậu ấy chơi, đêm nay không về đâu, ăn đi.
- ....
Vẫn là im lặng, Văn Diệp hắng hắng giọng:
- Sao thế? không ăn tôi ăn hết đấy!
- ....
Mễ Nam không nói, bờ môi mỏng hơi dẩu ra, một lúc mới đáp:
- Văn Diệp là vợ. Chị kia bảo, Vợ nhất định sẽ thích. Nhưng Văn Diệp lại không thích.
- ....
Văn Diệp gặm một miếng cánh gà chiên thơm giòn, thực là khó mà, thế nhưng bản tính cũng không vừa, vẫn cố tình trêu ghẹo:
- Oa miếng cánh gà này ngon lắm, oa.. vi diệu!
Theo thông thường, chỉ cần nhìn thấy gà chiên ròm rụm kia, Mễ Nam lập tức thích thú mà xông tới. Văn Diệp vừa tắm xong cũng đã gọi đặt 2 phần to tướng. Cũng chẳng biết vì sao lại đặt, chắc là do vui thôi.
Vậy nhưng phản ứng của Mễ Nam lại khiến cậu quá kinh ngạc.
Mễ Nam không thèm nhìn tới, lẳng lặng đứng dậy quay về phòng.
- Mễ Nam không muốn ăn cơm. Mễ Nam rất buồn.
- ....
Trời ạ. Có cần phải nói ra không? Tôi cũng đâu có lác, hiển nhiên cái mặt của hắn viết đủ mấy chữ rất buồn, rất là buồn, chỗ này buồn chỗ kia cũng buồn luôn đi.
Mễ Nam luyến tiếc nhìn giỏ hoa một cái, sau đó, thực sự rời khỏi bàn ăn, chui vào phòng ngủ.
Văn Diệp bên ngoài gãi tới rù cả đầu.
Vậy không lẽ giờ cậu phải thực sự nhận lãng hoa kia?
Nà ní? Nhưng mà cậu là một cái đàn ông!
Làm đéo sao...
Haiz..!
Điên mất thôi..
- --------
Một tiếng trôi qua.
Văn Diệp đưa tay lên miệng cắn móng, thói quen xấu cực xấu mỗi khi cậu bối rối. Nhưng suốt chục năm qua chưa cái nào bị cắn cụt đi. Vậy mà chỉ trong 1 tiếng này, mười đầu ngón tay không còn một mẩu móng.
Không lẽ giơ ngón chân lên cắn nốt sao?
Tởm không chịu được.
Thế nhưng cắn hết móng tay rồi lòng vẫn là không yên.
F*ck!
Chửi một câu bậy bạ, thấy sảng khoái trong lòng bốn phần.
Nhận thì nhận, cũng có ai biết?
Cũng chẳng chết người được..
Nếu không e rằng...
Đúng vậy. Là cậu chỉ lo bỏ phí chỗ cánh gà kia thôi. Chứ hoàn toàn không quan tâm tới cái kẻ to xác trong phòng giờ này chắc hẳn đang cuộn mình trong ổ chăn kia cả.
Nghĩ rồi nghĩ thế.
Văn Diệp hùng hồn xách theo giỏ hoa bước vào trong phòng.
Kẻ kia y như rằng, vo thành một cục. Chỉ hở có mái tóc tơ mềm vương ra ngoài một chút.
Chính Văn Diệp lúc này cũng chưa hề hình dung ra, vì sao và từ bao giờ lại hiểu rõ thói quen người kia tới thế.
Kéo kéo cái chăn:
- Ey, cánh gà không?
- .....
- Cánh gà thơm ngon ròm rụm đey.
- ......
Ủa mà khoan, mình vừa nói gì vậy?. Văn Diệp thoáng chốc lại gãi gãi đầu, cố chìm giọng:
- Ờ.. thì.. hoa đẹp. Rất đẹp. Tôi rất thích..
Có phản ứng ngay, trong chăn lập tức thò ra một cái đầu:
- Diệp thích..
- Ừ.. thì thích. Đẹp lắm. Này,
Văn Diệp giơ lãng hoa ra, cố gắng rặn ra vài câu bình phẩm:
- Rất đẹp luôn, như một tác phẩm nghệ thuật, và người cắm hoa chính là một nghệ sĩ. Đẹp vô đối. Đẹp bá cháy luôn!
Còn chậc chậc ra vẻ nữa. Trong lòng nghĩ. Mẹ cha nó, tao cắm còn đẹp hơn.
Mễ Nam y như rằng, nhổm cả người lên, ngắm nghía lãng hoa:
- Hoa đẹp cho Diệp đẹp.
- Diệp thật xinh đẹp.
- .....
Cả người Văn Diệp lại tự dưng rùng lên, mất tự nhiên vô cùng. Giá mà câu nói kia phát ra từ một cô em vòng 1- 95 đi. Có lẽ giờ cậu sẽ rớt ra ba bãi nước nhãi. Nhưng lại từ một kẻ ngực phẳng lì lì như sân bay Tân Sơn Nhất.
Thật khó mà diễn tả cảm xúc.
Mễ Nam chăm chú nhìn Văn Diệp, như chờ đợi một điều gì đó.
Văn Diệp cảm thấy quá không ổn rồi, bị nhìn như thế thực con mẹ nó mất phong độ đi. Cũng chẳng hiểu nổi, rõ ràng ngoài kia cầm dao chém người như chém chuối. Mà sao đứng trước đôi mắt hoa đào cong cong kia lại như bãi bùn.
Văn Diệp tính kéo người ra ăn gà tiếp, miệng còn chưa kịp nói. Mễ Nam đã níu lấy tay:
- Diệp, Diệp không hôn hôn Mễ Nam sao?
- Sao cơ?
- Diệp nói thích mà. Mễ Nam chờ mãi nãy giờ..
Mễ Nam chỉ lên má mình, sau đó nghĩ sao sao lại chỉ xuống môi:
- Diệp thích rồi thì phải hôn Mễ Nam, ở đây- à không - ở đây.
Binh binh binh... Tiếng trống ngực Văn Diệp đập như khởi cờ ra quân, đôi môi kia cứ chúm chím chúm chím, hồng hồng mềm mềm, ngọt ngọt...
Tại sao... lại có người... dễ thương tới như vậy cơ chứ?..
Cứng đờ, một giây, hai giây, ba giây..
Mễ Nam không chờ nữa. Nhào tới, hôn lên:
- Chụt!
- Chụt!
Sau đó thì bảo:
- Mễ Nam tự hôn rồi.
- Vì Mễ Nam rất đói. Rất muốn ăn cánh gà.
- ....
Cánh.. gà...
Văn Diệp đầu óc quay cuồng 360 độ. Bẻ lái quả này cua khét cũng không kịp đi?
Rút cuộc, cánh gà, ừ thì cánh gà.
=====
Thế nhưng, đêm hôm đó.
Văn Diệp ngủ không được yên, ngứa ngáy quá, bụi cỏ nơi giữa háng cứ loạt soạt bị vạch ra vạch vào, cả chú chim non đang say sưa ngủ cũng bị lật tới lật lui.
Chạm tới...
Ổ trứng....
Chạm tới..
Hậu... hậu.. hậu huyệt!
Văn Diệp theo phản xạ đạp một phát lên bụng đối phương.
Tay cũng đã cuộn thành quyền, suýt chút nữa là đem cả nắm dần lên mặt người kia..
- Mễ Nam?
Mễ Nam cuộn người ôm lấy cái bụng vừa bị đạp trúng.
- ... ui.. đau.. hụ hụ..
Văn Diệp hết hồn kéo lại cái quần đã bị tụt xuống một đoạn, hở ra nguyên tất cả cảnh xuân.
- Anh làm gì vậy?
Mễ Nam lắc lắc đầu, đôi mắt nhíu lại vì đau, ngơ ngác nhìn Văn Diệp.
Tính ra, đây cũng là lần đầu tiên bị người kia cho ăn đòn. Oan ức lắm.
Văn Diệp một thoáng không đành lòng lại giơ tay ra, kéo cả người nằm xuống vòng tay từ sau lưng xoa xoa bụng cho kẻ nào đó:
- Đau lắm à?
- Đau lắm..
- Thế sao tự dưng nửa đêm trèo lên người tôi làm gì?
- Sáng nay là lễ của mẹ đó, Phạm Thái nói nên gọi cho mẹ, Mễ Nam gọi. Mẹ bảo là.. bảo là...
- Bảo sao?
- Bảo là... ngủ với vợ, phải đi tìm tìm lỗ.. dúi dúi.. mới mau có em bé...
- Hả????
Văn Diệp bật ngồi dậy:
- Vậy.. anh vừa..
- Mễ Nam đi tìm lỗ...
- Cái.... Cái...
- Mễ Nam tìm thấy rồi. Lần sau, cho Mễ Nam dúi dúi có được không?
- ???!!!!!!!
- Đương nhiên là không được!!!!!!!!!! Anh nghĩ sao vậy?
- Chỉ là muốn Diệp làm vợ.
- ......!!!!!
Văn Diệp cậu thực muốn khóc. Nếu có, con bà nó. Nếu có, ông đây sẽ thông chết cậu!. Lại dám tính đường lấy chuối chọi đá hả?
Mà nghĩ kỹ thì, dẫu là bảo cậu một chọi ba, vẫn còn dễ sống hơn thế này. Trong cái nhà mà có một tên cao hơn mình 2cm. Lúc nào cũng tính đường dâm dê sờ mó cậu, mà cậu lại không được đánh trả.
Thế khác gì bảo là: a, tôi đây, anh cứ đến mà ăn đi à?
Văn Diệp cậu đời nào chịu nằm dưới!
Ghét bỏ búng khẽ lên dái tai kẻ nằm bên cạnh, chỉ thấy đôi mày kia nheo lại:
- Đáng đời.
=======
Phạm Thái không về phòng, không chỉ là một đêm. Mà tới tối thứ ba đến khi Văn Diệp muốn đích thân tới nhà ông anh họ kia xem thế nào,
Vừa mới bước tới cửa phòng lập tức đập vào một người đang nhễ nhại vết máu.
Văn Diệp giật nảy người:
- Anh Lãm?!
- ... Văn Diệp.. Phạm Thái, bị bắt cóc..
===============//================