-Cháu không sao chứ?
Thấy Tình Nhi cứ đứng nhìn mình,người phụ nữ khẽ gọi
-Ơ?dạ cháu không sao cả!
-Ừm....không sao là tốt rồi
Người phụ nữ đó lại cười,nụ cười khiến trái tim Tình Nhi lại ấm áp....
-Cơ mà cháu tên gì nhỉ?-người phụ nữ hỏi Tình Nhi
-Ơ....dạ cháu tên Lâm Ngọc Tình Nhi
-Tên cháu đẹp quá!cô tên Lâm Bạch Ngọc
-Ồ....cùng họ của cháu
-Trùng hợp thật nha!
Người phụ nữ mang tên Lâm Bạch Ngọc cười tươi nhìn Tình Nhi rồi lại chú ý đến túi đi chợ của Tình Nhi
-Cháu đi chợ à?
Tình Nhi căn bản cứ mãi nhìn ngắm cô Bạch Ngọc xinh đẹp mà quên mất việc cần làm.Sau khi nghe cô Ngọc nhắc thì mới cuống cuồng tạm biệt cô Bạch Ngọc rồi lon ton chạy đi chợ.Người phụ nữ đứng đằng sau nhìn Tình Nhi rồi khẽ mỉm cười
=======Cơ là vạch ngăn cách thời gian===
Tình Nhi khó nhọc xách hai bao thức ăn,cố gắng lê từng bước chân vào nhà....Gì chứ Tình Nhi có trí nhớ tốt nhưng thể lực lại rất yếu nên Tình Nhi nhiều lần bị bệnh dọa cậu tới phát sợ....
Cậu đang gõ cạch cạch trên bàn phím máy tính,nghe thấy giọng nói quen thuộc liền nhìn chằm chằm con mèo nhỏ của mình.Cậu dạo này cứ bị Tình Nhi bơ đẹp tại cái con em gái yêu dấu của cậu đấy,thật đáng ghét mà...hừ...Cậu phải nghĩ cách làm sao cho Tình Nhi cứ ở bên cậu và nghỉ cách đừng để con em của cậu tách Tình Nhi ra khỏi cậu...hừm...
Cậu nhíu mày suy nghĩ,Tình Nhi thấy không ổn liền chạy đến cạnh cậu,đôi mắt có phần lo lắng
-Anh Phong!anh sao thế?anh bệnh ạ?
-Tôi bệnh rồi,tại em không chăm sóc tôi ấy!-Cậu dả vờ hờn dỗi trách móc Tình Nhi
-Ôi...là lỗi của em!bây giờ em làm gì để anh hết bệnh đây
Cậu nhìn Tình Nhi,khẽ mỉm cười...
-Tôi sẽ nói cho em biết sau
Tình Nhi gật gật cái đầu của mình.Chợt
Tính.....Tong
Tiếng chuôn cửa vang lên,Tình Nhi lon ton chạy ra mở cửa....đó là cô Lâm Bạch Ngọc mà...
Cô Bạch Ngọc khẽ mỉm rồi đưa cho Tình Nhi một túi bánh quy.Tình Nhi thấy túi bánh mắt liền lấp lánh sao vàng
-Cháu qua nhà cô chơi đi!được không?
-ơ....dạ?
Toan bước đi thì giọng nói lành lạnh vang lên
-Em tính đi đâu?
Cậu bước ra,cô Ngọc tròn mắt nhìn cậu..đây chẳng phải là con trai của chủ tịch tập đoàn Hàn Phong hay sao?...
-Dạ!em sang nhà cô Ngọc chơi.Nhà cô ấy cạnh nhà chúng ta ấy ạ
Tình Nhi nói,tay chỉ chỉ vào ngôi nhà màu trắng bên cạnh.Cậu nhìn,thấy cô Bạch Ngọc không có ác ý gì với lại Tình Nhi cứ nằng nặc đòi đi nên cậu đành để Tình Nhi đi vậy
🌸Tại nhà cô Lâm Bạch Ngọc🌸
-Tiểu Tình!cháu có quan hệ gì với cậu Phong thế?-nổi tò mò của cô Ngọc vang lên
-Dạ!ông cháu bận việc nên anh ấy bảo cháu sang ở chung ạ!
-À....
Cô Ngọc khẽ À một tiếng rồi chợt nhận ra cái gì đó..
-Vậy còn mẹ cháu?
Tình Nhi bất động,mắt bắt đầu đỏ hoe.Chưa đầy 2 phút,màn sương trên đôi mắt xanh ngọc bích của Tình Nhi đã hiện diện.Tình Nhi nhìn cô Ngọc,lòng cô Ngọc lại dâng lên nổi xót xa...
-Tình Nhi không ngoan nên mẹ không về,cả ông cũng vậy....hức...-Tình Nhi nói với hai hàng lệ
Cô Bạch Ngọc như hiểu ra điều gì đó
Tình Nhi mất mẹ của mình.....
Thật tội nghiệp cho Tình Nhi!Nỗi đau mất đi người thân này cô Ngọc hiểu rất rõ
Cô Ngọc ngày xưa đã bỏ đi đứa con gái mới sinh của mình giờ cô có kiếm cũng không biết nó thất lạc nơi đâu....Cô Bạch Ngọc thực sự rất hối hận vì bỏ đi cô con gái của mình....
Như có một sức mạnh vô hình nào đó đã khiến cho cô Lâm Bạch Ngọc ôm lấy Tình Nhi và an ủi Tình Nhi....
-Cháu rất ngoan,lại vô cùng dễ thương chỉ là hai người đó bận nên không thể về thăm cháu thôi!Đừng khóc nhé!
(còn tiếp)
~~~~~~~~~Kazuko Huyền Cơ~~~~~~~~~
Ôi....xin lỗi vì Cơ đăng truyện trễ ạ!mọi người cho Cơ ý kiến để Cơ sửa sai nha
Cơ dạo này văn phong hay cạn lời nên mọi người đọc nếu không hay thì nói với Cơ để Cơ cố gắng
gt chap tiếp theo:Người giúp việc mới,ông bà Hàn về nước bất ngờ
(nhớ đón đọc nhá)
Cơ dám chắt,chap sau Cơ sẽ không cạn ngôn nữa...
Cơ hứa luôn đấy...
Cám ơn mọi người đã đọc
Cơ sẽ khác phục chứng hay cạn ngôn của mình*cuối đầu*
Yêu mọi người nak~~~~