Nàng nhớ khi đó mình để ý đến Tử Hàm ca ca, nàng biết sau khi Liễu di qua đời Tử Hàm ca ca sẽ rất khó chịu, cho nên mỗi lần nàng đều lặng lẽ cảm nhận nỗi ưu thương của hắn. Nhưng cuối cùng nam nữ cách biệt, với lại sau khi Liễu di qua đời nàng không giao tiếp với những người khác ở Bạch phủ, cho nên số lần nàng có thể đến Bạch phủ càng ngày càng ít. Cho đến không lâu sau Bạch phủ nghênh đón nữ chủ nhân mới, cháu ruột của huyện chủ An Khang Đường Vương, từ đó về sau Bạch phủ liền không cho người Trang phủ bước vào cửa, mà Bạch Tử Hàm cũng đi đến quân doanh sau ngày đại hôn của cha, ngay sau đó Lý Duệ Khiêm xuất hiện trong sinh mệnh của nàng. . . . . . Nghĩ tới ký ức đã bị phủ bụi thật lâu đó, Trang Như Mộng thoáng như đã tỉnh.
Vừa nhấc nửa mắt, nhìn Kinh Thi trong tay trong lòng Trang Như Mộng không thể yên tĩnh. Nàng không dám đánh cược, cũng không muốn đánh cuộc.
Xe ngựa đến cửa chính của Trang phủ, có kiệu mềm ở bên chờ. Nhìn thấy ma ma thô sử cung kính đứng ở trước mặt, Trang Như Mộng không khỏi day day huyệt thái dương. Khó trách Trang phủ bị nhiều người nhìn chằm chằm như thịt béo như vậy, hành động như vậy quả thật là quá mức chướng mắt. Thử nghĩ sâu xa xem, trong kinh đô có phủ đệ rộng lớn, người ta tuỳ lúc có thể dùng kiệu mềm thay đi bộ, lại biết có mấy người? Về thân phận không phải là quan quý tộc càng không phải là hoàng thân quốc thích, chỉ là một Thương Hộ trung bình mà Trang phủ có thể có được phú quý như thế, sao có thể không khiến người thèm thuồng?
Mặc dù biết những tệ hại này, Trang Như Mộng cũng biết nếu dựa vào tình huống trước mắt, cho dù có muốn thay đổi tất cả thì không thể nghi ngờ gì chính là khó hơn lên trời. Chỉ là nghĩ đến người mình quan tâm, coi như có khó hơn nữa thì nàng cũng phải dũng cảm xông lên trước. Trang Như Mộng hít sâu một hơi, sau khi hành lễ với Trang lão phu nhân liền ngồi lên kiệu mềm, phân phó cho ma ma thô sử khiên đến Toái Ngọc hiên.
Đến Toái Ngọc hiên, còn chưa bước vào trong nhà thì Trang Như Mộng đã nghe thấy từng đợt mùi thơm. Bụng của nàng, cũng tức thời kêu lên. Nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo của Linh Tê, gương mặt Trang Như Mộng không khỏi đỏ lên.
Nha hoàn đang đứng chờ ở cửa, vẻ mặt không biến sắc vén rèm, Trang Như Mộng liền cất bước vào phòng. Trang phu nhân sớm đã biết được tin tức xuống giường, chờ khuê nữ mình đến. Nhìn thấy nữ oa vào nhà, trên mặt Trang phu nhân tràn đầy nụ cười từ ái.
Trang Như Mộng nhận lấy lò sưởi ấm tay Triệu ma ma đưa tới, trước xua đi hơi lạnh trên tay, mới cười ha hả đi lên, "Mộng nhi thật đúng là có lộc ăn, mới đến liền thấy được đồ ăn ở nơi này của mẫu thân."
Trang phu nhân đưa tay gõ một cái lên trán của nàng, "Cái nha đầu này, còn lo sợ lúc quay về đồ tốt cho ngươi sẽ vơi đi sao? Mới vừa nãy viện trước có truyền lời nói ngươi quay về, cho nên ta mới gọi phòng bếp chuẩn bị bày cơm."
"Mộng nhi cũng biết mẫu thân vô cùng lo lắng." Trang Như Mộng vừa nói xong, nhu thuận cọ cọ trên người Trang phu nhân. Phải nói lúc vừa sống lại, lúc nàng làm nũng với mẫu thân nàng còn có chút ý không tốt. Nhưng mấy ngày trôi qua, được mẫu thân thương yêu và bảo vệ, đã sớm khiến cho nàng dạng người trải qua đủ mọi sự tính toán ở kiếp trước, một chút khó chịu và ngăn cách sau khi sống lại cũng sớm đã biến mất không còn tăm tích.
Chỉ thấy Trang Như Mộng nâng hai má phấn nộn, ngọt ngào cười một tiếng với Trang phu nhân, rồi lôi kéo mẫu thân cũng đi đến bên cạnh bàn dùng cơm.
Hai mẹ con dùng xong bữa tối, Triệu ma ma liền phân phó người thu dọn chén đũa rồi ra hiệu cho nha hoàn đang hầu hạ trong phòng rời khỏi, sau đó đóng cửa rồi đứng ở trước cửa canh chừng. Nhìn thấy cửa lớn được đóng chặt, Trang Như Mộng rất hài lòng với Triệu ma ma.
Trải qua giữa ngày sau khi nói chuyện với khuê nữ Trang phu nhân đã suy nghĩ rất nhiều, hơn nữa Triệu ma ma còn ở một bên nhắc nhở nàng mới đột nhiên phát hiện, trước kia là do mình nghĩ sai quá mức. Cho dù nàng chướng mắt thủ đoạn tam phòng, nhưng đang ở hậu trạch, có lúc hành động né tránh ngược lại sẽ khiến cho những người khác cảm thấy mình mềm yếu có thể bắt nạt. Lần này tam phòng, đã dời bàn tay đến trên người Như Mộng của nàng, thì ai có thể nói sẽ không có lần sau. Trang phu nhân suy nghĩ hiểu rõ, trên mặt cũng vơi đi một ít vẻ mặt đối xử nhân thế thường ngày. Thê, nét mặt dịu dàng của nương, ngược lại bộc lộ ra anh khí của nữ nhi thân tướng môn (nhà tướng).
Nàng đưa tay ôm nữ oa vào trong ngực giọng điệu áy náy nói: "Mộng nhi, là do lúc trước mẫu thân nghĩ lầm, có vài người không thể nhân nhượng. Ngươi yên tâm, sau này mẫu thân sẽ không để ngươi chịu khi dễ."
Nghe lời này, mắt Trang Như Mộng cay xè. Đúng vậy, cho dù lúc nào, mẫu thân cũng sẽ đứng ở phía sau bảo vệ mình. Mình là người hạnh phúc nhất, có một mẫu thân thương yêu nhất. Nàng chợt chớp mắt vài cái, không để nước mắt chảy xuống , "Mẫu thân, Mộng nhi có ngươi chính là hạnh phúc nhất."
Trang phu nhân dịu dàng vuốt tóc nàng, thương yêu nói: "Nha đầu ngốc." Một lát sau, nàng vừa tiếp tục nói, "Mộng nhi, hôm nay đi ngươi đến nhà cữu tổ phụ chơi rất vui vẻ đi."
Trang Như Mộng hé miệng, vốn định mở miệng nói câu vương phủ dụng tâm hiểm ác, nhưng lời đến khóe miệng lại nhịn xuống. Nàng nghĩ mấy ngày mình đã có rất nhiều khác biệt với thường ngày, nếu như nói như thế, thì thật sự không biết mẫu thân có thể cảm thấy mình là yêu nghiệt hay không. Nghĩ như vậy, Trang Như Mộng liền mở miệng nói: "Hôm nay gặp biểu tỷ Ngọc Hương, còn kết giao với một người bạn tốt gọi là Bạch Vi, nữ nhi đã hẹn nàng mấy ngày nữa sẽ đưa thiếp mời mời nàng tới Trang phủ chúng ta chơi."
Nghe khuê nữ mình nói đã kết giao với bạn tốt, trên mặt Trang phu nhân tràn đầy hứng thú, "Thật sao? Là thiên kim nhà ai? Mộng nhi nói chi tiết rõ cho mẫu thân một chút."
Biết mẫu thân quan tâm mình, Trang Như Mộng liền kể cho nàng những chuyện liên quan đến Bạch Vi, đương nhiên cũng bao gồm cả chuyện Bạch Vi đã giải vây cho nàng, còn về chuyện hộp gấm tự nhiên là nàng phải giấu đi rồi. Nghe khuê nữ mình nói, chân mày Trang phu nhân không khỏi nhíu chặt, "Vị Lý tiểu thư kia, chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhi nhà quan viên tứ phẩm sao lại không được dạy dỗ như thế. Còn Ngọc Hương cũng thiệt là, không biết giúp đỡ tỷ muội mình." Nghe giọng điệu bất mãn của mẫu thân với Vương Ngọc Hương, trong mắt Trang Như Mộng thoáng loé lên một tia tinh quang. Mặc dù không thể nói thẳng là vương phủ âm hiểm, nhưng nàng cũng sẽ không bỏ qua cơ hội nói xấu Vương Ngọc Hương trước mặt mẫu thân, chứ đừng nói gì đến chuyện này vốn là thật.
Nói mấy câu về Vương Ngọc Hương, gương mặt Trang phu nhân thay đổi cười khanh khách một cái nói: "Vị Bạch tiểu thư này ngược lại là một người thú vị, nếu là ta đoán chừng không sai, nàng hẳn là người mà Liễu di đã nói lần trước, là nữ dòng chính tam phòng Bạch phủ Bạch Hề tướng quân mới hồi kinh hai tháng Bạch Vi."
Nghe lời này Trang Như Mộng nghi ngờ nói: "Làm sao trước đó không nghe Liễu di nhắc tới, trong Bạch phủ còn có một vị tỷ tỷ thú vị như vậy."
Trang phu nhân cười nhấn chóp mũi của nàng một cái, "Sau khi thành hôn Bạch Hề Tướng quân liền dẫn theo thê tử đi đến biên quan canh gác, lần đi này chính là vài chục năm, chỉ có hai tháng này mới về kinh đô."
Sau khi biết rõ mối quan hệ giữa Bạch Vi và Bạch phủ, hai mẹ con lại nói thêm một chút, Trang Như Mộng cũng nói đến chuyện nàng muốn đi đến thư viện Ứng Thiên thư viện đi học. Trang phu nhân vốn muốn cho khuê nữ mình đến thư viện Ứng Thiên, chỉ là lần trước nhắc đến khuê nữ nàng lại nhất quyết từ chối, nàng còn chưa nói lại. Thì hôm nay nghe thấy khuê nữ nhắc đến chuyện cũ, tất nhiên là nàng vui mừng đồng ý.
Chỉ là nhớ đến thái độ cự tuyệt lần trước của khuê nữ, Trang phu nhân không hiểu hỏi một câu, "Làm sao lại đột nhiên nghĩ muốn đi học rồi?"
Trang Như Mộng chỉ cười đồng ý nói: "Hôm nay thấy Bạch Vi tỷ tỷ hợp ý như thế, liền muốn đi đến thư viện làm quen kết giao một chút cũng tốt."
Trang phu nhân nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm nàng một hồi, nhưng cũng không nói gì. Sau khi đi ra Toái Ngọc hiên, Trang Như Mộng trở về Như Mộng cư. Nhìn thấy đại cô nương vào nhà, nha hoàn trong phòng cũng biết nhìn mặt tự đi ra ngoài, chỉ còn lại ba người Diệu Trúc, Diệu Tuyết, Linh Tê. Đây là quy củ mấy ngày nay, chỉ là đại cô nương không thích có nhiều người hầu hạ trước mặt.
Thấy trong nhà không có người ngoài, Trang Như Mộng ngồi ở trên giường mở miệng nói, "Diệu Trúc, Diệu Tuyết, chuyện ta phân phó các ngươi đã làm được thế nào?"
Nghe lời này Diệu Trúc lập tức trả lời, "Bẩm đại tiểu thư, gần đây ta và Diệu Tuyết đều luôn lặng lẽ quan sát Vương di nương và tam phòng, chúng ta cũng đi đến Mai viên nơi phu nhân té ngã dò xét, nhưng nô tỳ ngu xuẩn không phát hiện có gì khác thường."
Lời Diệu Trúc nói khiến Trang Như Mộng rất không hài lòng. Nhìn vòng bạc trên tay Diệu Trúc mới mua, Trang Như Mộng lâm vào trầm tư. Nhớ kiếp trước lúc nàng xuất giá Diệu Trúc cũng không có của hồi môn, trái lại còn cầu xin ân huệ từ nàng, gả cho nhi tử của một quản sự rất được coi trọng ở trong phủ, lúc ấy quan hệ giữa nàng và Trang Như Ngọc với tam phòng không tệ, tất nhiên là không suy nghĩ nhiều. Hôm nay đã biết tam phòng dụng tâm hiểm ác, mà ban đầu Diệu Trúc thân là nha hoàn nhất đẳng của nàng, lại có năng lực quản sự cho tam thẩm, nếu kiếm được nhà tốt như vậy thì có vẻ như rất quỷ dị rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Trang Như Mộng rất lo lắng. Đối với chuyện mẫu thân đẻ non, người xuống tay làm quá mức kín kẽ, cho nên nàng mới cố ý để Diệu Trúc đi thăm dò chuyện này. Chuyện thế này là do tam phòng làm, như vậy nếu tam phòng biết nàng đang tra xét chắc chắn là có hành động để lộ chút chân ngựa, còn nếu không phải tam phòng làm, thì Diệu Trúc có biết cũng không sao.
Về phần Vương di nương có thể ở dưới sự giúp đỡ của tổ mẫu, mà thần không biết quỷ không hay mang thai của phụ thân, hẳn là lúc không lâu sau đó khi mẫu thân đẻ non, liền lấy lý do có con nối dõi của phụ thân rồi đến Trang gia làm di nương. Thời gian này quá mức trùng hợp. Mấy tháng trước, tổ mẫu dẫn Vương di nương đến Trang phủ ở lâu dài, như vậy Vương di nương cũng hoàn toàn có thời gian và động cơ để gian lận.
Phải biết những năm gần đây tổ mẫu, vẫn muốn nhét thêm người bên cạnh cha, nàng dẫn cháu gái nhà mẹ đẻ đến trong phủ ở lâu dài, ý đồ kia ai không biết? Nghĩ tới Vương di nương sau khi mẫu thân đẻ non, liền la hét nói có con nối dõi của phụ thân, Trang Như Mộng càng không thể có hảo cảm với Vương di nương.
Nhưng chỉ bằng điểm này, Trang Như Mộng không thể xác định, là Vương di nương làm hại mẫu thân xảy thai. Bởi vì giống với tam phòng có ý đồ xấu, cũng có ý đồ động thủ rất lớn. Dù lần này mẫu thân đẻ non, trong mắt người khác là do nàng tự mình đến đi Mai viên thưởng mai mới té ngã. Nhưng Trang Như Mộng nàng thật sự không tin, đây chính là chân tướng thật.
Nhìn hai người Diệu Trúc, Diệu Tuyết Trang Như Mộng khẽ mở môi đỏ mọng, "Các ngươi đi xuống trước đi, nhớ tiếp tục quan sát họ, có phát hiện nào mới thì phải lập tức trở về báo cho ta."
Thấy Diệu Trúc, Diệu Tuyết khom người lui ra, Trang Như Mộng nhức đầu vuốt vuốt trán. Nàng học được bài học sau khi sống lại từ kiếp trước, thấy rõ thái độ độc ác của rất nhiều người, mới kịp thời tránh thoát khỏi sự tính toán của các nàng. Nhưng kiếp trước nàng được mẫu thân nuông chiều, mặc dù ở hậu trạch Lý phủ đấu đá nhiều năm, nàng cũng không phải là một người am hiểu tranh đấu hậu trạch. Sống lại, cũng không thể khiến cho mình trở nên thông minh hơn so với lúc trước.
Trang Như Mộng nhìn xuống cơ thể nhỏ bé của mình trái lại cảm thấy có chút may mắn, may là lúc này nàng còn nhỏ còn có thể từ từ học.
Chỉ là chuyện mẫu thân cũng không thể kéo dài thêm được, thời gian càng trôi lâu thì càng khó tìm ra hung thủ. Trang Như Mộng đang khổ não, vừa cúi đầu lại nhìn thấy mỹ nhân Linh Tê đang nắm tay thành quyền đấm chân cho mình. Nghĩ tới hôm nay ở vương phủ, mấy lần đều dựa vào Linh Tê kịp thời chỉ điểm lúc nàng luống cuống, nếu không, có thể người trong vương phủ hẳn đã phát hiện sự khác thường của nàng rồi. Nghĩ đến chuyện này, Trang Như Mộng vội vàng lôi kéo Linh Tê ngồi lên giường, mây đen trên mặt cũng đã bay đi rất nhiều.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Linh Tê khi đột nhiên bị nàng kéo lên, khoé miệng Trang Như Mộng không khỏi ngoắc ngoắc một cái, sao nàng lại quên mất Linh Tê, bất cứ là kiếp trước hay là đời này, mẫu thân đã phân phó Triệu ma ma hết huấn luyện đến sai khiến Linh Tê thật tốt, có thể nói là một người rất có trí tuệ. Tình cảnh kiếp trước của nàng như vậy, cũng chỉ có một mình Linh Tê chưa bao giờ gạt bỏ mình, có thể thấy được lòng trung thành của nàng không thể nghi ngờ.
Trang Như Mộng nhìn Linh Tê nghiêm túc nói, "Linh Tê tỷ tỷ, vừa rồi ngươi cũng nghe thấy Diệu Trúc, Diệu Tuyết nói nhiều ngày như vậy cũng không có một chút kết quả. Chuyện mẫu thân đẻ non, không biết liệu tỷ tỷ có nhận xét gì?"
Thấy vẻ mặt đại cô nương nghiêm túc nhìn mình chằm chằm, Linh Tê cũng nghiêm túc tự hỏi, sau một lúc lâu nàng mới đắn đo nói, "Không biết đại cô nương có bảo hai nàng đi sang dò xét, trước vườn phu nhân đến Mai viên."
Lời chỉ điểm của Linh Tê trái lại khiến Trang Như Mộng, ánh mắt nàng sáng lên, "Đây là do ta không nghĩ tới."
Thấy vậy Linh Tê vội vàng quỳ xuống, "Nếu đại cô nương tin tưởng, thì để nô tỳ đi thăm dò chuyện này."
Trang Như Mộng vội vàng kéo Linh Tê lên, "Linh Tê, chuyện này ngươi cứ lặng lẽ mà làm, ta chờ tin tức tốt từ ngươi."