Nhan Thư hỏi mượn túi công cụ của Hứa Bùi, nhè nhẹ bước đi trên con đường nhỏ bên ngoài lều, nhịn không được mà cảm thấy may mắn: “May mà người kia chỉ nói chứ không thật sự chạy đến xem.”
Bằng không sẽ phải chui xuống đất mất.
Dường như nghĩ tới cái gì, hỏi anh: “Sao anh ở đây?”
“Đoàn đội tổ chức team building.” Giọng Hứa Bùi trầm xuống nhưng Nhan Thư lại thấy thở phào một cách khó hiểu.
Nhan Thư bừng tỉnh “ồ” lên một tiếng, bảo sao trùng hợp như vậy, quay đầu, tầm mắt lơ đãng rơi vào sau gáy của anh, kinh hãi thốt lên: “Sao đầu anh lại thế này, bẩn quá!”
Hứa Bùi nhăn mặt: “Em hỏi tôi?”
Nhan Thư sửng sốt rồi mới mơ hồ nhớ lại khung cảnh vừa rồi.
Tầm mắt cô quét lên quét xuống, lắp bắp: “Cái này, cánh tay này cũng là tôi đè lên?”
Khuôn mặt Hứa Bùi tối sầm lại, liếc cô: “Em nói xem?”
Nhan Thư không dám nói tiếp nữa.
Cô nhìn anh rồi lảng sang chuyện khác: “Cục u trên trán anh rất độc đáo nha.”
Nghe thấy cô còn mặt mũi để nói đến chuyện này, khuôn mặt tuấn tú của Hứa Bùi càng trầm hơn.
Nhan Thư nhìn sắc mặt anh dần dần biến hóa, không quá chắc chắn nói: “Chuyện này chắc là không liên quan đến tôi… nhỉ?”
Hứa Bùi mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của cô.
Nhan Thư không dám tin: “Là bị, bị điện thoại của tôi đập trúng?”
Hứa Bùi bình tĩnh lên án: “Sức lực cũng không nhỏ.”
Nghe anh nói như vậy, Nhan Thư liền nhớ ra.
Hình như cô thật sự có đập điện thoại vào anh một cái, lúc ấy cô chỉ nghe được tiếng kêu đau, cho rằng không có việc gì lớn, ai mà biết lại sưng một cục to như này đâu.
“Nhất định là rất đau nhỉ.” Cô áy náy hỏi, đôi chân đá đá mấy viên sỏi nhỏ bên đường, “Thật xin lỗi, lúc ấy tôi hoảng sợ quá.”
“Không đau.” Hình như Hứa Bùi cười khẽ một tiếng, bình tĩnh hỏi: “Sợ quái vật núi à?”
Khi còn nhỏ cô rất “gầy”.
Ở trên núi với ông cụ Nhan một thời gian, lúc đó cô thật đúng là vô pháp vô thiên, chạy nhảy lung tung, chỉ thiếu nước lật tung nóc nhà lên thôi.
Không biết nghe ai nói, vào lúc nửa đêm 12 giờ, nàng tiên hoa cùng nàng tiên cây sẽ bay xuống trần gian, thế là cô liên tục la hét đòi đi thăm các cô tiên suốt mấy đêm liền.
Ông cụ Nhan sợ cháu gái nhỏ mập mạp nhà mình không biết nặng nhẹ, ban đêm còn chạy loạn, đã tự bịa ra mấy câu chuyện về quái vật núi để hù dọa cô, đêm nào cũng kể cho cô nghe, trong suốt một tuần không hề lặp lại.
Lúc ấy cô sợ tới mức chỉ cần khi trời tối thì chắc chắn chạy ngay về phòng.
Nhan Thư miễn cưỡng ừ một tiếng.
Chuyện của ‘mấy trăm năm’ trước mà Hứa Bùi còn nhớ.
Không hổ danh là học thần mà.
Nhan Thư âm thầm bội phục, lặng lẽ rời đi, rồi lại khách khí nói: “Đằng trước là lều của tôi, anh chỉ cần đưa dụng cụ cho tôi được rồi, tôi sẽ tự sửa.”
Hứa Bùi nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, im lặng một lát: “Đó là lều? Ý em là cái đống bị đổ sập kia ư?”
???
Đổ, sập?
Nhan Thư đi qua đó nhìn lại, sau đấy liền trợn tròn mắt.
Túp lều cô cố gắng hết sức để dựng lên vậy mà bây giờ đã sụp đổ hoàn toàn, bạt cắm trại đổ sụp trên đất, giống như một mảnh phế tích thảm không nỡ nhìn.
Hứa Bùi giơ ngón tay chỉ chỉ về chỗ đó: “Em chắc chắn có thể tự sửa?”
Nhan Thư: “…”
Trong đầu cô lóe lên vô số giải pháp nhưng đều bị gạt bỏ ngay lập tức, rồi lại nghe Hứa Bùi nói: “Đi thôi.”
“Hả??”
Hứa Bùi đút tay vào túi quần tự mình đi trước.
Áo sơ mi sau lưng anh bị gió thổi phồng lên, giọng nói lạnh lùng của anh theo gió truyền vào tai cô: “Ở lều của tôi đi.”
–
Nhan Thư đứng ngoài lều của anh, do dự hỏi: “Vậy còn anh?”
“Tôi ở đây là được rồi.” Hứa Bùi chỉ mặt cỏ dưới chân.
Vừa rồi anh có vào nhà tắm rửa tay gội đầu, mái tóc còn đang nhỏ nước khiến vết bẩn trên áo sơ mi càng thêm rõ ràng.
Nhan Thư hơi do dự, liếc nhìn chỗ bị bẩn trên áo sơ mi: “Anh vào thay quần áo trước đi.”
Cô cởi giày, đi chân trần bước vào lều.
Tầm mắt Hứa Bùi rơi xuống đôi chân trần của cô.
Không khác gì mấy với cảnh tượng trong giấc mơ, đôi bàn chân trắng nõn lớn chỉ bằng bàn tay, những ngón chân tròn trịa đáng yêu, khác biệt duy nhất đó là trên móng chân được phủ một lớp sơn móng làm cho hai bàn chân càng thêm nổi bật dưới ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ nhỏ.
Nhan Thư vén tấm bạt lên: “Anh còn ngẩn người ở đó làm gì, mau đi vào đi.”
Hứa Bùi đưa mắt đi chỗ khác, khẽ thở hắt ra một hơi.
–
Trong lều trại nhỏ hẹp, một nam một nữ ngồi đối diện nhau.
Nhan Thư cảm giác cổ họng lúc này có hơi khô.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Hứa Bùi nâng tay lên, ung dung thong thả cởi từng cúc từng cúc một, từng tấc da thịt lạnh lẽo bóng loáng cứ thế lộ ra từ cổ áo đang mở rộng của anh.
Ngón tay anh thon dài từ cổ chầm chậm đi xuống, chuẩn bị cởi chiếc cúc tiếp theo, đột nhiên lại dừng lại.
Ngay sau đó nghe anh thở dài một tiếng: “Nhan Thư.”
Nhan Thư giật mình, lấy lại tinh thần: “A?”
Giọng Hứa Bùi trầm thấp hơn so với thường ngày: “Em nhìn tôi chằm chằm như vậy làm sao tôi có thể thay đồ.”
Mặt Nhan Thư ửng hồng, đây là thứ mà cô có thể xem miễn phí sao!
Cũng may cô phản ứng nhanh: “Tôi lập tức quay đi.”
Nói xong cô vội vàng quay đi.
Giây tiếp theo, ánh mắt cô bị khóa lại.
Sau khi quay đi, ánh mắt cô quả nhiên là thanh tịnh hơn, nhưng dưới ánh đèn nhỏ, bóng dáng anh không ngừng tác oai tác quái trước mí mắt cô.
Anh cởi cúc áo, rồi cởi áo sơ mi, nửa người trên đều là cơ bắp rắn chắc… đều in rõ rõ ràng ràng trên vách lều.
Nhan Thư xấu hổ, đảo mắt khắp nơi.
Vất vả chờ đợi anh đổi quần áo xong, Nhan Thư thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Bùi vốn thích sạch sẽ, cơ thể đầy dơ bẩn khiến anh nhịn rồi lại nhịn, sau khi thay quần áo cả người cũng thoải mái, sảng khoái.
Anh gấp gọn quần áo, đứng dậy đi ra ngoài, vừa tới cửa thì chợt nhớ ra điều gì đó, anh quay đầu, cong lưng, chống tay vào khung lều, nghiêng đầu nhìn cô: “Tôi ở bên ngoài, nếu sợ thì gọi tôi.”
Hứa Bùi đứng thẳng dậy, buông tay ra, cửa lều bằng vải bạt rơi xuống.
Tiếng khóa khéo vang lên, anh thay cô đóng kỹ cửa lều.
Không còn tiếng động gì nữa.
Nhan Thư nằm trên đệm hơi, kéo tấm chăn mỏng bên cạnh đắp ngang hông, lại trở mình.
Qua một lát, Nhan Thư thử gọi một tiếng: “Hứa Bùi.”
“Tôi ở đây.” Người đàn ông bên ngoài lập tức đáp lại.
Cách một tấm vải bạt, âm thanh của anh không rõ ràng.
Âm thanh hơi run.
Nhan Thư nhớ tới cơn gió lạnh lẽo trên núi vừa nãy.
Anh ấy ăn mặc mỏng manh, sợ là bây giờ rất lạnh.
Chiếm lều trại của người ta, còn đuổi người ta ra hứng gió đêm, đây là chuyện gì xảy ra chứ?
Nhan Thư lúc được lúc không mà suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng ho khan bên ngoài.
Nhan Thư trở mình không ngủ được, dường như đã hạ quyết tâm hít sâu một hơi: “Chiếc đệm này của anh dài 1m8 đúng không?”
“Chắc thế.”
Tay Nhan Thư làm vài động tác đơn giản, giả bộ bình tĩnh mà nói: “Cái kia, hai người ngủ chắc không chen chúc lắm đâu.”
Bên ngoài lại không có tiếng động gì.
Một lát sau, mới nghe anh khẽ nói: “Không cần, tôi ở ngoài này cũng được.”
Nói xong lại ho ‘khụ khụ’ hai tiếng.
Tiếng ho ngắt quãng như có như không truyền đến, Nhan Thư ngay lập tức không còn lưỡng lự gì, vội vàng gọi: “Mau vào đây đi!”
Bên ngoài im lặng khoảng chừng hai giây, tiếng khóa kéo vang lên.
Hứa Bùi còn đứng ở cửa hơi do dự, “Vậy tôi, khụ khụ…”
Anh che miệng và ho một cách yếu ớt.
Nhan Thư hoàn toàn không ngồi yên được nữa, đứng dậy đi tới kéo anh vào trong: “Sợ gì chứ, hợp pháp!”
–
Có lẽ là ấm áp hơn, Hứa Bùi ở bên ngoài ho kịch liệt nhưng khi vào trong này không thấy có dấu hiệu muốn ho nữa.
Mười phút sau, Nhan Thư đắp chăn, âm thầm thở dài.
Tóm lại là bây giờ cô rất hối hận.
Cô đã xem nhẹ sự xấu hổ của việc trai đơn gái chiếc nằm chung trên một chiếc đệm.
Tuy rằng chiếc đệm rất lớn, hai người đều nằm rất an phận, về cơ bản sẽ không ai đụng trúng cơ thể của đối phương, nhưng đêm quá khuya, quá yên tĩnh.
Người đàn ông bên cạnh chỉ cần động đậy một đầu ngón tay cô cũng cảm nhận được.
Nhan Thư lại thở dài lần nữa.
Còn điều gì xấu hổ hơn thế này sao? Không –––
Đột nhiên trên nóc lều vang lên những tiếng tí tách tí tách, mỗi lúc một lớn, càng ngày càng nhiều, cuối cùng biến thành tiếng mưa rơi lộp bộp lộp lộp.
Giây tiếp theo, một giọt nước mưa lạnh buốt rơi trúng tay cô.
Tiếp sau đó lại một giọt nữa.
Dột, dột nước mưa à?
Nhan Thư ngẩng đầu nhìn đỉnh lều, chuyển động cổ, đối diện với ánh mắt Hứa Bùi, cô cảm thấy hơi đau đầu.
Đậu má.
Hứa Bùi suy nghĩ một chút, hỏi cô: “Em có mang dù không?”
–
Bên ngoài là tiếng mưa rơi dồn dập, người đàn ông dầm mưa đi lấy cây dù nhỏ màu lam của cô để che chắn vị trí bị dột trên đỉnh lều.
Thời điểm anh nhấc tấm cửa lều lên, cả người anh ướt dầm dề.
Nhan Thư chạy nhanh đến đưa quần áo đã được chuẩn bị, nhắc nhở anh: “Mau thay.”
Nhìn bộ dạng của anh, cô không nhịn được lầm bầm: “Anh xem anh kìa, cả người đều ướt đẫm.”
Nói xong, cô phát hiện Hứa Bùi đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm dưới ánh đèn ngủ.
Nhan Thư sờ sờ mặt mình: “Làm sao thế?”
Hứa Bùi không lên tiếng chỉ cười mỉm một cái, cầm lấy áo sơ mi cô đưa cho.
Lời nói cùng những động tác vừa rồi của cô rất giống với hình ảnh cô vợ nhỏ đang chờ chồng trở về.
Nhan Thư đưa quần áo xong, cuống quít xoay người đi: “Anh thay đồ nhanh đi.”
Dường như nhớ tới gì đó, cô bồi thêm một câu: “Nhớ thay quần luôn.”
Cái bóng trên vách hơi chững lại.
Nhan Thư sợ anh hoài nghi, vội vàng nói: “Yên tâm, tôi không nhìn thấy bóng dáng nửa dưới đâu.”
Cái bóng trên tường hoàn toàn bất động.
Một lúc lâu sau, giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông truyền tới: “Bóng dáng?”
Ánh mắt Hứa Bùi nhìn cô gái đang ngoan ngoãn quay lưng lại, rồi lại nhìn theo hướng của cô thấy được trên vách của tấm lều màu tro đen là bóng dáng đường cong cơ bắp rõ ràng không sót chỗ nào.
Giọng điệu Hứa Bùi phức tạp: “Vừa nãy em vẫn luôn nghiêng đầu là để nhìn cái này sao?”
Nhan Thư vội vàng bào chữa: “Không phải lúc nào tôi cũng nhìn, chỉ nhìn có vài phút.”
“…”
“…”
Nhan Thư nhanh chóng biện hộ lần nữa: “Ý của tôi là sau khi anh mặc quần áo vào tôi không nhìn nữa.”
“…”
“…”
Hay rồi, biện hộ thất bại.
Sau lưng tĩnh lặng, ‘bụp’ một tiếng, đèn ngủ nhỏ bị tắt đi một cách tàn nhẫn, không gian xung quanh cùng với bóng dáng trên vách hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Nhan Thư cảm thấy vô cùng nhục nhã, đây là đang đề phòng, đề phòng cô sao?
Cần thiết phải làm như thế à!
Hừ.
Một tiếng hừ lạnh phát ra từ mũi người đàn ông, trong bóng tối càng thêm đặc biệt rõ ràng.
Nhan Thư: “…”
–
So với việc trai đơn gái chiếc ngủ chung một giường thì xấu hổ hơn là gì?
–––– Ngủ chung nửa cái giường!
Đỉnh lều phía trên bị dột làm cho phía bên trái đệm hơi bị nước mưa thấm ướt, chỗ có thể ngủ chỉ còn lại một nửa.
1m8 chia đôi, 0.9 m.
Hai người lớn nằm trong khoảng chưa đầy một mét, cảm giác cực kỳ chật chội.
Hơi thở tương đối gần, vai hai người lại kề sát, cử động nhẹ một chút, quần áo sẽ không kiểm soát được mà cọ vào nhau, tạo ra âm thanh có xíu xiu dây dưa mập mờ trong đêm khuya yên tĩnh.
Nhan Thư cố gắng nằm nghiêng, cẩn thận nằm trên phần đệm nhỏ hơn, sợ đụng phải Hứa Bùi, thở mạnh cô cũng không dám.
Để dời lực chú ý, cô bắt đầu nghĩ mình đã đi nhầm bước nào để rồi luân lạc đến tình trạng này.
Cuối cùng, Nhan Thư đưa ra kết luận rằng.
Tự làm tự chịu.
Nếu không phải lúc trước cô đem hộp dụng cụ cho Tần Minh Bách thì cô sẽ không ra khỏi lều, cũng không dẫn đến hàng loạt sự việc xui xẻo như thế này.
Nhan Thư đờ đẫn suy nghĩ, vô tình hít một hơi thật sâu vì buồn bực.
… Hít vào đều là hương bạc hà.
Cô xấu hổ cúi đầu, mới được nửa đường, trán cô đã đụng phải một thứ gì đó mềm mại.
Người Nhan Thư cứng ngắc.
Cô sợ Hứa Bùi hiểu lầm, lập tức giải thích: “Tôi không cố ý dùng trán hôn anh đâu.”
Lời giải thích nghe quái dị thế?
Sao giống lời nói bội bạc vậy chứ.
Nhan Thư đang cân nhắc nên nói thêm như thế nào, không phát hiện hô hấp của người đàn ông bên cạnh như ngừng lại, phải một lúc lâu sau mới có vẻ trở lại bình thường, khẽ ‘ừ’ một tiếng.
Anh không lên tiếng còn đỡ, vừa nói hương bạc hà càng nồng hơn.
Nhan Thư hít một hơi, sợ lại xảy ra chuyện gì, đỏ mặt đề nghị: “Nếu không, anh xoay qua chỗ khác?”
“…”
Một phút sau, Nhan Thư bắt đầu hối hận.
Đệm quá hẹp, hai người nằm im thì tốt, một khi xoay người, vậy thì…
Chỗ nào đó cũng có thể đụng phải nhau.
Thời gian xoay người ngắn ngủi nhưng Nhan Thư tưởng như trải qua một vạn năm.
Mỗi một dây thần kinh đều căng lên, mỗi tế bào trong người dường như đang bị đốt cháy, thật vất vả chịu đựng, sau đó cơ thể cô lại căng thẳng.
Chỉ cần cô hơi cử động một chút là có thể cảm nhận cơ thể anh, cùng với vòng eo dưới lớp quần áo kia.
Hiển nhiên, cảm nhận của Hứa Bùi cũng không được tốt lắm.
Anh không tiếng động mà xê dịch sang bên cạnh.
Nhan Thư vội vàng ngăn cản anh: “Đừng dịch qua bên đó, bên đó còn ướt. Để tôi dịch sang bên này cho.”
Cô nỗ lực rụt thân mình lại, gần như dán hẳn lên tường, rốt cuộc cũng cách cơ thể anh một khoảng nhỏ.
Khá tốt.
Nhan Thư thở phào nhẹ nhõm.
Thả lỏng chưa được hai giây, chuông điện thoại vang lên không hề báo trước.
Lúc trước cô ngủ phía bên trái, di động tiện tay để một bên, sau đó chỗ cô ngủ bị ướt, Hứa Bùi không do dự đổi chỗ cho cô.
Nhưng chỗ của di động thì không đổi, vẫn ở bên cạnh Hứa Bùi.
Nhan Thư cuống quýt sờ di động.
Lại vô tình chạm vào cơ bụng và cơ ngực rắn chắc của người nào đó…
Còn ai vào đây, thật sự rất dễ đoán.
Cô cứ suy nghĩ miên man, đôi tay hoảng loạn không nghe lời đang làm xằng làm bậy trên người anh.
Hứa Bùi không nhịn được nữa, cầm di động ném vào tay cô.
Nhan Thư run rẩy nhận lấy, ấn chấp nhận, giọng nói của Điền Tư Điềm bên trong truyền tới: “Cậu gọi cho tớ à? Tín hiệu trong núi không tốt, hồi nãy mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ.”
Điền Tư Điềm ngáp một cái: “Đúng rồi, cậu làm cái gì mà cả nửa ngày trời không trả lời điện thoại?”
Nhan Thư thở phào: “Thứ này để xa quá, tớ sờ nửa ngày mà không thấy.”
Bên kia nhất thời không phản ứng kịp: “Thứ gì? Cậu sờ cái gì cơ?”
Nhan Thư thuận miệng trả lời: “Sờ cơ bụng.”
Giây tiếp theo sửa lại cho đúng: “Hình như sai rồi, là cơ ngực mới đúng.”
Tĩnh lặng.
Cô gái ở đầu dây bên kia và người đàn ông nằm bên cạnh không hẹn mà cùng im lặng.
“Không phải.” Nhan Thư sụp đổ tăng âm lượng: “Là di động!”