Nhan Y Dung đứng ở bên ngoài dặn dò một số cung nữ, cung nữ vâng lời cúi người rời đi, bà quay người bước vào phòng thì mới giật mình, vội đi nhanh tới nắm lấy cánh tay của Hoài Na, vẻ mặt có chút không hài lòng khuyên bảo :
- Hoài Na, con như thế nào lại ngồi ở trên bàn, mau xuống ngồi ở ghế.
- Dạ.
Hoài Na nghe lời đặt bình trà xuống bàn, cô được Nhan Y Dung đỡ xuống ngồi ngay ngắn ở ghế, sau đó cô lại tiếp tục chơi phần của mình, Nhan Y Dung không khỏi thở dài lắc đầu nhìn Hoài Na.
Nửa canh giờ sau, Hoài Na cầm chén trà quay sang hỏi Nhan Y Dung với đôi mắt to tròn ngây thơ :
- Anh hai hết bệnh chưa mẫu hậu ?
Nhan Y Dung ngồi ở trên sập ba thành gỗ lát , bà chống cằm mỉm cười nhìn Hoài Na, xem con bé ngây thơ chưa kìa, ngồi nghịch mấy cái chén trà cả nửa giờ rồi mà không biết chán, bà ôn nhu nói :
- Chưa đâu con ?
Hoài Na buồn bã, đôi mắt trùng xuống, không có thần thái, vẻ mặt sầu não kèm theo tiếng thở dài, thế còn kem của mình thì sao, cô đặt chén trà xuống bàn , chậm rãi đứng lên đi nhanh đến sà vào lòng Nhan Y Dung, ôm lấy eo bà, cô ngẩng đầu nói :
- Mẫu hậu ơi, con muốn xem hoạt hình Tom và Jerry, mẫu hậu mở đĩa cho con đi.
Nhan Y Dung nhìn Hoài Na với đôi mắt khó hiểu, lông mày nhíu lại, nét mặt bần thần lòng nghĩ :
- Hoạt hình Tom và Jerry, mở đĩa ... rốt cuộc là con bé đang muốn nói cái gì ?
Nhan Y Dung giật giật khóe miệng hỏi lại :
- Con nói cái gì vậy? Mẫu hậu không hiểu.
Hoài Na mở to hai mắt trợn trừng nhìn Nhan Y Dung, Nhan Y Dung có chút rùng mình, bà đổ mồ hôi cười ngượng ngạo ấp úng :
- Hay ... hay là con ra ngoài chơi với mấy cung nữ nhé !
Vẻ mặt Hoài Na bình thường trở lại, cô gật gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài, Nhan Y Dung thở phào một tiếng, ngày mai chắc phải gởi nó đến Đông các điện Đại học sĩ học lại quy cũ mới được.
Bên ngoài những tia sáng tuyệt đẹp, diệu kì của buổi chiều xuân như đang tỏa ánh hào quang rực rỡ bao trùm vạn vật, Hoài Na cùng mấy cung nữ đang chơi trò trốn tìm, Hoài Na vừa đi vừa ngó dáo dác tìm kiếm mấy cung nữ, cô đi đến cuối hành lang thì nghe thấy có tiếng rục rịch , quay qua nhìn chằm chằm vào cánh cửa cô khẽ "a" lên một tiếng nhỏ rồi chạy nhanh tới nhảy phóc lên đưa hai tay chụp lấy khe hở phía trên, cả người đu lên, miệng mừng rỡ nói to :
- Thấy rồi nhé !
Thượng Quan Kỳ giật mình ngẩng đầu, chàng lúng túng nắm lấy lưng quần kéo lên , vẻ mặt không thẹn mà đỏ , miệng lắp bắp không ra câu :
- Ngươi ... ngươi ...
Hoài Na xụ mặt, bất mãn nói :
- Ông chú, sao lại là ông chú ?
Thượng Quan Kỳ giận đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, cả thân người run run lên, chàng quát lớn :
- Ngươi như thế nào còn không mau quay mặt đi chỗ khác.
Hoài Na bĩu môi, cô nhướng cổ lên, mắt nhìn xuống bên dưới, môi nhếch lên hừ một tiếng :
- Ông chú thì có cái gì để mà xem đâu chứ? Đồ biến thái !
Nói xong, cô nhẹ nhàng buông thả hai tay, chân tiếp đất rồi bỏ đi như không có chuyện gì .