Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Nhậm San San, đầu tiên Bùi Anh đến ngân hàng để chuyển tiền cho em trai, sau đó cô mới đón taxi quay về nhà.
Điều khiến cho Bùi Anh kinh ngạc là người tài xế này lại nhận ra cô, mặc dù anh ta chỉ biết gọi cô là Thi Tĩnh. Dù vậy Bùi Anh vẫn thấy rất vui vẻ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên có người nhận ra cô, cảm giác thật mới mẻ.
Về đến nhà, cô lại mở máy tính load weibo. Cơn sốt Thi Tĩnh vẫn còn đang tăng cao, cô nghĩ mình cũng nên chào hỏi người hâm mộ mới phải, đáp lại sự nhiệt tình của mọi người.
“ Ừ...” Suy nghĩ hồi lâu, Bùi Anh cảm thấy tự chụp một tấm hình của mình rồi đăng lên thì có thành ý nhất.
Bùi Anh (V): Chào mọi người, tôi là Bùi Anh, cũng là Thi Tĩnh của #LưuQuangNghêThường, cảm ơn mọi người đã quan tâm đến tôi, sau này tôi sẽ cố gắng hơn ^_^
[ hình ảnh ]
Sau khi bài viết được đăng lên, rất nhanh sau đó đã có người hâm mộ nhắn tin lại cho cô, cô ngồi xem một lúc thì bị âm báo tin nhắn từ điện thoại thu hút sự chú ý.
Cầm điện thoại lên xem, tin nhắn nằm ngay trong bảng thông báo mới.
Tạ Hàm: [hình ảnh]
Mắt Bùi Anh chớp chớp, Tạ Hàm tìm cô có chuyện gì?
Cô mở điện thoại đi động, bấm vào tin nhắn, cuối cùng mới thấy được bức hình Tạ Hàm gửi cho cô.
[Đào Đào: Khó hiểu nhất là có người còn nói kỹ năng biểu diễn của cô ta còn tốt hơn tôi kìa, ha ha, bọn họ tính đo độ dài của chân để quy sang khả năng diễn xuất hả:) nếu cô ta có khả năng diễn xuất thật thì sao mười tám đời rồi vẫn là tiểu minh tinh:)))]
Bùi Anh ngẩn người, hình ảnh này được chụp lại từ nhật ký của một cuộc trò truyện, mặc dù trong đó không có tên “cô” xuất hiện, nhưng những dòng chữ đó cũng ám chỉ hết rồi.
Đào Đào nói nói cái “cô” kia, chắc là mình không sai.
Bùi Anh hơi mím môi, nhìn chằm chằm tấm ảnh trên màn hình. Mặc dù cô và Đào Đào là nghệ sĩ của cùng một công ty, nhưng quan hệ giữa hai người lại không được thân thiết, hơn nữa hoạt động trong môi trường giải trí này, loại người hai mặt thế này cô cũng gặp không ít, Đào Đào nói như thế cũng không quá ngạc nhiên.
Di động lại vang lên, Tạ Hàm gửi một tin nhắn mới tới: “Đây là những lời Đào Đào nói trong nhóm chat nhỏ của cô ta.”
Nhóm chat nhỏ? Đôi mắt của Bùi Anh khẽ động, có thể vào được nhóm nhỏ của cô ta chắc chắn phải là người mà cô ta tin tưởng lắm, nếu không cũng không thể yên tâm mà nói những lời này. Nhưng bây giờ tin nhắn đó đã bị người ta chụp lại rồi đưa lên, điều đó chứng tỏ có người muốn bôi đen cô ấy, cô ta nói chuyện cũng quá bất cẩn rồi.
Nhưng Tạ Hàm gửi đoạn chat này cho cô là có ý gì đây? Hy vọng cô vén tay áo lên đánh nhau với Đào Đào sao? Bùi Anh cười một tiếng, mặc dù cô không thích loại người như Đào Đào thích đâm chọt người khác, nhưng cô cũng chẳng thích loại người hay đơm đặt chuyện khác như Tạ Hàm.
Cô tắt khung chat, làm như mình không đọc được dòng tin nhắn vừa rồi. Còn Đào Đào, cô tin cô ta không chỉ nói xấu một mình cô trong nhóm, nếu đã có người cố ý ẩn nấp vào, vậy cô cứ yên tâm đứng ngoài xem là được.
Chờ đến một ngày cô ta gặp phải một người có tính tình nóng nảy, mọi người sẽ có trò hay để xem rồi.
Cô lại load weibo lần nữa, sau đó bắt đầu đọc tài liệu công việc Trần Thắng gửi cho cô.
Ở trong nước, tạp chí thời trang TOMATO vẫn luôn đứng đầu về lượng tiêu thụ. Lần này Bùi Anh được tạp chí mời chụp hình, cho dù cô chỉ xuất hiện ở trang trong, cô cũng rất vui rồi.
Có lẽ là do thường xuyên chụp hình cho cửa hàng, cho nên khi làm người mẫu, Bùi Anh cũng không kém chút nào so với những người ký hợp đồng tạp chí, cho dù là cảm giác trước ống kính hay thay đổi tư thế liên tục, khiến nhiếp ảnh gia không tiếc lời khen cô.
Chụp ảnh xong với năm bộ quần áo, nhân viên của tạp chí cầm ly nước đến tìm cô: “Cô Bùi, công việc chụp hình cho tạp chí đã xong, bên chúng tôi còn chuẩn bị một cuộc phỏng vấn nhỏ, đến lúc đó cũng sẽ đăng trong tạp chí, cô xem có được không?”
Bùi Anh gật đầu nói: “Có thể, khi nào thì chúng ta bắt đầu?”
Nhân viên làm việc liếc nhìn đồng hồ đeo tay, ngẩng đầu lên nói với cô: “Cô nghỉ ngơi hai mươi phút trước đã, hai mươi phút sau chúng ta bắt đầu, được không?”
“Được.”
“Vậy tôi đưa cô đến phòng nghỉ.”
“ Được.” Bùi Anh đi theo nhân viên làm việc ra khỏi phòng chụp ảnh, rẽ trái rẽ phải rồi đến phòng nghỉ.
“Cô nghỉ ở đây đi, tôi sẽ báo cho biên tập viên hai mươi phút sau tới đây.” Nhân viên làm việc mời cô ngồi trên ghế salon nghỉ ngơi, sau đó cầm cốc nước mang theo từ lúc nãy đặt lên bàn.
Bùi Anh nói cảm ơn với cô, cô trợ lí vội xoay người rời đi.
Cửa phòng, cửa sổ của căn phòng đều làm bằng thủy tinh, Bùi Anh đưa mắt nhìn bóng lưng cô gái nọ rời đi, cô suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại di động ra nghịch.
Vốn Tống Nam Xuyên đang muốn đi thang máy, kết quả lúc đi qua phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy Bùi Anh đang ngồi bên trong, anh lại khá ngạc nhiên, bước chân dừng lại. Anh giơ tay gõ lên cửa kính hai lần rồi đẩy cửa ra đi vào.
Bùi Anh nghe tiếng gõ cũng ngẩng đầu nhìn lên, lúc thấy Tống Nam Xuyên đứng ở cửa, cả người có phần hơi bối rối: “Tổng giám đốc Tống? Sao anh cũng ở đây?”
Tống Nam Xuyên đi tới cạnh bên cô, mỉm cười: “Nghe nói Hoàn Vũ cùng hợp tác việc gì đó với Khải Hoàng, hôm nay tôi tới đây để xem.”
Bùi Anh chớp mắt: “Nghe nói? Hợp tác việc gì đó? Đại cổ đông như anh thật không xứng với chức vụ đâu nhé.”
“Cho nên tôi mới nói tôi đến để xem.” Tống Nam Xuyên cười nói: “Sao cô cũng ở đây?”
“Tôi tới chụp hình cho tạp chí.”
Tống Nam Xuyên chợt nghĩ ra cái gì đó, anh hỏi cô: “Thì ra lúc trước cô nói chụp hình là chỗ này đấy hả.”
Bùi Anh gật đầu: “Tạp chí TOMATO thuộc Khải Hoàng, tôi vừa chụp ảnh xong, bọn họ nói còn làm một cuộc phỏng vấn nhỏ nữa, nên trước tiên bảo tôi nghỉ ở đây.”
Tống Nam Xuyên nhìn điện thoại di động trong tay cô, âm nhạc trong trò chơi vẫn còn đang vang lên: “Cho nên cô chơi game đấy hả?”
“Giải trí một chút mà.” Bùi Anh ngượng ngùng cười cười, “Hơn nữa sóng wifi của công ty bọn họ rất tốt, nếu như không có wifi, tôi cũng không nỡ dùng dung lượng để chơi game đâu.”
Tống Nam Xuyên cười khẽ, tò mò nhìn màn hình điện thoại của cô: “Cô đang chơi game gì vậy?”
“Một game thay quần áo, có thể cho nhân vật thay nhiều loại quần áo.” Bùi Anh vừa nói, vừa hào hứng chơi cho anh xem: “Anh nhìn nè, giống như vậy, ở đây còn có thể rút quần áo, cái này chỉ mất ba giây, rút càng nhiều thẻ bài, càng lấy được nhiều đồ.”
Tống Nam Xuyên kiên nhẫn nghe cô nói, giống như đang nghe cô chia sẻ món đồ chơi mà mình yêu thích.
“Nhưng vừa rồi tôi rút hai lần mà chỉ rút được có hơn hai mươi tấm.” Bùi Anh nói xong thì bĩu môi không vui.
Tống Nam Xuyên nhìn bộ dạng này của cô thì buột miệng cười thành tiếng. Anh cầm lấy điện thoại từ tay cô, nói lại: “Tôi chơi cho.”
“Hả?”
Bùi Anh còn chưa phục hồi lại tinh thần, Tống Nam Xuyên lại hỏi: “Cứ chọn mấy lá bài này là được rồi à?”
“Vâng...”
Tống Nam Xuyên khẽ gật đầu, ngón tay nhấn một cái vào thẻ bài kia. Chính giữa màn hình xuất hiện chiếc đồng hồ đếm ngược, 321 sau khi kết thúc, anh nhấn vào thật nhanh.
Bùi Anh ở bên cạnh nhìn thấy mà tán thưởng, này này này, cái này thật giống như di hình hoán ảnh ấy!
Ba giây kết thúc rất nhanh, các thẻ bài bị Tống Nam Xuyên lật lên từng cái. Bùi Anh ngồi đếm, đếm đến bốn mươi hai, tất cả các thẻ mới được anh lật hết.
“Trời ơi, anh lật được bốn mươi hai cái, kỷ lục cao nhất của tôi được có ba mươi cái!” Bùi Anh ngưỡng mộ nhìn anh: “Hơn nữa anh còn mở được hai bộ quần áo sáu sao!”
Tống Nam Xuyên nhất định là phúc tinh đây rồi!
Nhận được sự ngưỡng mộ và khen ngợi không chút che giấu của Bùi Anh, trên mặt Tống Nam Xuyên vô thức tỏ ra vẻ đắc ý: “Vừa rồi mới là chơi lần đầu thôi đây, tôi còn chưa phát huy hết.”
Anh vừa nói vừa cầm điện thoại di động lên, ấn một cái lên thẻ, lần này có kinh nghiệm hơi, tay anh lướt nhanh đến nỗi không kịp nhìn.
Sau khi Bùi Anh đếm số thẻ bài mở được xong, trong lòng cô lại có chút sục sôi: “Bốn mươi bảy! Tốc độ tay của thiếu hiệp tốt như vậy, chắc chắn vẫn còn đang độc thân!”
Tống Nam Xuyên: “...?”
Bùi Anh: “...!”
Bây giờ Bùi Anh muốn đi tự sát.
Câu nói kia chắc chắn là do Nhậm San San nhập vào người cô rồi nói ra! Có một người bạn đen tối như thế đúng là đã ảnh hưởng đến mình từ lúc nào không biết, thật sự là quá đáng sợ!!!
Tống Nam Xuyên nhanh chóng bình thường trở lại, thấy mặt Bùi Anh đã xấu hổ đỏ bừng, anh không nhịn được cười: “Ừ, đúng là tôi chưa có bạn gái.”
Bùi Anh: “......”
Cuối cùng cô vẫn không làm được đóa hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ, vốn Bùi Anh còn tưởng là nhân viên tạp chí tới làm việc, kết quả quay đầu lại nhìn lại là một người đàn ông mà cô không hề biết.
“Tổng giám đốc Tống?” Người đàn ông kia nhìn Tống Nam Xuyên, dường như muốn hỏi anh gì đó.
Tống Nam Xuyên nhìn anh ta gật đầu, anh nói với Bùi Anh: “Đây là trợ lý của tôi, Tiểu Trương, trước kia tôi đã từng nói với cô rồi.”
“Vâng ——” Bùi Anh bừng tỉnh, “Chào anh Trương, cảm ơn bữa sáng của anh.”
“Không có gì không có gì.” Tiểu Trương nhìn Bùi Anh cười lộ hàm răng trắng, chuyện ông chủ giao cho, đương nhiên anh phải làm chứ sao.
Tống Nam Xuyên nhìn anh ta rồi hỏi: “Giải quyết chuyện kia xong rồi à?”
“Vâng.” Anh xem tiếp theo nên làm thế nào?
Tống Nam Xuyên làm việc rất ăn ý với anh ta, anh suy nghĩ một chút rồi nói với Bùi Anh: “Nếu đã gặp ở đây, buổi tối chúng ta đi ăn với nhau nhé?”
Sao?
Trong lòng Bùi Anh thoáng luống cuống: “Chắc tôi phải khá muộn mới xong việc.”
“Không sao, tôi có thể chờ cô.”
Tim Bùi Anh đập nhanh hơn, nhưng lại có chút gì đó ngọt ngào: “Vâng.”
Lúc bọn họ đang nói chuyện phiếm, sự chú ý của Tiểu Trương đặt hoàn toàn lên trò chơi trên điện thoại mà Tống Nam Xuyên còn đang cầm trên tay. Chân mày anh lặng lẽ nhíu nhíu thêm hai cái, tổng giám đốc Tống thích game này? Đây không phải là game dành cho các cô gái chơi sao? Anh chắc chắn lúc trước đã thấy em gái thư ký chơi trò này.
Anh còn đang suy nghĩ xem mình có nên chơi game này hay không, theo sát sở thích của ông chủ, thì Tốn Nam Xuyên đã gọi anh: “Buổi tối tôi đi ăn với Bùi Anh, cậu giúp tôi sắp xếp một chút.”
“Vâng.” Lịch trình tiếp theo của Tổng giám đốc Tống đã kín, lại phải giúp anh từ chối, sắp xếp lại lần nữa. Tiểu Trương từ phòng nghỉ đi ra ngoài, không làm phiền ông chủ nói chuyện yêu đương.
Trong phòng nghỉ, Bùi Anh giải thích thêm một chút về cách chơi game cho Tống Nam Xuyên, biên tập viên phụ trách phỏng vấn đã tới. Thấy Bùi Anh cùng Tống Nam Xuyên đang ở cùng với nhau, cả người cô đờ ra không hiểu gì.
Bây giờ, cô càng muốn phỏng vấn về quan hệ của hai người họ cơ!!!
Đăng bởi: admin