Edit: Tiệm Bánh Sò
Trong giới động vật mặc dù cũng có nhiều loài tham ăn, nhưng thế giới này sao có thể tìm được chủng loại vì ăn mà không từ bất cứ thủ đoạn nào nghiên cứu đồ ngon như con người.
Ít nhất Neville không quá chấp nhất với cái ăn.
Mèo thiên về ăn mặn, thích mùi tanh trên thịt cá, đối với chúng thì mùi tanh này cứ như con người ngửi thấy mùi thịt vậy, có lực hấp dẫn vô cùng đặc biệt.
Neville lại không giống động vật họ mèo bình thường, khứu giác của hắn rất nhạy bén, không thích ăn đồ tanh, cứ cảm thấy cái mùi này rất hôi, ăn cá cũng phải chọn lựa kỹ càng loại ngon nhất.
Cá trong con sông bên bìa rừng có một phần không phải vốn sống ở đây mà là bị thả vào đặc biệt nuôi làm thức ăn.
Đám rắn và cá sấu trong sông đều sẽ giúp hắn trông coi.
Con cá mà Lục Thu nhìn thấy cùng loại với con hôm qua, nhưng hình thể lớn hơn cũng không phải gấp đôi, dài hơn ba mét.
Cá hình như bị đập choáng rồi, không giãy mạnh mà chỉ ngẫu nhiên giãy lên một chút, nhưng chỉ cái giãy này cũng làm cho bàn ăn kêu cạch cạch, thiếu chút nữa rơi từ trên bàn xuống.
Bàn ăn này cũng hơn năm mét, Lục Thu chỉ có thể leo lên mới ăn được.
Trên mặt cô bị đuôi cá quăng cả người nước, mùi tanh nhàn nhạt từ đầu đến chân.
Lục Thu lau mặt, khẩu vị vừa bị kích thích cũng mất tiêu.
Neville nghiêng đầu nhìn cô, đẩy cô sang hướng hoa quả bên cạnh, hoa quả đã rất tri kỷ cắt thành từng miếng, rất vừa miệng ăn.
Hôm nay đổi loại hoa quả, là một loại quả như táo giòn giòn có vị sữa.
Hiện giờ là mùa nào cô cũng không rõ, hôm qua lúc ra ngoài thấy được mảng thảo nguyên xanh tươi, rừng rậm xanh mướt không có một phiến lá vàng, rất có thể là mùa xuân, dù sao mùa hè không thể lạnh như vậy được.
Nhắc đến cũng kỳ, dù mỗi ngày đều bị lạnh đến run lẩy bẩy, nhưng hai ngày này cô cũng không bị lạnh đến bệnh, ngược lại cứ như đang thích ứng vậy.
Con người quả nhiên sống dai như gián mà.
Không ăn gì cũng không được, hoa quả còn có thể tiếp nhận, Lục Thu cần miếng hoa quả lên ăn, mấy loại hoa quả này tiêu hóa rất nhanh, cô còn chưa biết sau này nên làm gì nữa.
Ánh mắt lại liếc về gian bếp, không biết cô có thể mượn dùng hay không, nếu có thể hỏi được thì tốt quá.
Thấy cô ăn rồi Neville cũng an tâm, bắt đầu cắn xé con cá kia.
Hắn ăn rất lịch sự, lúc trước trời tối cô không thấy rõ, giờ là trời sáng, Lục Thu ăn xong an vị cạnh bàn ăn ngửa đầu nhìn chằm chằm hắn.
Chân sau của mèo lớn đặt ở hai bên mạn sườn, hắn khom lưng xuống, cả người tạo thành một đường cong mềm mại, bộ lông dài dưới nắng như đang phát sáng.
Hai lỗ tai ẩn dưới lớp lông lộ ra, thính tai thật mỏng lắc lắc một cái, giờ cứ như bị mất khống chế lắc trái lắc phải.
Lục Thu lúc trước vẫn không đoán được mèo lớn là loài mèo gì, nhìn rất giống mèo rừng Nauy, nhưng bộ lông dài lơn loài mèo này một chút, khuôn mặt cũng dữ hơn.
Dù phần lớn lông trên người đều màu xám nhưng không phải xám bụi bẩn mà là màu xám khói, hơi nhạt.
Phần lông trước ngực hắn trắng hơn một chút, phần chân trước thường xuyên được liếm láp sạch sẽ cũng trắng như tuyết.
Có thể là mèo lai cũng nên.
Bên này Neville đã duỗi một chân ra đè lưng cá lại, cắn xé lớp da ngoài.
Dù cá này còn sống, nhưng Ruth biết hắn không thích vảy cá, đã sớm đánh hết vảy cá đi.
Lớp da màu lam nhạt bị xé lộ ra thịt cá sáng long lanh, cũng không quá tanh, thịt cá vẫn còn hương vị trong veo ngòn ngọt.
Theo lý thuyết mèo không thể được vị ngọt, nhưng Neville không giống vậy, hắn còn rất thích ăn ngọt.
Chỉ là Ruth vẫn rất nghiêm ngặt khống chế lượng đồ ngọt của hắn.
Bị bé sủng vật nhìn chằm chằm như vậy, Neville đã sớm biết rồi.
Hắn không nuốt chửng gọn con cá mà xé một miếng nhỏ trước, miếng cá này rất nhỏ, chỉ là một mảnh nhỏ trên đầu vuốt, bằng miếng pho mát hôm qua cho Lục Thu ăn.
Hắn nâng miếng cá lên trước mặt Lục Thu, ra hiệu cho cô ăn.
Lục Thu không muốn ăn, cô không thích ăn thịt sống, chưa kể thịt sống có thể có vi khuẩn ký sinh trùng này nọ, cô sợ lắm.
Thế nhưng bị đôi mắt hổ phách của mèo lớn nhìn chằm chằm như vậy, cô không đành lòng để hắn thất vọng.
Chậm rãi dời chân qua, cô lấy miếng thịt cá trên vuốt xuống nuốt trọn.
Ban đầu cô cũng có ý định nuốt luôn, nhưng không nghĩ đến thịt cá này ngòn ngọt, cũng không dai mềm, chất thịt hơi dẻo như đang ăn thạch.
Ngon bất ngờ!
Thấy mắt cô sáng rỡ lên, khóe miệng Neville không bất giác nhếch lên.
Ruth đứng cạnh nhìn tương tác giữa có trợn mắt há hốc mồm.
Họ thân như thế từ lúc nào vậy? Thật thần kỳ, con sủng vật này hoàn toàn không sợ Neville thì thôi đi, Neville vậy mà cũng nhẫn nại đút nó ăn.
Thấy cô thích, Neville cũng tự ăn một miếng, lại xé một miếng đút cho Lục Thu.
Đến khi con cá bị ăn đến chỉ còn nội tạng, Lục Thu mới giật mình nhận ra mình đã ăn không ít thịt cá.
Chất thịt này nếu làm thành cá viên đem rán đem kho chắc chắn càng ngon.
Nuốt một ngụm nước miếng, cô lại gặm một miếng hoa quả xua đi vị cá trong miệng.
Vẫn còn chưa đánh răng, cô cứ có cảm giác vụn thức ăn trong miệng sắp lên men rồi.
Neville thân thể lớn sức ăn cũng lớn, ăn hết cá rồi lại ăn sạch đĩa thịt luộc, đĩa thịt này còn cứng hơn hôm qua, nhưng mèo lớn đã nhai nhuyễn dễ như trở bàn tay.
Thấy bé sủng vật lại chăm chú nhìn miệng mình, Neville lần này trực tiếp há miệng nhè miếng thịt đã nhai nát đút cho cô, Lục Thu kinh hãi liên tục khoát tay lui lại.
Cô thề sau này nếu còn cơ hội nuôi mèo, tuyệt đối sẽ không nhai mớm cho mèo con ăn.
Ruth thu dọn bàn ăn sạch sẽ rời đi, Neville ôm Lục Thu xuống rồi cất cái bàn đi, sau đó mang cô nhảy lên cửa sổ.
Vừa nhìn thấy bệ cửa sổ, Lục Thu lập tức nhớ lại lịch sử khủng bố kinh hoàng hôm qua.
Mới cơm nước xong đã chơi mấy trò kích thích như vậy hả? Không sợ nôn hết đồ ăn ra hả?
Cô đang muốn kịch liệt phản kháng thì thấy Neville cũng không có ý định nhảy xuống.
Bệ cửa sổ này không giống cái hôm qua lắm, giống cửa sổ để ngắm cảnh hơn, rất rộng rãi, mèo lớn nằm trên đó đúng vừa vặn.
Neville đặt cô trên lưng, an nhà nằm xoài xuống, chân trước nhô ra ngoài cửa sổ lắc lư trong không khí, cái đuôi cũng đong đưa theo.
Bên ngoài không có hàng rào, Lục Thu ban đầu còn có chút sợ, chỉ ghé lên lưng mèo lớn không nhúc nhích.
Nhưng chỉ lát sau, cô từ từ bò lên đầu mèo lớn, thấy mèo lớn không có phản ứng gì, cô nhìn chằm chằm đầu mèo nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa.
Nhìn xem cái ót này mượt mà hoàn mỹ đến cỡ nào nè! Bông bông mềm mại! Cả bàn tay cô chìm hẳn dưới lớp lông.
Thực sự khó có thể hình dung cảm giác ấy, tay Lục Thu xuyên qua lớp lông xoa xoa.
Tăng lực trong tay thêm một chút, vuốt dọc từ trên đỉnh đầu xuống, cứ như đang chải lông.
Mèo lớn phát ra tiếng ngáy lầm rầm thoải mái.
Hai mắt Lục Thu sáng lên, cô vùi cả hai tay vào biển lông, nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho mèo lớn.
Tiếng lầm rầm càng to hơn, cả người mèo lớn thoải mái nằm xuống, hoàn toàn giãn hết tứ chi.
Lục Thu cũng theo động tác của hắn nghiêng đầu.
Ban đầu cô chỉ ngồi tựa trên đầu mèo thôi, mèo lớn chuyển động, cô nhịn không được ôm lấy tai mèo.Hai cái tai chìm trong lớp lông tơ này, cô ngấp nghé lâu rồi đó.
Đưa tay nhẹ nhàng sờ lên, hai thính tai nhẹ nhàng run lên.
Lục Thu thỏa mãn tựa cằn lên một bên tai, cứ như vậy ghé đầu vào tai mèo nhìn về phía xa xa.
Mặt trời từ từ lên cao, phía xa thảo nguyên xanh thẳm mờ sương, dưới trời xanh vô tận của bầu trời là một bức tranh rừng xanh, ngẫu nhiên còn điểm sương vắt ngang, nhưng cũng chỉ như đá viên chìm trong nước nhanh chóng tan biến.
Bầu không khí đẹp đẽ lại tĩnh mịch lạ thường.
Lục Thu bất giác trầm mê trong cảnh sắc đẹp đến không chân thực này.
Ánh mắt trời dần lên cao, không khí lạnh lẽo cũng dần tăng nhiệt.
Dưới người là mảng lông ấm áp, trên lưng cũng được mặt trời sưởi ấm, Lục Thu thỏa mãn vô cùng.
Neville khò khè, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi, cái đuôi đang lắc lư với tần số cao cũng hạ xuống, chốc chốc lại vung vẩy một cái.
Tiếng hít thở đều đều bên tai, Lục Thu cũng dần híp mắt lại.
Khoảnh khắc này, cô chợt nghĩ cứ mãi thế này cũng rất tốt.
Không cần lo nghĩ chuyện tiền bạc, ngày mai không cần đi làm, cũng không phải đối mặt với ông chủ chuyên làm khó dễ, cũng không cần nghĩ đến tên thối tha chân đạp N thuyền nữa.
Hàng trăm mối sầu lo hậm hực đều như tan biến thành mây khói.
Giờ cô chỉ cần ăn no mặc ấm là được rồi.
Nói là ngủ nhưng cũng chỉ thiếp đi không bao lâu, vì tiếng ngáy của mèo lớn quá to, cứ như cái loa khổng lồ vậy.
Lục Thu thoải mái dễ chịu chợp mắt một chút rồi dậy, cô rón rén buông tay khỏi cổ mèo lớn, chậm rãi trượt dọc từ theo sống lưng mèo lớn xuống rìa của sổ.
Mèo lớn vẫn không tỉnh, tiếng ngáy vẫn đều đều như vậy.
Cô muốn đi xuống nhưng bệ cửa sổ thực sự quá cao, còn cao hơn ổ mèo nữa, cũng không có điểm tựa.
Khổ não một hồi, tầm mắt cô đột nhiên tập trung vào cái đuôi đã không còn lắc lư mà đang rũ xuống đất kia.
Chóp đuôi này rất to, không tồi, coi như tạm được.
Nhưng tưởng tượng và hiện thực khác biệt rất lớn.
Cả người Lục Thu trượt xuống dọc theo đuôi, lại một lần nữa trải nghiệm cảm giác ngồi tàu lượn, cô sợ đến tái mặt nhưng vẫn liều mạng ngậm chặt miệng không dám phát ra âm thanh.
Cũng may cái đuôi đủ dài, cô an toàn rơi xuống đất không trầy da tróc vảy gì.
Ngẩng đầu nhìn lại, tiếng lầm rầm nhỏ đi rất nhiều, nhưng mèo lớn không nhúc nhích gì, hình như không tỉnh.
Thở phào một hơi, Lục Thu đi đến phòng bế, kỳ thật cô chỉ muốn đi tắm thôi.
Mấy chuyện tắm rửa xấu hổ này, sao có thể để người ta coi chứ.
Cô có cảm giác mình sắp thối chết rồi, từ khi tỉnh lại đến giờ bộ đồ lót trên người cô còn chưa từng được thay, còn chưa từng cởi ra giặt rửa, kỳ thật vừa bẩn vừa khó chịu nữa.
Nhưng cô không có quần áo thay, nếu cởi ra sẽ không còn mảnh vải che thân.
Chỉ là cô tìm mãi mà vẫn không thấy thứ gì có thể thay thế vải.
Chuyện này còn khó tiếp nhận hơn việc không có đồ ăn ngon nữa.
Người máy trong bếp hôm qua đứng một góc không nhúc nhích, lúc Lục Thu đi vào cũng không có tiếng nhắc nhở vang lên.
Cô ngửa đầu nhìn bếp lò, cao chưa đến ba mét, vẫn còn có hy vọng leo lên.
Ở thế giới này, cô lúc nào cũng rầu rĩ nghĩ cách nhảy từ trên xuống xướng hoặc leo từ thấp lên cao.
Con người cũng đâu phải giỏi leo trèo.
Trên bệ cửa sổ, Neville mà vốn Lục Thu cho là đã ngủ say lại đột nhiên mở mắt.
Bé sủng vật lại muốn chạy?
Ầy,hưng phấn quá đi!.
Danh Sách Chương: