• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Dục Thần khốn kiếp anh dám nói em chỉ ham chơi không lo học hay sao?

Nhưng...

Nhưng là... ừm, thì lão cũng nói đúng. Là tôi rất lười học, nhưng cũng chỉ lười môn Anh Văn của lão thôi, chứ còn mấy môn khác tôi cũng học được kha khá đấy chứ

Tuy tôi ham chơi thật, nhưng lão cũng không thể nào mà gôm chung lại chứ?

Tôi ngồi đó thở dài, miệng thì cắn cắn đầu bút mà suy nghĩ những lời lão nói

Chúng tôi sắp phải thi cuối kì, để bước lên lớp 12, là cái năm cuối cấp. Bây giờ cách kì thi cuối kì chỉ còn lại khoảng 2 tháng mấy thôi. Liệu rằng tôi có thể phục chế lại môn Anh Văn không?

Haizz... bỗng một cái đánh rõ đau vào tay tôi

"An Di, mày làm gì mà thở dài hoài vậy? Còn bút mày ăn có ngon không? Có cần tao lấy thêm cho mày ăn không?"

Tôi cũng không thèm trả lời câu hỏi chăm chọc của nó, mà ngược lại tôi rầu rĩ mở miệng hỏi nó

"Này Minh Anh, mày nghĩ trong 2 tháng mấy này, tao có thể phục chế lại môn Anh Văn không?"

"Ưm..... theo như sự hiểu biết của tao về mày. Thì chắc chắn khả năng mày phục chế lại môn Anh Văn là 40% mà thôi. Bởi vì đầu óc của mày không được thông minh nên cái 60% đó đã tan theo gió rồi!"

Nhìn nó vừa khinh thường liếc tôi vừa nói. Tôi bốc hỏa vội vàng thanh minh lại

"Không thông minh cái đầu của mày, nói chuyện với mày thà tao nói với đầu gối còn khỏe hơn!"

"Mày ngốc thì tao nói ngốc thôi, có gì lạ? Nhưng mà cũng không phải là không có cách!"

"Cách gì? Nói nghe tao nghe đi!"

Đôi mắt tôi long lanh nhìn chằm chằm nó hỏi. Đùa! Tôi cũng không muốn chỉ vì cái môn chết tiệt đó mà kéo những môn khác xuống

Lúc đó không biết tôi sẽ ra sao

"Đó là cách..."

"Nói lẹ đi!"

Con nhỏ này, hôm nay sao nó nhây thế? Đang lúc cấp bách mà còn...

"Thì là cách, mày nhờ thầy Lâm phụ đạo cho mày đi! Tao bảo đảm kì thi này mày sẽ vượt qua môn đó an toàn"

Đi nhờ Lâm Dục Thần hả?

"Nhưng mà... chưa chắc gì lão sẽ đồng ý! Lão đang giận tao mà?"

"Mày chưa hỏi lấy gì biết thầy ấy có đồng ý hay không? Đi hỏi đi... dầu gì hai người có quan hệ *bí mật* mà, chẳng lẽ thầy ấy lại không đồng ý? Cứ tin ở tao!"

Haha chắc tôi phải đi hỏi liền ngay bây giờ, nếu mà còn ở lại nghe nó nói chắc tôi chết. Vừa nảy nghe nó nói hai từ *bí mật* là tôi muốn đổ mồ hôi hột rồi...

Buổi tối, tôi ngồi ở phòng khách mà nhìn chằm chằm cái cánh cửa

Kể từ buổi sáng tôi đến văn phòng tìm Lâm Dục Thần nhưng mà lại không có lão ở đó. Tôi hỏi các thầy cô khác thì đều nói không biết, tôi cứ nghĩ một lát nữa lão quay lại. Vậy mà thế quái nào bây giờ trời đã tối đen như mực, mà lão vẫn chưa về?

"An Di, vào ăn cơm!"

Tôi bước vào bếp, ngồi vào ghế nhìn nhìn cái ghế trống bên cạnh, tôi quay qua tố cáo với mẹ

"Mẹ! Lâm Dục Thần đi ăn chơi đến bây giờ vẫn chưa về kìa!"

"Con nhỏ này, Dục Thần nó bận công chuyện không về ăn cơm được thôi. Ở đâu ra mà chơi bời?"

"Sao mẹ biết anh không đi chơi bời?"

"Dục Thần nó có điện thoại về!"

Hả? Lão có điện thoại về à, sao tôi không biết?

"Nhưng....."

"Ăn cơm đi!"

Tôi còn muốn nói, nhưng lại bị mẹ nói vậy tôi đành ngậm cái miệng lại...

Sau khi rửa chén bát xong, tôi lên phòng ngồi học bài được một lúc thì nghe thấy tiếng gõ cửa, giọng điệu nhè nhè của lão vang lên

"An Di!"

Hừ, Lâm Dục Thần, bây giờ anh mới lết xác về nhà à?

Tôi đứng dậy, mở cửa ra nhìn chăm chăm lão. Thì thấy lão đã tắm rửa sạch sẽ, mặc một cái áo thun trắng và quần bò, đứng ở trước mặt tôi mà gãy gãy cái đầu

"Anh nghe mẹ nói là em tìm anh có chuyện à?"

Tôi nào có nói với mẹ là tôi tìm lão? Ờ nhưng mà đúng là tôi có chuyện cần nhờ lão giúp. Vì thế tôi kéo tay lão đi vào phòng, đứng trước bàn học

Nhưng trước hết tôi phải hỏi lão cho ra lẽ

"Lâm Dục Thần cả ngày nay anh đi đâu vậy? Hại em đứng chờ ở cổng trường cả buổi. Vậy mà anh cũng không biết điện thoại cho em à? Sau này có gì thì điện cho em biết một tiếng, có được không?"

Thấy lão chuẩn bị lên tiếng, tôi liền bác bỏ không nghe lão nói, mà ấp a ấp úng nói vào việc chính

"Anh cũng biết em học tiếng Anh không giỏi, mà bây giờ lại sắp thi nữa, nên Lâm Dục Thần! Anh phụ đạo môn Anh Văn cho em đi?"

Tôi dừng lại nhìn sự biến hóa trên gương mặt lão. Đầu tiên lão hơi ngạc nhiên sau đó chuyển sang trầm tĩnh rồi lại nhếch miệng lên cười

"Cười... cười... cười con khỉ khô, Lâm Dục Thần rốt cuộc anh..."

"Được!"

Được?

Lâm Dục Thần anh trả lời được là ý gì vậy? Là sau này anh đi đâu cũng sẽ điện thoại cho em biết hay là anh chịu phụ đạo cho em thế?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK