Thật ra chuyện thái tử tạo phản đã bắt đầu có hơi gió vào một năm trước, chẳng qua vua Định Ưng vẫn chưa tỏ rõ thái độ quá nhiều đối với các vị hoàng tử khác, địa vị của Trần Minh Triết vẫn còn vững vàng cho nên hắn ta mới án binh bất động.1
Nhưng mấy tháng trước vua Định Ưng liên tục công khai nâng đỡ lục hoàng tử Trần Minh Du, sự đặc cách này không hề xuất hiện trên người thái tử hoặc nhị hoàng tử, cho nên quan thần đều suy đoán có phải nhà vua muốn phế thái tử để lục hoàng tử lên thay hay không.
Đỉnh điểm là thời gian gần đây nhà vua luôn tỏ ra không hài lòng về cách làm việc của thái tử, thường xuyên phê bình hắn ta trước các quan lại trong triều, địa vị bị lung lay, một số người đầu quân cho hắn ta cũng bắt đầu rục rịch đổi chủ sang lục hoàng tử, bị dồn vào đường cùng, thái tử quyết định dấy binh tạo phản.
Lúc này, bên trong ngự hoa viên.
Quân của thái tử đã bao vây khắp hoàng cung, mũi kiếm của hắn ta đang chĩa thẳng vào cổ của vua Định Ưng.
“Ta hỏi lại một lần nữa, ngài có chịu giao ngọc ấn ra sau đó viết chiếu thư nhường ngôi hay không?”
Vua Định Ưng tức giận quát: “Nghịch tử, tốt nhất ngươi nên buông tay chịu trói, trẫm còn cho ngươi con đường sống, nếu không… hừ, cho dù ngươi có cướp được ngôi vua thì cũng là kẻ phản tặc bị người đời lên án, ta tuyệt đối sẽ không đưa ngọc ấn cho hạng người bất nhân như ngươi đâu.”
“Ha ha bất nhân?”
Thái tử đột nhiên ôm bụng cười to.
“Ta bất nhân còn không phải do ngài ép sao? Rõ ràng không muốn truyền ngôi cho ta lại phong ta làm thái tử, từ nhỏ đến lớn ta phải chịu biết bao áp lực và nguy hiểm suýt mất mạng, còn phải cố gắng học tập để sau này trở thành một vị vua tốt, nhưng rốt cuộc đến bây giờ ta mới biết mình chỉ là hòn đá để ngài lót đường cho thằng Du lên ngôi mà thôi.”
Uổng công gã ta tranh đấu với nhị hoàng tử và tam hoàng tử, rốt cuộc lại thua trong tay của một thằng nhãi ranh còn suốt ngày chỉ biết ăn nhậu chơi bời, đức cha định cho ba đứa con trai lớn đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán để cậu ta làm ngư ông đắc lời à?.
Vậy nên hắn ta không phục, hắn ta muốn đòi lại công bằng cho mình.
Đột nhiên hắn ta xông tới lôi Nhân Lễ ra ngoài, sau đó nói với lính canh: “Treo gã lên, cứ cách một khắc rạch một nhát dao lên người gã, ta muốn xem thử đức cha của ta có đành lòng nhìn mỹ nhân mình yêu say đắm phải chết dần chết mòn trước mặt mình hay không?”
Thấy Nhân Lễ bị treo lên, sắc mặt của vua Định Ưng khẽ đổi, nhưng sau đó rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, ngài ấy nói: “Mặc kệ ngươi làm gì, trẫm tuyệt đối sẽ không giao giang sơn này cho hạng đại nghịch bất đạo như ngươi đâu.”
“Vậy sao? Cứ thử xem, dù sao ta cũng không vội.”
Sau đó Trần Minh Triết phất tay về phía mấy tên lính: “Bắt đầu đi.”
Roẹt!
Một nhát kiếm lướt qua da thịt của Nhân Lễ, máu tươi chảy ra, gã bặm môi lại không cho bản thân phát ra tiếng kêu đau đớn, ánh mắt hơi lướt qua chỗ của nhà vua, thấy ngài ấy vẫn bình tĩnh thong dong không hề quan tâm, gã vội nhắm chặt mắt lại.
Gã biết mạng sống của mình còn không bằng cả một quan lại thân cận của nhà vua chứ nói gì đến giang sơn xã tắc, gã cũng chấp nhận việc nhà vua sẽ hy sinh mình để ngọc ấn không rơi vào tay thái tử, nhưng lòng gã vẫn rất đau, cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy tâm trí của gã.
Rốt cuộc một tên thái giám như gã đang mong đợi điều gì? Rằng ngài ấy sẽ đau lòng vì gã sao?
Nhân Lễ à, ngươi thật quá buồn cười!
Roẹt! Nhát chém thứ mười lăm, trên người Nhân Lễ lúc này đã bê bết máu, sắc mặt cũng trắng bệt, tầm mắt mờ dần, dường như sự sống của gã đang chậm rãi biến mất.
Như vậy cũng tốt, gã không muốn tiếp tục bị cuốn vào sự sủng ái của người đàn ông quyền lực bậc nhất Đại Lịch kia nữa, rốt cuộc cũng giải thoát rồi.
“Đức cha à, ngài thật nhẫn tâm, chỉ vì ngai vàng mà ngay cả nam sủng của mình cũng vứt bỏ, trái tim của ngài đúng là được làm bằng sắt đá mà.” Trần Minh Triết bắt đầu mỉa mai.
Vua Định Ưng nghiêng đầu đi, chính ngài ấy cũng không dám nhìn hiện trạng của Nhân Lễ, ngài ấy sợ một khi nhìn rồi sẽ mềm lòng, ngài ấy nhất quyết không thể để đứa con trai bất hiếu này được như ý.
Nói thật bây giờ chỉ cần Nhân Lễ mở miệng cầu xin ngài ấy cứu gã, ngài ấy chắc chắn sẽ bất chấp tất cả, thậm chí viết luôn chiếu thư nhường ngôi, nhưng gã lại không rên một tiếng khiến ngài ấy không có cơ hội bị “bắt ép” làm theo ý đồ của thái tử, đồng thời cũng khiến hắn ta mất hết kiên nhẫn.
“Lão già chết tiệt! Mau giao ngọc ấn ra, nếu không ta sẽ cho người ***** *** tên thái giám kia ngay trước mặt ông đấy.”
Vua Định Ưng siết chặt nắm đấm, toàn thân run lên, ngài ấy liếc nhìn sang Nhân Lễ, lúc này mới thấy được dáng vẻ thảm hại của gã, trái tim của ngài ấy đau nhói, hốc mắt cũng đỏ lên.1
Nhân Lễ cũng nhìn về phía nhà vua, khóe môi khẽ cong lên, sau đó cố gắng hết sức nói: “Nô… nô tài không sao, bệ hạ đừng… tiếc…”
Không cần tiếc mạng của hạng bọt bèo như gã mà hủy cả giang sơn.
Một giọt nước mắt rơi xuống chóp mũi của Nhân Lễ, gã vẫn mỉm cười, nụ cười khiến vua Định Ưng nhìn mà chua xót.
“Nhân Lễ…” Vua Định Ưng khẽ gọi.
“Được… trẫm đưa ngọc…”
“Quân đâu, cứu lấy bệ hạ gi3t ch3t tên phản tặc này cho ta.”
Một tiếng hét to vang lên cắt ngang lời vua Định Ưng đang nói.
Chỉ thấy nhị hoàng tử dẫn một toán quân lính xông vào, một kiếm gi3t ch3t thái tử, khống chế tình hình bên trong ngự hoa viên.
Vua Định Ưng vội vàng chạy tới ôm lấy Nhân Lễ, lúc này vì mất máu quá nhiều, gã đã hôn mê bất tỉnh.
Nhị hoàng tử đi đến trước mặt vua Định Ưng, khom lưng chắp tay nói: “Bẩm đức cha, con đã thay ngài gi3t ch3t phản tặc rồi.”
Vua Định Ưng không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào Trần Minh Trị, bởi vì ngài ấy biết đứa con này cũng có dã tâm rất lớn.
Quả nhiên tiếp theo Trần Minh Trị nói: “Nay tình hình hỗn loạn, chỉ sợ đồng đảng của phản tặc vẫn còn, vậy nên đức cha hãy viết chiếu nhường ngôi cho con, con nhất định sẽ thay ngài diệt sạch đám phản tặc đó.”
Vua Định Ưng vẫn ôm chặt Nhân Lễ, nghiến răng nói: “Ngươi nằm mơ!”
Trần Minh Trị tức giận quát: “Đức cha à, con khuyên ngài đừng ngoan cố, nếu ngài chịu ngoan ngoãn nhường ngôi, con sẽ cho ngài an hưởng tuổi già cùng nam sủng của mình, còn bằng không cũng đừng trách con tiễn ngài vào hoàng lăng.”1
Rống!
Đột nhiên một tiếng tù và thật lớn vang lên, nhị hoàng tử Trần Minh Trị giật mình nhìn xung quanh, quát to: “Chuyện gì? Kẻ nào đang thổi tù và?”
Gã ta xông tới chỗ của nhà vua, hỏi: “Có phải viện binh của ngài tới hay không?”
Vua Định Ưng không nói gì, trong lòng tràn ngập hối hận, đáng lẽ ngài ấy nên thử tin tưởng vào Lê Dương Huy, tin tưởng Trần Minh Du thì Nhân Lễ đã không ra nông nỗi này rồi.1
“Trị à, mau chịu trói đi, ngươi không thoát được đâu.” Vua Định Ưng mệt mỏi nói.
“Ha ha ha… chịu trói thì ta cũng chết thôi, đức cha à, ngài tài giỏi thật, ngoài mặt điều Lê Dương Huy đóng đô phía Bắc nhưng thực tế lại kêu hắn mai phục ở kinh thành chờ ta và thái tử lọt lưới, đúng là ngài đã tính toán sẵn để thằng Du lên ngôi rồi nhỉ?”
Sau đó gã ta rút kiếm ra đặt lên cổ của vua Định Ưng, nói: “Lần này cho dù chết ta cũng không hề hối hận, ngài muốn thằng Du đường hoàng lên ngôi đúng không, vậy thì ta sẽ giết ngài tại đây rồi tự sát, đến lúc đó tội danh giết cha giết anh để soán vị sẽ đóng đinh lên đầu nó rồi ha ha…”
Dứt câu, Trần Minh Trị vung kiếm lên.
“A…”
Gã ta đột nhiên trợn trừng mắt, máu chảy ra từ miệng, toàn thân cứng đờ chậm rãi xoay lưng lại, chỉ thấy một con dao nhọn đang ghim sâu vào lưng gã ta, máu chảy ra như suối.
“Ngươi… ngươi… tại sao…”
Cuối cùng gã ta ngã xuống đất, cung nữ vừa gi3t ch3t gã ta và toàn bộ cung nữ có mặt tại hiện trường lập tức xông ra tấn công đám quân lính của Trần Minh Trị.
Hóa ra đám cung nữ này là do đội binh tinh nhuệ hóa trang thành, chỉ cần đợi lệnh của nhà vua là sẽ lập tức diệt sạch phản tặc.
Đúng lúc này Trần Minh Du cầm đầu đội quân tiến vào, quỳ tâu: “Bẩm đức cha, đại tướng quân Lê Dương Huy đã tiêu diệt gọn đám lính dưới trướng thái tử và nhị hoàng tử, hiện giờ trong ngoài kinh thành đều đã được khống chế, phe phái quốc công và hoàng hậu đã bị tóm gọn ở Quế Châu, thái tử phi cũng tự sát rồi.”.
Danh Sách Chương: