Vương Dương ung dung nửa ngày, rót một ly nước máy trong phòng bếp ra.
Dương Gia Lập cũng không ghét bỏ, nhận lấy cốc nước từ khe hở của chuồng chó, uống một ngụm lớn.
Cậu đặt cốc ra ngoài khe hở, cười sáng lạn: “Cảm ơn cậu.”
Vương Dương tựa hồ bị nụ cười ấm áp bất ngờ của cậu làm cho ngây người, nghiêng đầu cau mày hồi lâu mới cầm cái ly đi, lẳng lặng ngồi trên sô pha tiếp tục ngẩn người, giống hệt như con rối gỗ bị chơi hỏng cũng không biết tức giận.
Ba ngày kế tiếp, dù Dương Gia Lập có rảnh hay không cũng sẽ kêu Vương Dương.
Đôi khi là muốn uống nước, đôi khi là muốn ăn, đồ Vương Dương lấy được cũng không nhiều, hình như mỗi lần đều là lấy nước máy hoặc là bánh mì lát lạnh lẽo, giống như nuôi một cái chó vậy, máy móc lạnh lùng.
Dương Gia Lập quan sát tinh thần khi tốt khi xấu của Vương Dương, lặng lẽ không lên tiếng.
Buổi tối ngày thứ tư, Diệp Phàm từ bên ngoài trở về, thoạt nhìn cảm xúc của hắn ta không được tốt, trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt, thờ ơ và lạnh lùng, dường như trong lòng ngực có một luồng ác khí đang chực chờ phóng thích.
Hắn ăn cơm tối xong liền kéo người Vương Dương đi vào phòng ngủ.
Ngay sau đó, trong phòng ngủ bên kia cánh cửa vang lên những âm thanh va chạm, Vương Dương không chịu nổi đau đớn như thế mà nức nở gào thét lộn xộn, tiếng thét vang vọng trong căn phòng lớn trống rỗng, có chút hèn hạ.
Mười một giờ, Vương Dương mặc quần áo đi ra.
Dương Gia Lập nương theo ánh sáng u ám nhìn thấy trên cổ tay Vương Dương có vết bị siết, bước đi lảo đảo, đôi môi bị cắn rách, còn có vài giọt máu chảy ra.
Ngay lúc Vương Dương đi đến đầu cầu thang, xoay người muốn đi vào trong phòng ngủ thì Dương Gia Lập gọi cậu ta lại: “Cậu lại đây.”
Vương Dương khựng người lại, yên lặng nhìn Dương Gia Lập một lát, sau đó đi vào trong bếp rót một ly nước máy, đi đến bên cạnh chuồng chó nhốt Dương Gia Lập, đưa nước máy qua khe hở nhỏ.
Dương Gia Lập ở trong lồng sắt lắc đầu, nói: “Tôi không có muốn cái này.”
Vương Dương còn chưa kịp phản ứng lại, Dương Gia Lập liền nắm lấy góc áo kéo cậu ta ngồi xổm xuống.
Dương Gia Lập lấy tay áo được coi là sạch sẽ của mình thấm ướt nước, tỉ mỉ lau sạch vết máu trên mặt Vương Dương, kêu Vương Dương đi đến chỗ khác lấy một miếng bông, ấn lên trên môi Vương Dương: “Đè lại một lát, chờ chút nữa sẽ không chảy máu.”
Vương Dương đè miếng bông lại, giống như không rõ Dương Gia Lập làm vậy là vì cái gì, ánh mắt kỳ quái nhìn cậu.
Dương Gia Lập thở dài, giải thích: “Cậu bị thương, tôi giúp cậu rửa sạch vệt thương, nếu không nó sẽ nhiễm trùng.”
Đầu óc Vương Dương tựa hồ không suy nghĩ kịp.
Cậu ta nhìn thẳng vào hai mắt của Dương Gia Lập, nửa ngày sau mới khàn giọng nói một câu: “Cậu là kẻ thù.”
Dương Gia Lập bình tĩnh lắc đầu: “Tôi không phải kẻ thù của cậu. Năm đó có lăng mạ mẹ tôi, còn gián tiếp khởi đầu bạo lực mạng tôi, về sau cậu cũng đã gặp báo ứng, cừu hận của chúng ta đã sớm xong rồi, tôi không muốn hận cậu.”
Vương Dương vẫn bướng bỉnh: “Anh Phàm là ân nhân, cậu là kẻ thù.”
Dương Gia Lập mỉm cười, ánh mắt liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt trên lầu hai, vươn tay ra ngoài lồng sắt giúp Vương Dương cài lại nút áo trên người.
Cậu đè thấp giọng xuống: “Tại sao cậu lại cho rằng Diệp Phàm là ân nhân của cậu, còn tôi lại là kẻ thù của cậu?”
Ánh mắt Vương Dương hơi trống rỗng: “Tồi vì cậu mà không có cơm ăn, không có chỗ ở, là anh Phàm đã thu nhận tôi, cho tôi ăn, cho tôi giường để ngủ, anh ấy nói sau này anh ấy sẽ đối xử tốt với tôi, với lại anh ấy còn bắt cậu lại để cho tôi hết giận nữa.”
Dương Gia Lập mỉm cười, không vội phản bác lại cậu ta.
Cậu yên lặng cài xong nút áo cho Vương Dương, giọng nói mang theo chút thương xót: “Mỗi ngày bị hắn ép làm mấy loại chuyện này hẳn là cậu rất đau. Lúc hắn đánh cậu có phải rất đáng sợ không?”
Ánh mắt Vương Dương giao động, rụt người về sau, yên lặng cúi đầu.
Dương Gia Lập không vội ép cậu ta nói chuyện, chỉ dặn cậu ta tối ngủ nhớ đắp chăn cho kỹ đừng để bị cảm lạnh, chúc cậu ta một câu ngủ ngon.
Mấy ngày kế tiếp Dương Gia Lập luôn nhân lúc Diệp Phàm không có ở nhà hoặc không chú ý kêu Vương Dương đến cạnh mình, cậu cũng không làm gì cậu ta, chỉ giúp cậu ta xử lý miệng vết thương, cậu ở trong lòng thật sự không có cách nào giúp, chỉ đành dạy Vương Dương nên dùng thuốc nào bôi để không đau.
Cậu vừa xử lý vết thương, vừa như cố ý vô tình nhắc tới chuyện kẻ thù và ân nhân với Vương Dương.
Ban đầu Vương Dương vẫn còn rất chắc chắn, nhưng càng về sau cậu ta thấy vết thương trên người mình càng nhiều, trong phòng cũng chỉ có Dương Gia Lập mỉm cười với cậu ta, làm vết thương của cậu ta dần dần hết đau, thái độ của cậu ta cũng chầm chậm lung lay.
Chiều ngày thứ 8, Dương Gia Lập bôi thuốc mỡ trị bỏng mà cậu chỉ Vương Dương trộm được trong phòng khách cho cậu ta, buổi sáng tâm trạng của Diệp Phàm khó chịu, hắn dịu tàn thuốc vào lòng bàn tay của Vương Dương, để lại một vết bỏng máu me nhầy nhụa.
Vương Dương nhìn Dương Gia Lập bôi thuốc mỡ màu trắng mát lạnh vào trong lòng bàn tay mình, nói: “Anh ấy thích tôi. Anh ấy nói sau này sẽ đối xử tối với tôi. Tuy cậu đối tốt với tôi nhưng cậu vẫn là kẻ thù của tôi.”
Dương Gia Lập cười khẽ, chậm rãi đậy nắp chai thuốc trị bỏng lại, nghiêm túc nói: “Hắn tuyệt đối không thích cậu.”
Dường như Vương Dương bị những lời này của Dương Gia Lập kích thích, ánh mắt đột nhiên trừng lớn: “Nói dối, cậu đang nói dối.”
Dương Gia Lập lắc đầu, không chút chột dạ, bình tĩnh nói: “Khi thích một người sẽ không để người đó bị thương, càng sẽ không để người đó lâm vào nguy hiểm. Người đó có chút khó chịu, đau lòng, trong lòng cậu sẽ thắt lại. Diệp Phàm có thể làm mấy loại hành vi này với cậu, hắn căn bản không hề có dáng vẻ nào là thích cậu cả.”
Đôi mắt Vương Dương ngẩn ra, hơn nửa ngày cũng không nói ra được chữ nào.
Cậu ta dường như muốn phản bác lại, nhưng trí óc cậu ta lại như một đứa trẻ ngốc nghếch không tài nào tìm ra cách phản bác lại.
Dương Gia Lập luồn qua khe hở trên lồng sắt đưa thuốc trị bỏng cho cậu ta, ánh mắt nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Thế này, nếu cậu còn không tin tôi, chúng ta thử làm một bài kiểm tra đi. Buổi tối tôi gọi điện thoại cho Diệp Đình, cậu ngồi nghe. Chờ Diệp Phàm trở về ép cậu làm cái chuyện kia, cậu kháng cự hắn một lần, nói rằng cậu rất đau, hôm nay không làm được, cậu xem Diệp Phàm sẽ đối xử thế nào với cậu.”
Vương Dương không trả lời, cũng không biết có nghe lọt tai hay không.
9 giờ tối, Diệp Phàm về đến nhà.
Ăn cơm tối xong, hắn ném điện thoại vào trong lồng chó bằng sắt, không kiên nhẫn nói: “Mười phút.”
Diệp Đình đã nói điều kiện với Diệp Phàm, muốn hắn rút thầu cũng không sau, nhưng trước tiên phải cho hắn mỗi ngày được gọi điện thoại nói chuyện với Dương Gia Lập, xác nhận cậu an toàn, Diệp Phàm đồng ý.
Dương Gia Lập nhìn Vương Dương đang ngồi xổm giữ lồng sắt, ánh mắt Vương Dương dại ra dõi theo điện thoại di động trong tay cậu.
Điện thoại được kết nối, giọng nói dịu dàng của Diệp Đình truyền đến từ điện thoại.
Sau khi nói mình vẫn ổn như thường lệ, Dương Gia Lập bỗng nhiên thay đổi giọng điệu, có chút làm nũng nói: “Nhưng mà hôm nay em không cẩn thận làm trật tay rồi, các đốt ngón tay rất đau, rất khó chịu luôn.”
Diệp Đình vừa nghe thấy, lập tức sốt ruột: “Sao lại như vậy, có xử lý chưa? Bị thương có nặng không? Diệp Phàm có đưa em đi bác sĩ không? Có thuốc không, em đã bôi chưa? Diệp Phàm! Diệp Phàm, anh nghe điện thoại cho tôi!”
Cuối cùng Diệp Phàm bị kêu lại, cầm lấy điện thoại mặc cả với Diệp Đình hồi lâu, nghiêm mặt không biết mắng câu gì, vẫy tay kêu vệ sĩ tới, để cậu ta đi gọi bác sĩ đến xem mấy đốt ngón tay cho Dương Gia Lập.
Bác sĩ sờ tới sờ lui cũng không tìm được chỗ nào sai trên tay, Dương Gia Lập chỉ nói là đau quá.
Bác sĩ không còn cách nào khác đành kê một ít thuốc mỡ trị bách bệnh cho Dương Gia Lập bôi.
Vương Dương ngồi xổm bên cạnh yên lặng qua sát tất cả, nghe thấy giọng điệu đau lòng gần như sắp hỏng của Diệp Đình, trong đôi mắt vẫn luôn ngây ngốc bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa.
Dương Gia Lập cầm thuốc nằm trong phòng sách, nhìn Diệp Phàm dẫn Vương Dương lên lầu.
Ánh đèn tối sầm xuống, Dương Gia Lập nhắm mắt lại lắng tai nghe âm thanh trên lầu hai.
Mới đầu tất cả còn yên lặng.
Lúc sau, bên trong cánh cửa đột nhiên vang lên chút âm thanh nho nhỏ, Dương Gia Lập nín thở lại, còn chưa kịp thở ra lại hơi nào, chợt nghe thấy bên trong cánh cửa vang lên một tiếng rần như cái gì bị đập nát vậy, ngay sau đó là âm thanh đánh đập càng kịch liệt và tàn bạo hơn.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, ánh sáng trong phòng ngủ hắt ra ngoài.
Dương Gia Lập mở mí mắt đang ngắm nghiền của mình lên, nhìn thấy vẻ mặt Diệp Phàm sát khí tàn nhẫn bóp lấy cổ Vương Dương, kéo hắn từ trong phòng ra ngoài, đặt trên lang can, cơ thể hai người còn chưa tách ra.
Vương Dương thét chói tai, vừa khóc vừa nói: “Em đau, em đau, đau quá đi!”
Diệp Phàm nhất quyết không để ý đến cậu ta, nắm đầu cậu ta đập mạnh vào lan can, sau khi bỏ đi lớp tây trang, bản tính thô tục cay nghiệp hoàn toàn lộ rõ trong phòng: “Dạy mày nhiều ngày như vậy, tự nhiên là đòi phản kháng? Mày là thứ gì. mày là cái thứ gì hả.”
Vương Dương bị ép phải đập đầu vào lan can bằng gỗ, trên trán đã bắt đầu chảy máu.
Dương Gia Lập khiếp sợ.
Cậu chỉ biết Diệp Phàm trong phòng sẽ tàn nhẫn, nhưng cậu không ngờ khi ở trong phòng hắn lại có thể tàn bạo đến nước này.
Hằn nhìn vào gương mặt của Vương Dương, chỉ thấy máu trên trán Vương Dương chảy xuống mắt, đôi mắt lộ ra màu đỏ tươi, gương mặt gầy yếu trắng bệch, Dương Gia Lập cảm thấy có chút quen thuộc.
Lúc trước, khi cậu bị Diệp Đình dùng còng tay trói lại, bị ép phải mở hai chân ra, cậu cũng có vẻ mặt như thế này.
Đó là một kiểu tuyệt vọng tột cùng khi niềm tin và sự tự tôn triệt để bị phá huỷ.
Danh Sách Chương: