Mục lục
Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi thẳng thắn với Thời Yến An, Diệp Niệm Ninh rốt cuộc hoàn toàn không còn gánh nặng nữa, vì cậu biết cuối cùng mình cũng tìm được một người có thể chia sẻ.

Qua chuyện ngày hôm nay, mối quan hệ giữa Tống Tử Khiêm và Diệp Thanh Lâm bỗng trở nên có chút mập mờ không rõ, có lẽ là vì đã cùng nhau vượt qua một kiếp nạn, cũng coi như có quan hệ gắn bó sinh tử. Đây là điều mà Diệp Niệm Ninh cảm thấy vui mừng nhất, dù sao đi nữa cậu cũng muốn Tống Tử Khiêm trở thành anh dâu nhà mình.

Quãng thời gian không rõ ràng này của bọn họ cũng không kéo dài bao lâu. Ngày 19 tháng 5, Diệp Thanh Lâm tặng Tống Tử Khiêm một bó hoa hồng rất lớn, sau đó hai người thổ lộ với nhau và chính thức tái hợp.

Lúc Diệp Niệm Ninh nghe Tống Tử Khiêm kể chuyện này còn hơi kinh ngạc. Trong mắt cậu, anh của cậu không phải là kiểu người sẽ tặng hoa cho người ta, nhưng cậu càng vui cho anh mình hơn, may mắn hai người đã không bỏ lỡ nhau.


"Niệm Niệm, hôm nay là 520 đó, em với Yến An có kế hoạch gì không?" Tống Tử Khiêm tò mò hỏi.

Diệp Niệm Ninh lắc đầu, "Không có kế hoạch gì cả. Anh ấy ở bệnh viện bận lắm, làm sao có thời gian đi chơi 520 với em chứ! Hơn nữa em cũng không phải kiểu người quan trọng kiểu cách như thế, tối hai người cùng nhau ăn bữa cơm là được rồi."

"Hai người cũng bình dị quá rồi đấy! Không theo đuổi lãng mạn, cũng không cần cảm giác nghi thức, sau này hai người già rồi coi chừng lại chẳng có chuyện gì để mà nhớ." Tống Tử Khiêm dừng một chút, lại nói tiếp: "Nếu anh ta không tìm em thì em đi tìm anh ta đi, chủ động một chút, tuy là em nằm phía dưới!"

Diệp Niệm Ninh:...

Chuyện cậu là thụ chẳng lẽ lại rõ ràng như vậy sao?

Tống Tử Khiêm không biết trong đầu Diệp Niệm Ninh đang suy nghĩ cái gì, nói với cậu một câu: "Anh đi hẹn hò đây.". Sau đó, đoạn cầm điện thoại lên vừa nhắn tin cho Diệp Thanh Lâm vừa đi ra cửa.


"Mình chủ động á... Mình chủ động như thế nào được đây trời? Bây giờ Yến An còn đang bận, cho dù mình qua thì cũng chỉ làm phiền anh ấy thôi, thà không đi còn hơn. Haiz, chắc mình đi mua cho anh ấy một món quà là được, dù sao cũng chỉ là 520 thôi, cũng không phải kỉ niệm gì."

Diệp Niệm Ninh lẩm bẩm mấy câu xong thì đứng lên đi vào phòng ngủ thay quần áo. Lúc cậu đang mang giày vào, Tống Tử Khiêm lại gửi tin nhắn WeChat cho cậu, hỏi cậu khi nào thì công bố bài tình ca mới kia.

"Tình ca? A! Mình biết rồi!"

Ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Diệp Niệm Ninh, cậu trả lời lại Tống Tử Khiêm: Bây giờ, em tự công bố luôn!

Tống Tử Khiêm cũng không biết Diệp Niệm Ninh đang định làm trò gì, nhưng lúc này anh đang lái xe, cũng không tiện hỏi nhiều. Chờ đến khi anh đến nơi, định hỏi lại thì bất ngờ phát hiện Weibo sập rồi.


"Lại có chuyện gì lớn rồi à?"

Anh nói thầm một câu rồi thoát ra khỏi Weibo. Một lúc sau, anh bấm vào Weibo lại, lúc này Weibo đã khôi phục lại bình thường, nhưng mà anh càng hi vọng Weibo cứ tiếp tục sập đi thì tốt hơn.

Vì anh nhìn thấy top 1 hot search đang bị chiếm đóng bởi nghệ sĩ kiêm em dâu nhà mình.

"Diệp Niệm Ninh & Thời Yến An công khai!!!"

Tống Tử Khiêm bấm mở Weibo Diệp Niệm Ninh, chỉ thấy vị trí trên cùng của Weibo đã thành bài viết công khai.

Bố Ninh chỉ yêu bác sĩ Thời V: Không phụ sự mong đợi của mọi người, tôi yêu anh ấy @Bác sĩ Thời.

Dưới câu tóm tắt ngắn gọn súc tích ấy là một bài hát, Tống Tử Khiêm nhìn tên bài hát, 《 Thầm yêu anh 》. Là bài hát mà anh vừa nói với Diệp Niệm Ninh lúc nãy.

"Diệp Niệm Ninh! Sao em không bàn bạc gì với anh một tiếng mà đã công khai luôn vậy hả? Em có biết đây là lần thứ mấy vì em mà Weibo sập luôn rồi không? Em đúng là khắc tinh của Weibo mà! Cũng là khắc tinh của anh luôn!"
Diệp Niệm Ninh vừa mới bấm nút nghe điện thoại đã bị Tống Tử Khiêm mắng cho một trận, nhưng cậu lại cảm thấy cũng không sao cả, dù sao đây cũng không phải lần đầu nghe Tống Tử Khiêm mắng.

"Không phải anh bảo em nên lãng mạn à? Em công khai luôn rồi, còn không lãng mạn hay sao? Nói đến chuyện này còn phải cảm ơn anh, nếu không nhờ anh nhắc đến bài 《 Thầm yêu anh 》thì sợ là em cũng không nhớ ra."

Tống Tử Khiêm nghe được lời này của Diệp Niệm Ninh thì chỉ muốn tự đánh mình một trận, này thì lắm mồm này!

"Anh bảo em lãng mạn, chứ có bảo em rước chuyện cho anh làm đâu! Haiz thôi thôi, công khai thì cũng không khai rồi, giờ anh làm cái gì nữa thì cũng đều dư thừa cả, cứ vậy đi."

Dứt lời, Tống Tử Khiêm cúp điện thoại. Hắn nhìn Diệp Thanh Lâm đang đến trước mặt mình, thở dài một hơi thật não nề: "Em trai của anh, em thật sự không quản nổi."
"Không sao, cứ kệ nó đi. Đằng nào thì hai đứa nó cũng sẽ công khai thôi."

Diệp Thanh Lâm duỗi tay nắm lấy tay Tống Tử Khiêm, hai người nhìn nhau nở nụ cười rồi cùng ra bãi đỗ xe.

*

Lúc Tống Tử Khiêm gọi điện, Diệp Niệm Ninh đang ra ngoài mua quà cho Thời Yến An. Cậu chọn đi chọn lại cũng không biết nên mua cái gì, cuối cùng phải mở lên Baidu tìm một hồi, mới quyết định mua tặng anh một chiếc nhẫn.

Mua nhẫn xong, cậu lập tức về nhà, Thời Yến An vừa nhắn tin cho cậu nói đang trên đường về nhà. Cậu cũng không rõ Thời Yến An đã biết chuyện cậu công khai hay chưa. Nhưng cậu nghĩ, Thời Yến An mà biết chắc sẽ vui lắm.

Cậu đặt chiếc nhẫn trên bàn trà, dùng điện thoại đặt cơm xong thì liền vào phòng ngủ lấy laptop. Cậu vẫn còn hai bài hát chưa viết lời, cũng nên viết nhanh cho xong.
Mở laptop ra, cậu phát hiện trên màn hình có thêm một folder, tên của folder là Tình ca. Cậu suy nghĩ mãi, chắc chắn mình chưa từng tạo cái folder này. Diệp Niệm Ninh nhíu mày, mở folder này ra.

Cậu vừa click mở, trước mặt hiện lên một mảnh trắng xóa, cậu không khỏi vội vàng nhắm mắt lại. Đến khi cậu mở mắt ra thì phát hiện mình đang đứng trong không gian giả tưởng mà lần trước 88 đã dẫn cậu tới.

"88? 88!" Diệp Niệm Ninh cất tiếng gọi.

Không có ai đáp lại cậu, nhưng chiếc màn hình siêu lớn trước mắt cậu lại sáng lên.

Cậu sợ bỏ lỡ nên đành đè nén nghi hoặc trong lòng, sau đó vội vàng ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn màn hình.

Hình ảnh đầu tiên xuất hiện trên màn hình là một hot search Weibo, tên là "Diệp Niệm Ninh nhảy xuống biển."

Diệp Niệm Ninh vừa nhìn thấy cái tên này đã biết nội dung tiếp theo là gì, chắc chắn là những chuyện sau khi cậu chết ở kiếp trước.
Hình ảnh hot search thoáng vụt qua, sau đó là hình ảnh tang lễ của cậu. Tang lễ của cậu được tổ chức vô cùng long trọng, trong ngoài nhà tang lễ có rất nhiều người. Bên trong là khách khứa và phóng viên, còn bên ngoài là fan của cậu.

Fan của cậu.

À.

Diệp Niệm Ninh nhìn hình ảnh các fan khóc sướt mướt ấy, đột nhiên cảm thấy có hơi châm chọc. Lúc cậu còn sống thì chẳng có lấy bóng một người ủng hộ cậu. Đợi đến khi cậu chết rồi fan lại chạy tới khóc đến thương tâm như thế, cứ như thể bọn họ vừa mất đi người thân yêu nhất đời mình vậy.

Cậu cũng không biết phải đánh giá các fan ấy như thế nào, chỉ có thể nói là cậu cảm thấy hơi giả tạo.

Hơn nữa, thật lòng mà nói, lúc cậu vừa mới sống lại, còn từng có lúc cực kỳ ghét fan của mình. Sau này cậu mới suy nghĩ lại, ngộ ra rằng thế giới này vốn chính là như vậy, những kẻ thích hùa và anh hùng bàn phím đâu đâu mà chẳng có.
Nhưng một khi cậu đã là nhân vật của công chúng thì bắt buộc phải chấp nhận nó, dù tốt dù xấu.

"Mấy người khóc cái gì? Có cái gì hay ho mà khóc? Lúc em ấy còn sống mấy người chính là kẻ đã mắng em ấy tàn nhẫn nhất, như thể em ấy gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ các người vậy. Bây giờ em ấy mất rồi, chân tướng sự thật xuất hiện, các người mới chạy đến đây khóc, nói các người đã sai. Tôi cũng không biết phải nói gì nữa, các người muốn khóc thì cút sang một bên mà khóc, đừng có đứng che ở đây, nếu em ấy thấy các người chặn đường, khéo lại làm loạn lên cho xem."

Diệp Thanh Lâm đỏ mắt, giọng anh nghẹn ngào cất lên.

Lúc anh đang muốn lên xe rời đi, một fan đột nhiên lớn tiếng hét lên: "Đúng thế! Chúng tôi không đúng, nhưng anh thì sao? Suốt thời gian ấy anh có từng giúp em trai anh không? Đó chính là em trai ruột của anh, ngay cả anh cũng không giúp, vậy chúng tôi chỉ là những người không cùng huyết thống thì dựa vào đâu mà giúp anh ấy?"
Thân mình Diệp Thanh Lâm cứng đờ trong giây lát. Anh quay đầu nhìn người vừa chất vấn, chậm rãi nói: "Đúng vậy, tôi không giúp em ấy, cho nên tôi mới là người đáng chết nhất."

Nghe được lời này, Diệp Niệm Ninh không thể kìm được nước mắt nữa. Kỳ thật, anh cậu đã từng giúp cậu. Lúc địa chỉ của cậu bị công khai, rất nhiều anti-fan chạy đến nhà cậu rình mò. Sau cùng vẫn là anh cậu tìm giúp cậu một căn nhà ở ngoại thành, hơn nữa còn gửi vào thẻ cậu rất nhiều tiền.

Tuy nói ở ngoài kia anh cậu chưa từng lên tiếng nói giúp cậu, nhưng đó là bởi vì cậu không muốn chịu thua. Chỉ cần lúc ấy cậu bỏ cuộc, nói với anh một câu, chắc chắn anh ấy sẽ không màng bất kỳ điều gì mà giúp cậu.

Hình ảnh lại đổi, chuyển đến cảnh Diệp Thanh Lâm cắt cổ tay.

Diệp Niệm Ninh nhìn thấy hình ảnh ấy liền đứng bật dậy. Cậu đến gần, nâng bàn tay vuốt ve Diệp Thanh Lâm trên màn hình, bất lực thét lên trong nghẹn ngào: "Đừng mà!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK