Tạ Cát Tường và Triệu Thụy rất nhanh đã ra khỏi Yến Kinh, một đường thẳng đến chùa Hoàng Giác.
Bọn họ cũng chưa dùng cơm tối, Triệu Thụy nói: “Ta nhớ Cát Tường hình như chưa từng đến chùa Hoàng Giác.”
Tạ Cát Tường gật gật đầu: “Đúng đó, bản thân chùa Hoàng Giác cũng hiếm khi đãi khách, nếu trong nhà phải làm pháp sự, trước kia nhiều nhất là đi chùa Kim Đỉnh hoặc Bạch Vân Quan, chùa Hoàng Giác có chút hẻo lánh.”
Chủ yếu là Khổ Hải đại sư chùa Hoàng Giác thực kiên trì, yêu cầu tăng nhân trong chùa chỉ thực hành khổ tu, sẽ không thường làm các loại pháp sự đạo tràng, chỉ ở trên núi Thương Lãng đóng cửa tu thiền.
Bá tánh bình thường nếu có lên núi, chỉ có thể lễ Phật tại ngoại viện, không vào được nội viện.
Nhưng Triệu Thụy rốt cuộc không phải người bình thường.
Hắn nghe Tạ Cát Tường nói như thế, lại vẫn cười: “Thức ăn chay ở viện phương trượng chùa Hoàng Giác là tuyệt nhất, cũng không biết hôm nay vận khí chúng ta như thế nào.”
Tạ Cát Tường cũng không khỏi có chút chờ mong: “Thật mong chờ bữa cơm ngon lành.”
Một canh giờ sau, xe ngựa rốt cuộc ngừng ở giữa sườn núi Thương Lãng sơn.
Ngọn núi này gọi là Thương Lãng sơn, trên thực tế không sóng gió cũng không lạnh lẽo*, chỉ có hồ nước lạnh chảy xuôi từ đỉnh núi xuống, tạo thành một con suối nhỏ dòng chảy cũng hoàn toàn không mãnh liệt dưới chân núi.
*Thương: rét lạnh; Lãng: sóng
Chùa Hoàng Giác kỳ thật còn khó đi hơn chùa Kim Đỉnh, nhưng những năm gần đây tông thất lại thích tới chùa Hoàng Giác, bởi vậy quan phủ đặc biệt mở đường núi, xe ngựa không thông, nhưng cưỡi ngựa vẫn có thể sử dụng.
Đoàn người bỏ xe ngựa ở giữa sườn núi, đổi thành cưỡi ngựa, may mắn lúc trước Tạ Cát Tường đã học được cưỡi ngựa ở Phương Phỉ uyển, bằng không lần này lại phải nhờ Hạ Uyển Thu mang nàng lên.
Cứ như vậy chậm rãi bò khoảng nửa canh giờ (1h), đợi cho trời đã tối hẳn, khi chỉ có thể dựa vào đèn lồng để nhìn rõ đường núi, cửa lớn chùa Hoàng Giác mới xuất hiện trước mắt mọi người.
Hôm nay bôn ba một ngày, lúc này Tạ Cát Tường cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng cảnh chùa trang nghiêm thanh tĩnh, vẫn khiến người cảm thấy lên tinh thần.
Triệu Thụy đã cho giáo úy đi trước gõ cửa, chờ khi bọn họ đi vào trước cửa lớn, bên trong đã có tăng lữ trẻ đứng đợi.
“Triệu thí chủ, đã lâu không gặp,” hắn nhàn nhạt gật đầu chào hỏi, sau đó nói, “Mời vào trong.”
Tạ Cát Tường và Triệu Thụy cùng đáp lễ, sau đó mới an tĩnh tiến vào trong chùa Hoàng Giác.
Mới vừa tiến vào, chạm mặt đầu tiên là mùi đàn hương tịch liêu.
Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trước bảo điện ngoại viện lượn lờ ít hương khói, cho dù đêm khuya, hương khói cũng không dừng.
Triệu Thụy quen biết tăng lữ trẻ kia, nói thẳng: “Minh Trần pháp sư, phương trượng đại sư có ở trong chùa?”
Minh Trần pháp sư đáp: “Sư phụ đang tu thiền.”
Vậy chính là có ở trong chùa.
Triệu Thụy nhẹ nhàng thở ra, chỉ dẫn theo Triệu Hòa Trạch và Hạ Uyển Thu, các giáo úy còn lại đều lưu tại ngoại viện.
Đoàn người đi theo Minh Trần pháp sư vào trong chùa, càng đi càng cảm thấy mát mẻ.
Rõ ràng là chạng vạng ngày mùa hè nóng bức, lúc này Yến Kinh còn có chút oi bức, nhưng ở chùa Hoàng Giác, lại là gió lạnh phơ phất.
Cùng với tiếng lá cây ngọc lan lay động sàn sạt, lòng người dần dần an bình, rút đi bực bội cả ngày.
Tạ Cát Tường vốn còn trăn trở đến vụ án Tô Hồng Tảo cùng vụ án phụ thân, hiện tại lại cảm thấy tâm tình trống vắng, chỉ có vô biên yên lặng cùng với nàng.
Nơi này xác thật là nơi Phật môn u tĩnh.
Tạ Cát Tường cảm thán trong lòng, đi theo Minh Trần pháp sư trực tiếp vào viện phương trượng, cũng chính là nội viện chùa Hoàng Giác.
Nơi này cũng có phòng cho khách, có thể cung cấp cho người nghỉ ngơi.
Triệu Thụy hỏi Minh Trần: “Hôm nay tới vội vàng, không biết có thể xin một bữa cơm chiều? Cháo trắng rau xào, món nào cũng được.”
Minh Trần liếc nhìn hắn một cái, con ngươi có chút ý cười: “Sư phụ đã lệnh các sư đệ chuẩn bị xong.”
Triệu Thụy hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó liền cười.
“Dù sao cũng là phương trượng.”
Khổ Hải đại sư Phật pháp vô biên, trước xem chuyện cổ nhân, sau đoán chuyện thiên hạ, trong thiên hạ này, tựa hồ không có chuyện gì hắn không biết.
Minh Trần nhàn nhạt nhìn về phía Triệu Thụy, thanh âm cũng tựa hồ mang theo một chút ý cười: “Triệu thí chủ, sư phụ dặn riêng, phải mang cho vị Tạ thí chủ này một chén tào phớ ngọt.”
Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt, thật ra có chút ngượng ngùng: “Làm phiền đại sư nhớ.”
Nếu nói vừa rồi khi mới mở cửa, Minh Trần pháp sư còn lạnh lùng như cây tùng vào đông, hiện tại hắn lại có thêm vài phần ấm áp.
Tựa như tuyết trên cây tùng đã bị mặt trời chói chang xua tan, chỉ còn màu xanh biếc.
Triệu Thụy chắp tay trước ngực, hướng về phía viện phương trượng hành lễ.
“Làm phiền phương trượng nhớ.”
Chờ bọn họ vào sương phòng dùng đãi khách, mới phát hiện cơm tối đã dọn xong.
Tuy nói là thức ăn chay, nhưng nhìn nóng hầm hập, khiến bụng người không ngừng kêu thầm.
Chùa Hoàng Giác nổi tiếng nhất chính là chén mì kia.
Đừng thấy nguyên liệu nấu ăn vô cùng đơn giản, nhưng ăn vào trong miệng thoải mái thanh tân, có dư vị nói không nên lời.
Không có bất luận món ăn trân quý nào, không có nguyên liệu nấu ăn quý giá nào, một chén mì mộc mạc như thế, lại khiến Tạ Cát Tường thiếu chút nữa ăn đỏ con mắt.
Nàng không biết vì sao, chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên sinh ra hoài niệm, thời gian cả nhà hạnh phúc, hóa thành cánh bướm bay múa trong đầu.
Tạ Cát Tường buông chén mì, cảm thán: “Xác thật là mỹ vị nhân gian.”
Chén mì này, cực kỳ thuần tịnh, nhưng mì sợi dai dai dính răng, nước canh nồng hậu hương thuần, mang theo hương vị thuần túy vốn có, làm môi người lưu giữ hương vị, dư vị vô tận.
Mì nước tám vị trên phố, cũng không cách nào sánh được với chén mì nhìn như vô cùng đơn giản này.
Tựa hồ đã sớm biết lần này có hai vị cô nương đến, bởi vậy chùa Hoàng Giác còn chuẩn bị sẵn hai chén tào phớ ngọt.
Người Yến Kinh đều ăn tào phớ mặn, loại tào phớ ngọt có chút giống tàu phớ nước đường phía Nam, có thể làm món tráng miệng.
Hạ Uyển Thu không ngờ mình cũng có một phần, thấy Tạ Cát Tường bắt đầu nhấm nháp, bản thân cũng dùng vẻ mặt không biểu tình ăn lấy.
Tào phớ ngọt đặc biệt non mềm.
Tào phớ làm cực ngon, vừa non vừa trơn, dùng muỗng chạm vào nhẹ nhàng, mặt trên liền nhấp nháy nhấp nháy như sóng cuộn, còn thật xinh đẹp.
Tạ Cát Tường có chút đắc ý, nói cùng Triệu Thụy: “Huynh nhìn, cái này huynh không có.”
Đi vào chùa Hoàng Giác, Triệu Thụy có thái độ khác thường mà thả lỏng.
Hắn kiên nhẫn ở cạnh Tạ Cát Tường, chờ nàng thong thả ung dung ăn tào phớ.
“Ừm, ta không có.”
Hắn không nói với Tạ Cát Tường, ở chùa Hoàng Giác, chỉ có tiểu hài tử và tiểu cô nương mới có một chén tào phớ ngọt như vậy.
Nhưng Hạ Uyển Thu đã hơn hai mươi, không nghĩ tới nàng cũng có.
Triệu Thụy nhìn Tạ Cát Tường vui sướng ăn tào phớ, như suy tư gì đó.
Có lẽ, đại sư nhìn không phải tuổi, mà là tâm tính.
Dùng xong cơm tối, Minh Trần liền xuất hiện lại: “Triệu thí chủ, Tạ thí chủ, sư phụ cho mời.”
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Khổ Hải đại sư dường như biết vì sao bọn họ đến, cũng không hề ẩn giấu, vô cùng phóng khoáng mời người vào phòng phương trượng.
Tạ Cát Tường và Triệu Thụy đều thực an tĩnh, đến khi vào phòng phương trượng, cảm nhận được Minh Trần khép cửa sau lưng, mới không hẹn mà cùng nhìn về phía Khổ Hải đại sư ngồi trên bồ đoàn.
Ngoài dự kiến của Tạ Cát Tường, Khổ Hải đại sư kỳ thật rất trẻ.
Không, cũng không phải rất trẻ, mà là không có già như trong tưởng tượng.
Trong trí nhớ của nàng, từ khi nàng chào đời, Khổ Hải đại sư đã vang danh thiên hạ, đến hôm nay đã hơn hai mươi năm, nhưng nhìn thế nào đi nữa, cũng không giống người trung niên biết thiên mệnh, một chút đều không già đi.
Tựa hồ là cảm nhận được ánh mắt Tạ Cát Tường, Khổ Hải đại sư chậm rãi mở to mắt, rũ mắt nhìn về phía nàng.
Tạ Cát Tường lập tức hành lễ: “Đại sư mạnh khỏe.”
Khổ Hải đại sư cười nhẹ, chỉ vào đệm hương bồ trong phòng nói: “Hai vị tiểu hữu, không bằng ngồi xuống nghe một đoạn Phật pháp?”
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường liền an tĩnh ngồi xuống, nghe thanh âm thản nhiên của Khổ Hải đại sư vang lên.
Hắn nói chính là tâm kinh.
Kinh thư khó đọc trong miệng hắn giống như nước chảy róc rách, làm tâm người chớp mắt an tĩnh lại.
Gió cũng ngừng.
Tạ Cát Tường chậm rãi nhắm mắt lại, cả người đắm chìm trong tiếng xướng tụng du dương, trong đầu rỗng tuếch, lập tức không nhớ gì về bất kỳ việc nhọc lòng nào nữa.
Trong nháy mắt này, nàng cảm thấy thể xác và tinh thần đều đã được gột rửa.
Đợi cho Khổ Hải đại sư kết thúc, Tạ Cát Tường vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần.
Còn Triệu Thụy đã từng nghe rất nhiều loại kinh văn từ Khổ Hải đại sư, giờ phút này đã tỉnh táo lại, nhìn Khổ Hải đại sư đang cười hiền nhìn hắn.
Tạ Cát Tường cảm thấy mình vẫn luôn đang nằm mơ.
Nhưng lại không phải nằm mơ.
Loại cảm giác trong mộng nhưng không phải mộng, tựa mê nhưng chẳng phải mê đặc biệt kỳ diệu, làm người nhịn không được say mê.
Đột nhiên, một tiếng cọc vang lên, Khổ Hải đại sư gõ vang tiếng mõ.
Tạ Cát Tường mở choàng mắt, trước mắt là một mảnh thanh minh.
Khổ Hải đại sư cười hỏi: “Tạ tiểu hữu, nghe hiểu tâm kinh không?”
Thường nhân há có thể nghe hiểu tâm kinh?
Tạ Cát Tường lắc lắc đầu: “Chưa từng, chỉ là cảm thấy dễ nghe mà thôi.”
Khổ Hải đại sư lại cười: “Dễ nghe là tốt rồi.”
Tạ Cát Tường tựa hồ nghe hiểu, lại tựa hồ nghe không hiểu, bất quá vẫn hướng về Khổ Hải đại sư hành lễ: “Đa tạ đại sư.”
Khổ Hải đại sư nhìn nàng chăm chú.
Hắn không phải nhìn mặt, mà là mắt.
Tạ Cát Tường có đôi mắt hạnh đáng yêu cực kỳ xinh đẹp, khó nhất chính là ánh mắt nàng trong trẻo, không mang theo một tia tạp niệm nào, khi nhìn người, luôn mang theo một loại thuần thiện, làm người không đành lòng cự tuyệt nàng.
Người có được đôi mắt như vậy, về sau sẽ không đi nhầm đường.
Khổ Hải đại sư bên này nhìn Tạ Cát Tường, Triệu Thụy bên kia không khỏi khẩn trương lên.
Tuy rằng hắn vẫn luôn chưa nói, hắn lại đây vì cái gì, muốn cầu cái gì, nhưng Khổ Hải đại sư tựa hồ như nhìn thấu hết thảy.
Đôi mắt hắn, tựa hồ có thể nhìn thấu thế gian vạn vật.
Tạ Cát Tường bị hắn ngưng mắt nhìn thẳng như thế, cũng không khỏi khẩn trương lên, nỗ lực ngồi thẳng lưng, không dám nháy mắt.
Giờ khắc này, ngay cả hô hấp cũng ngừng.
Nàng cho rằng hết thảy rất lâu, lâu đến đôi mắt đều có chút chua xót, nhưng trên thực tế, đây bất quá chỉ trong thời gian chớp mắt, Khổ Hải đại sư chỉ xem một cái, liền dời con ngươi.
“Triệu tiểu hữu, ngươi không cần chú ý như thế,” Khổ Hải đại sư quay đầu nói với Triệu Thụy, “Là phúc hay họa, là lợi hay nghiệt, toàn trong một ý niệm của người, đối với Tạ tiểu hữu mà nói, nàng vĩnh viễn đều sẽ không đi lạc lối.”
Tâm Triệu Thụy căng thẳng suốt hai tháng, rốt cuộc được thả lỏng.
Khổ Hải đại sư thấy hắn khó có khi được chút bộ dáng thiếu niên, lại hiền từ cười cười: “Lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó lọt, đợi cho hết thảy biển rộng mây trắng, chính là kết thúc cuối cùng.”
“Tạ tiểu hữu tâm tư đơn thuần, tâm tính rộng rãi,” Khổ Hải đại sư nói, “Đồng thời, nàng cũng là người cứng cỏi hiếm có.”
“Bất kỳ chuyện gì, bất kỳ kẻ nào, bất kỳ hoàn cảnh nghiệt ngã nào đều không thể đánh bại nàng, cũng không thể dụ hoặc nàng.”
Những lời này tuy rằng nói cùng Triệu Thụy, nhưng toàn bộ đều tiến vào lòng Tạ Cát Tường, từng câu từng chữ, không dám quên.
Khổ Hải đại sư nói tới đây, nhẹ nhàng gõ 3 hồi mõ.
Cọc, cọc, cọc.
Tâm tình bay bổng rốt cuộc rơi vào trong biển tâm.
“Đêm đã khuya, nên đi tu thân dưỡng tính, sớm nghỉ ngơi đi.”
Khổ Hải đại sư nói xong, một lần nữa nhắm mắt lại. Hắn lần từng hạt từng hạt Phật châu, tựa hồ đã quên trong phòng phương trượng còn hai người khác.
Tạ Cát Tường nhìn Triệu Thụy trước, Triệu Thụy liền gật gật đầu với nàng.
Hai người cùng nhau đứng dậy, hướng về phía Khổ Hải đại sư hành lễ, liền an tĩnh lui ra ngoài.
Đợi cho người đi rồi, Khổ Hải đại sư mới mở mắt ra lần nữa.
Làm sai biết quay đầu, đạo trời sáng tỏ, oan nghiệt không thể sinh.
Người làm chuyện ác, chung quy ác giả ác báo.
Người làm việc thiện, mới có thể gặp được điều lành.
A Di Đà Phật.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***