Chương 132: Tế đàn.
***
Suốt cả một ngày đêm sau khi vào trong đầm lầy linh hồn, Ash đã phải vận dụng "Không gian tiên đoán" không ngừng nghỉ. Việc này làm tinh thần cậu luôn căng thẳng và mất sức nên cậu phải dùng rất nhiều thuốc phép để cầm cự đến giờ.
Vì vậy sau khi tìm được một chỗ nghỉ chân, Sigourney bảo cậu nghỉ một lát, cậu liền đồng ý ngay.
Tinh thần cậu đã phải chịu quá nhiều áp lực nên một khi được thả lỏng thì cậu ngủ say ngay lập tức, cho dù xung quanh có ồn ào cỡ nào cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu.
Cũng may là cậu còn trẻ nên chỉ sau vài giờ ngủ ngon thì tinh thần sức lực bị tiêu hao đã được bơm đầy đáng kể.
Khi tỉnh lại, cậu phát hiện ra mình không còn nằm trên lưng Sigourney nữa mà đang ngồi trên đùi anh, người thì dựa vào ngực còn đầu thì tựa lên vai quỷ hút máu kia. Không biết bằng cách nào mà cậu lại ngồi như thế này nữa.
Thế nhưng cảm giác rất thoải mái và dễ chịu.
Ash từ từ ngồi thẳng dậy, cậu vẫn còn hơi mơ màng sau giấc ngủ.
Cậu nghĩ thầm, cái ôm của Sigourney sao không lạnh lẽo như bình thường mà lại ấm áp thế nhỉ? Vừa nghĩ, cậu vừa dùng tay sờ soạng trên ngực anh để xác thực. Một lúc lâu sau cậu mới ngộ ra là do cậu nằm trong lòng anh quá lâu nên vô tình đã làm cơ thể anh ấm lên luôn.
Sigourney đột nhiên bị cậu sờ tới sờ lui: "..." Anh hoài nghi cúi đầu nhìn gương mặt Ash, không biết tên nhóc này chưa tỉnh ngủ thật hay đang giả vờ.
Ash cảm nhận được ánh nhìn của anh thì ngẩng đầu nhìn lại một cách vô tội. Cậu mở miệng định nói gì nhưng sau khi đầu óc đã tỉnh táo hoàn toàn, hiểu được hoàn cảnh bây giờ của cả hai thì cậu không biết mình có nên nói chuyện hay không. Cuối cùng cậu quyết định dùng tinh thần để trao đổi, cậu gọi một tiếng: "Sigourney."
Sau đó cậu chú ý đến khung cảnh ồn ào, hỗn loạn xung quanh.
Đây là đâu?
Cậu nhìn về phía phát ra tiếng ồn rồi ngạc nhiên. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vì sao những sinh vật ma pháp còn đang đeo xiềng xích cấm phép kia lại đánh nhau?
Trận đánh lại còn vô cùng lộn xộn và hỗn loạn.
Vì khả năng sử dụng phép thuật đã bị khóa lại nên họ đơn giản dùng tay chân mà đánh nhau, khiến cho trận ẩu đả trở nên có phần buồn cười.
"Chú Mon? Jain?" Cậu nhận ra bóng dáng của hai người đang tranh thủ rảnh rỗi hóng chuyện trong đám người loạn xà ngầu kia: "Sao họ lại ở đây?"
Sigourney: "..." Cậu đang đánh trống lảng khỏi màn ăn sờ soạng vừa rồi đấy à?
Anh không nhịn được đưa tay véo véo gương mặt Ash, sau đó lại ghét bỏ mà nhăn mày vì cảm giác không đã tay như trước, cậu gầy đi rồi.
Vừa giày vò gương mặt cậu, anh vừa nói rõ tình hình hiện tại cho Ash nghe.
Ash gật gật đầu: "Vậy nên, chúng ta đang chờ đến lúc bọn họ mang vật tế đi rồi lén bám đuôi?"
Sigourney: "Ừm."
Một lúc sau, anh lại nói: "Cũng đến lúc rồi."
Sigourney đoán không sai, khi anh và Ash vừa bàn bạc xong thì một lão phù thủy gầy nhom xuất hiện tại lối vào trong lòng đất.
Mắt Ash sáng lên, khẽ kéo tay áo của Sigourney: "Lão chính là tên phù thủy bị tôi đánh dấu ở thị trấn Lũy Xương!"
Trùng hợp vậy ư?
Sigourney nhíu mày, bọn họ còn đang định giải quyết xong nhiệm vụ rồi sẽ quay lại trấn tìm tên này để trùm bao bố rồi đánh lão, vậy mà giờ lão có mặt tại đây rồi, đỡ mắc công họ phải quay về trấn một chuyến.
Thực ra cũng không tính là quá trùng hợp, bọn họ đã biết lão phù thủy này là thành viên của tố chức thần bí từ Quentin rồi, đã vậy lão còn lởn vởn gần khu vực đầm lầy linh hồn thì khả năng rất lớn là có liên quan đến nghi thức hiến tế ở đây, lão xuất hiện cũng không có gì kỳ lạ.
Lão ta bay xuống từ lối vào, các bộ xương khô và kỵ sĩ tử thần cũng tập trung thành một đội quân bất tử bao vây lấy những "vật hiến tế" đang thét gào trong tuyệt vọng bên dưới.
"Đến giờ rồi." Lão phù thủy khô gầy như que củi nở một nụ cười hưng phấn. Lão giơ pháp trượng làm từ xương trắng trong tay lên, thực hiện pháp thuật "Bóng tối bao phủ" khiến tất cả mọi người đều như bị đóng băng, không nhúc nhích gì được.
Lão ra lệnh cho đội quân bất tử gom tất cả mọi người lại ở giữa, xem ra là định mang tất cả đi cùng một lúc.
Nhưng lão không hề phát hiện ra Sigourney và Ash đang trà trộn vào đó để định "đi nhờ".
Hai mắt Ash sáng long lanh nhìn Sigourney một cách ngưỡng mộ. Dụng cụ luyện kim Sigourney tạo ra thật ghê gớm! Dù cậu chưa từng đọc sách về thuật luyện kim nhưng cậu cũng biết là dưới tình huống như thế này, một dụng cụ luyện kim có thể giúp họ che giấu thân phận một cách hoàn chỉnh là siêu đỉnh!
Lão phù thủy kia còn là một phù thủy áo bào đen nữa.
Phù thủy áo bào đen mà còn qua mặt được!
Dưới ánh mắt sùng bái của Ash, Sigourney hơi nghiêng đầu, tự kiềm chế để khóe môi của bản thân không nhếch lên và mặc cho hai má Ash không còn bầu bĩnh như trước đây, anh vẫn đưa tay lên nhéo nó một cái. Cảm giác như căn bệnh tự kỷ của anh sắp được Ash chữa khỏi rồi.
Lão phù thủy kia vẫn không hay biết về sự hiện diện của hai người. Lão ném ra một quyển trục ma pháp dịch chuyển cấp tám rồi kích hoạt nó. Một luồng sáng trắng bao lấy tất cả mọi người, bao gồm cả Sigourney và Ash.
Vài giây sau, trên mặt đất ngoại trừ đội quân bất tử thì không còn ai nữa cả.
Sau khi choáng váng một lúc thì Ash lại được đặt chân lên đất bằng một lần nữa.
Cậu lập tức quan sát khung cảnh xung quanh.
Nơi này vẫn nằm bên trong đầm lầy linh hồn nhưng là ở ngoài rìa của nó.
Không khí màu tím xung quanh ngưng tụ lại thành tầng tầng sương mù cản trở tầm nhìn của tất cả mọi người. Thứ duy nhất có thể nhìn thấy rõ ràng là một cái lồng giống như một quả trứng khổng lồ úp ngược, trùm lên toàn bộ khu vực. Cái lồng đó còn hơi tỏa sáng, ánh vào mắt Ash những tia sáng nhàn nhạt.
Nhìn kĩ hơn thì cậu có thể loáng thoáng trông thấy một phần đất hình tròn, lõm xuống như một cái ao ở gần đó. Trong ao chỉ thuần một màu đỏ như máu. Cậu cúi đầu nhìn lại nơi bản thân mình đang đứng – một cái bậc phủ đầy xương trắng hếu, dọc trên đó là những đường rãnh đầy máu chảy thẳng vào ao.
Dựa vào đó thì không cần phải nghĩ nhiều cũng biết thứ bên trong ao rốt cuộc là gì.
Cả không gian ngập tràn mùi máu, nồng nặc đến nỗi sương mù xung quanh cũng như bị nhuộm đỏ.
Ash có thể dùng "Không gian tiên đoán" để quan sát hoàn cảnh xung quanh kĩ càng hơn nhưng cậu lo rằng dao động của pháp thuật có thể làm cho kẻ thù chú ý. Cậu còn chưa quên là gần như toàn bộ thành viên nòng cốt của tổ chức bí ẩn kia đều tập trung ở đây.
Trong lúc cậu đang suy tư thì tiếng xiềng xích va chạm vào nhau "leng keng" vang lên.
Sigourney kéo cậu đi theo hướng tiếng động truyền tới. Cả hai đến được nơi mà những vật tế được chuyển tới. Những vật tế đó đều phải đeo xích và đang lảo đảo, nghiêng ngả đi về phía tế đàn.
Bao quanh tế đàn là rất nhiều những cột đá dựng đứng và trên đó đều treo những thi thể đã khô quắt lại. Đó là thi hài của sinh vật ma pháp và cả của con người, tất cả đều bị đóng vào trên cột bằng đinh đá sắc nhọn, đóng xuyên qua ngực ghim thẳng vào đá. Tất cả số máu mà Ash nhìn thấy ban nãy đều chảy ra từ những thi thể đó.
Những thi thể đó giờ đây đã chảy cạn máu và khô lại, chỉ còn da bọc xương trông càng đáng sợ gấp nhiều lần.
Sau khi khô kiệt, những cái xác đó "bụp" một tiếng hóa thành bụi bay đi ngay trước mắt Ash, không để lại dấu tích gì trên cột đá, mà ngay dưới chân nó lại là một đoàn vật tế mới được đưa đến. Đoàn vật tế cuối cùng.
Đêm nay, sau khi nghi thức hiến tế hoàn thành, vật được triệu hồi sẽ được sinh ra trên tế đàn này.
"Vật tế đến rồi." Trên đài vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Thay vật tế mới."
Trong sương mù, những người bị coi là vật hiến tế rốt cuộc cũng ý thức được kết cục của mình. Sau khi chứng kiến những thi thể trên cột đá tan thành tro bụi, họ la hét, nguyền rủa, cầu xin, rên xiết...rất nhiều giọng nói đan xen tạo nên một khung cảnh phẫn nộ và tuyệt vọng.
Ash nghe được trong màn hỗn loạn đó có giọng khoa trương của chú Mon: "Ôi Jain ơi, sao không thấy anh hùng nào giáng xuống cứu vớt chúng ta? Không lẽ chúng ta phải bỏ mạng ở đây thật sao?"
Jain: "Không, anh hùng sẽ đến." Hắn nói ra từng chữ một. Có lẽ vì đối mặt với kẻ thù nên giọng của hắn pha chút hưng phấn đến run rẩy. Ngụy Tinh Hồng Giả trước nay vô cảm vậy mà giờ đây lại lộ ra cảm xúc cực đoan, thù hận, khao khát được chém giết.
Họ vừa dứt lời thì Sigourney và Ash đã đến trước mặt họ.
Sigourney không nói gì, anh rút con dao sắc bén của mình ra, chặt đứt xích giải phóng cho hai người họ.
"Tôi giao Ash lại cho amj." Sigourney nói với Mon.
"Đừng làm vướng tay ta." Sigourney nói với Jain.
Vừa nói xong thì anh cũng biến mất trong màn sương.
Ngay khi Sigourney giải thoát cho Mon và Jain thì bọn người của tổ chức bí ẩn đã nhận ra có điều không đúng.
"Có người xâm nhập!" Một giọng nói tức giận vang lên, "Bắt hắn lại! Giết hắn!"
Bọn lính gác lập tức tập trung lại đây, khắp nơi vang lên những dao động pháp thuật mãnh liệt.
Mon bắt lấy Ash, kích hoạt dụng cụ luyện kim mà Sigourney đã ném cho anh ta, che giấu hành tung của hai người.
Đôi mắt của Jain đỏ lên, chụp lấy thanh đao mà Sigourney đưa cho hắn rồi cũng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Ash.
Jain đến để báo thù thế nên hắn không ngại hợp tác cùng loài người mà hắn căm ghét nhất.
Mon thở dài rồi đẩy đẩy Ash, tránh cho Ash noi theo Jain, hấp tấp mà xông vào trận chiến.
Anh ta dùng khẩu hình miệng nói: Cậu đừng có vào đó, để cho Sigourney yên tâm mà đánh.
Ash nhìn Mon cười cười, gật đầu.
Dù cho Mon không nhắc nhở thì cậu cũng sẽ không tùy tiện lao vào trận đánh. Sigourney đã nói rồi, tất cả mọi thứ để anh lo.
Mon không biết suy nghĩ của Ash, anh ta còn tưởng là cậu nhóc đã ngoan ngoãn tiếp thu lời khuyên của mình, còn cười vỗ vỗ lên vai Ash. Đúng là bé ngoan.
Ash dường như nhận điều gì, cậu nghiêng tai lắng nghe.
Trong nháy mắt, tiếng la hét thảm thiết hòa vào tiếng hô chém giết vang lên.
Cuộc chiến đã bắt đầu rồi.
Cứ như thần chết đã đến, không gì có thể cản được mùi máu đang nồng nặc bốc lên.