Diệp Tinh hiểu biết về linh thạch, nhưng hắn hiếm khi nhìn thấy những viên đá đặc biệt khác.
Đang suy nghĩ, thần sắc Diệp Tinh đột nhiên thay đổi, tay phải có cảm giác đau nhói, lúc này cái kén đen đã dính vào tay phải của hắn.
Hắn dùng lực ném bỏ, nhưng không thể văng ra được chút nào.
Đã thử một lúc, Diệp Tinh nhanh chóng từ bỏ, hắn điều khiển linh lực của mình, phân tách chỗ tiếp xúc của cái kén màu đen và tay phải của mình.
Trong tích tắc, cái kén đen cuộn xuống.
Lúc này trên tay phải Diệp Tinh có một vết thương rộng 4 cm vuông, tuy nhiên dưới sự khống chế của Diệp Tinh, vết thương đã hình thành một lớp máu mỏng.
Khi kết thúc luyện thể, sức hồi phục của cơ thể hắn nhanh hơn người thường rất nhiều.
Trên kén đen lúc này có một ít máu tươi, chút máu này dần dần hòa vào trong rồi biến mất hoàn toàn.
“Cái kén đen này hút máu của mình sao?” Lần đầu tiên Diệp Tinh cảm thấy sợ hãi, hắn không biết gì về cái kén này, bây giờ cái kén đen lại càng cho hắn cảm giác quái dị.
“Không thể nghiên cứu, trước khi mình chưa có sức mạnh, dù cái kén đen có sức mạnh gì đi nữa, mình cũng không thể để nó biến đổi lần nữa! Sau khi sức mạnh lớn lên sẽ nghiên cứu nó.
” Diệp Tinh nghĩ một chút, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Hắn trực tiếp dùng một cái túi bọc lấy cái kén màu đen, sau đó dùng tay cầm đi, không dám lại bỏ vào trong túi.
Lái xe trở về chỗ ở của mình, Diệp Tinh nhìn ba hạt giống màu đen mà hắn lấy được từ bờ ruộng của Đàm Nguyên Nguyên.
“Viên đá màu đen rõ ràng có công dụng gì đó, nhưng bị kén đen hấp thụ, thăm dò cũng vô nghĩa, trồng ba hạt giống đen này xem có biến hóa gì không?” Trong lòng thầm nghĩ, Diệp Tinh liền gieo ba hạt này vào trong ba chậu hoa.
……Lúc này trong một bệnh viện ở Thượng Hải, gia đình ba người của Đàm Nguyên Nguyên trông có vẻ lo lắng.
“Tiểu Quân còn nhỏ như vậy làm sao mắc suy thận chứ? Rốt cuọc xảy ra chuyện gì vậy?” Đôi mắt của mẹ Đàm Nguyên Nguyên tràn đầy sốt ruột, lo lắng mà ứa nước mắt.
Ba của Đàm Nguyên Nguyên cũng vậy, ông ta liên tục gọi điện.
Lúc này, Đàm Nguyên Nguyên đang đứng ở bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tràn đầy lo lắng.
Trước đó, giáo viên chủ nhiệm của Đàm Quân - em trai cô bất ngờ gọi điện và nói rằng Đàm Quân bị ngất trong lớp, sau đó vội vàng được đưa đến bệnh viện để kiểm tra, Đàm Quân thực sự bị suy thận, gia đình họ hoàn toàn bị tin trời giáng này đả kích.
"Ba bọn trẻ, bên phía anh cả ông bọn họ nói như thế nào?" Thấy ba Đàm Nguyên Nguyên cúp điện thoại, mẹ Đàm Nguyên Nguyên vội vàng hỏi.
Ba Đàm Nguyên Nguyên sắc mặt có chút khó coi, nói: "Anh cả nói trong nhà không có tiền, chỉ có thể cho vay một vạn.
""Chỉ một vạn? Số tiền này căn bản không đủ a?" Mẹ Đàm Nguyên Nguyên rõ ràng rất sốt ruột: "Hiện tại thân thích đều mượn hết cũng mới vay được ba vạn đồng, số tiền này căn bản không đủ trị liệu a.
"Muốn điều trị suy thận thì chỉ có thể thay thế thận.
Tuy rằng có người hiến thận, có người có thể lấy miễn phí, nhưng còn không biết cần phải xếp hàng chờ bao lâu, Đàm Quân căn bản không chờ được.
Biện pháp tốt nhất chính là bỏ tiền mua thận, nhưng đơn thuần mua nguồn thận cũng cần hơn mười vạn, trong nhà bọn họ căn bản không lấy ra được số tiền này.
Đối với những người nghèo như họ, một số căn bệnh nghiêm trọng có khả năng kéo họ hoàn toàn xuống dốc.
"Tôi lại nghĩ biện pháp khác.
" Ba Đàm Nguyên Nguyên cúi đầu trầm giọng nói, một người đàn ông gần năm mươi tuổi trong mắt tràn đầy vô lực, con trai bệnh nặng nhưng chính mình lại không có tiền, đối với ông ta mà nói đây là thống khổ lớn nhất.
"Nhưng bệnh viện cho chúng ta thời gian không nhiều lắm.
" Mẹ Đàm Nguyên Nguyên vẻ mặt lo lắng, bà nhìn Đàm Nguyên Nguyên, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, giống như bắt được sợi rơm hy vọng, vội vàng nói: "Nguyên Nguyên, mau, con mau gọi điện thoại liên lạc với ông chủ Diệp một chút, xem xem có thể mượn được một ít tiền hay không.
"Đàm Nguyên Nguyên cũng phản ứng lại, lập tức gật gật đầu, nói: "Con lập tức liên lạc ngay.
"Cô nhấc điện thoại lên nhanh chóng quay số.
Lúc này Diệp Tinh đang ở trong nhà, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Đàm Nguyên Nguyên, liền cầm máy lên nhận điện thoại.
- Anh Diệp Tinh, có thể cho em mượn chút tiền hay không? Thanh âm Đàm Nguyên Nguyên truyền đến.
"Vay tiền?" Diệp Tinh sửng sốt, sau đó hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?""Em trai em bị suy thận, cần phải thay thận, nhưng nhà em không đủ tiền để mua nguồn thận.
"Đầu dây bên kia, trong lời nói của Đàm Nguyên Nguyên đều mang theo một tia nức nở.
"Suy thận?" Diệp Tinh trong lòng âm thầm tính toán một chút, trực tiếp nói: "Em không cần gấp gáp, em đem số thẻ ngân hàng dùng WeChat gửi cho anh, anh lập tức đem tiền chuyển qua cho em.
"Nói xong Diệp Tinh liền cúp điện thoại.
Hắn ở chỗ Đàm Nguyên Nguyên này chiếm được mấy chục gốc cây Linh Huyền Thảo, còn có Không Tinh Thạch, những thứ này đều có chỗ tốt đối với hắn.
Cho nên việc này hắn nhất định sẽ giúp.
Trong bệnh viện, Đàm Nguyên Nguyên cúp điện thoại.
.
Danh Sách Chương: