Mục lục
Thần Y Ngốc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng ngày hôm sau Mạnh Phất Ảnh đã dậy từ sớm và không ngừng thúc giục Hiên Viên Diệp.

Trên mặt Hiên Viên Diệp tràn đầy vẻ lo lắng nhưng vẫn phải bất đắc dĩ đưa Mạnh Phất Ảnh rời khỏi Vương phủ. Trên đường đi, hắn còn cẩn thận ôm nàng trong lòng, hắn sợ người khác không cẩn thận mà đụng phải nàng.

Thực ra sự lo lắng này của Hiên Viên Diệp có chút dư thừa, người dân sinh sống tại kinh thành này ai mà không biết hai người bọn họ, chỉ cần nhìn thấy hai người là người ta đều dạt sang một bên để nhường đường nên không thể đụng vào Mạnh Phất Ảnh được.

Phi Ưng đã chuẩn bị được bốn gian hàng trong kinh thành này, quy mô cũng không hề nhỏ. Bốn cửa hàng này kinh doanh những thứ khác nhau nhưng đều ở cùng một chỗ để thuận tiện cho việc trông coi quản lý.

Lúc Hiên Viên Diệp đưa Mạnh Phất Ảnh đến cửa hàng thì bên ngoài đã có rất nhiều người đang đứng xem náo nhiệt. Vừa nhìn thấy Hiên Viên Diệp và Mạnh Phất Ảnh, tất cả bọn họ đều đồng loạt nhường đường.

Phi Ưng đã chuẩn bị rất tốt từ trước, tất cả các sản phẩm đều đã được bày biện và tiểu nhị cũng đã đến.

Hiên Viên Diệp sợ nàng mệt nên đã sớm phân phó mọi người làm đơn giản một chút, chỗ nào có thể đơn giản nên tận lực mà làm cho nó đơn giản, không cần có quá nhiều lễ tiết rườm rà. Nhưng bên ngoài các gian hàng vẫn được treo tấm lụa đỏ thẫm cùng hàng câu đối được làm rất cẩn thận.

Hiên Viên Diệp không nói chuyện này với bất kỳ người nào, toàn bộ quan viên trong triều và ngay cả Mạnh Vân Thiên cũng đều không biết nên tất nhiên không có ai tới tặng lễ vật.

Ngược lại, dân chúng nơi đây lại rất thích xem náo nhiệt nên đã tụ tập khá đông đúc.

“Hôm nay chúng ta khai trương cửa hàng này, rất hoan nghênh mọi người ghé thăm. Hôm nay bất kỳ ai vào trong cửa hàng cũng đều có quà tặng sau khi ra về.” Mạnh Phất Ảnh cũng không thực hiện lễ tiết rườm rà gì mà chỉ hướng về phía đám đông trước mặt rồi nhẹ giọng cười nói.

Đám đông nghe thấy như vậy đều ào ào vỗ tay, ai cũng muốn đi vào xem thử nhưng thấy Mạnh Phất Ảnh đang đứng ở cửa và mọi người đều biết nàng đang mang thai nên cũng không có ai dám chen lên phía trước. Nhưng tất cả đều rất tò mò không biết bên trong bày bán cái gì nên đều ngóng cổ nhìn vào phía trong cửa hàng.

Phi Ưng mở cửa ra. Khi thấy những thứ được bày biện bên trong, đám đông đồng loạt sửng sốt. Nào là bát, nào là chén, thứ nào cũng hết sức tinh xảo, hơn nữa, nhìn đám vải vóc may mặc cũng cực kỳ đẹp. Bọn họ chưa từng nhìn thấy những thứ đẹp đẽ như vậy. Nhưng vì nghĩ những thứ đẹp đẽ này chắc đều là đồ quý giá nên mọi người không ai dám bước vào.

Mạnh Phất Ảnh đương nhiên đoán được suy nghĩ của bọn họ nên không khỏi khẽ cười nói, “Mọi người cứ yên tâm vào lựa chọn đi. Tất cả những đồ này cũng không quý giá hơn so với những vật dụng thường ngày của mọi người đâu.” Nàng không phải gian thương, nàng tạo ra những thứ này chẳng qua chỉ là muốn phục vụ cho dân chúng nên đương nhiên sẽ không tạo ra những thứ có giá đắt đỏ, chỉ cần cửa hàng có lợi nhuận là được rồi.

Mọi người nghe thấy Mạnh Phất Ảnh nói thế thì bắt đầu từng người từng người đi vào. Khi vào trong cửa hàng, nhìn thấy những thứ được bày biện trong đó, cả đám người đều không thể rời mắt ra được.

Dân chúng sống trong kinh thành đều có cuộc sống tương đối dư dả. Khi thấy những thứ mới mẻ mà lại không hề đắt đỏ, đương nhiên bọn họ đều không thể kìm lòng muốn mua vài món mang về. Chính vì vậy mà chỉ trong chốc lát mấy cửa hàng đều chật ních người. Phi Ưng một mình tiếp khách không xuể. Mạnh Phất Ảnh muốn qua giúp đỡ nhưng Hiên Viên Diệp nhất định không cho nàng đi. Hắn liền gọi đám người của Nghệ vương phủ tới đây giúp đỡ.

Thanh Trúc cũng đã tới đây, nàng ấy còn đem theo cả Lan Mai đi cùng. Mấy ngày nay Lan Mai luôn luôn giam mình trong phòng, Thanh Trúc sợ Lan Mai sẽ phát bệnh vì buồn chán nên mới dẫn Lan Mai đến đây. Lúc đầu Thanh Trúc vốn nghĩ Lan Mai nhất định sẽ không chịu đi, nàng ấy đã chuẩn bị một đống những lời khuyên nhủ Lan Mai nhưng không ngờ vừa mới nói ra thì Lan Mai chỉ hơi sững người một chút rồi đồng ý luôn.

Mạnh Phất Ảnh thấy người đi đằng sau Thanh Trúc là Lan Mai thì có chút sửng sốt nhưng cũng không nói thêm điều gì, có điều ánh mắt vẫn thỉnh thoảng lưu ý đến Lan Mai, nàng thấy ánh mắt của Lan Mai luôn hướng về phía đám đông như đang tìm kiếm cái gì. Mạnh Phất Ảnh không cần đoán cũng biết Lan Mai đang tìm Bạch Dật Thần.

Ngày đó Hiên Viên Diệp đã hạ lệnh để Bạch Dật Thần làm ăn xin ở đầu đường, tất nhiên Hiên Viên Diệp cũng cho người theo dõi y để chắc chắn rằng y không gây ra một mớ chuyện rắc rối gì nữa. Nhưng nghe nói mấy ngày nay Bạch Dật Thần cũng không hề xin ăn, hai người âm thầm theo dõi y đương nhiên cũng không quản y làm gì, chỉ cần y không gây chuyện là được rồi.

Hôm nay Lan Mai xuất hiện ở đây chắc chắn là vì muốn kiếm tìm bóng dáng của Bạch Dật Thần.

Mạnh Phất Ảnh hiểu được tâm tư của Lan Mai nhưng cũng không nói rõ ràng ra ngoài, nàng đưa mắt nhìn đám người nhưng không thấy có Bạch Dật Thần nên cũng không để ý nhiều lắm.

Thế nhưng khi đưa mắt nhìn lại, nàng lại đột nhiên phát hiện Lan Mai không còn ở đó nữa, trong lòng bỗng trầm hẳn xuống. Mặc dù Hiên Viên Diệp đã cho người theo sát Bạch Dật Thần và phế đi võ công của y nhưng Bạch Dật Thần này quá mức âm hiểm, lúc trước Lan Mai đã từng bán đứng y, y chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng ta, chỉ sợ… Nhưng dù sao Lan Mai cũng có võ công, một Bạch Dật Thần không có võ công cũng khó có thể làm gì nàng ta được.

Thực ra Lan Mai đã thừa dịp Mạnh Phất Ảnh không chú ý mà trốn đi. Bởi vì khi vừa mới đến nàng ta đã nhìn thấy Bạch Dật Thần đang cuộn mình ngồi ở một con hẻm nhỏ cách đó không xa và nhìn về phía bên này. Hẳn là y đang nhìn về phía Vương phi, cho tới bây giờ trong mắt y vẫn hiện rõ vẻ cừu hận không hề che giấu.

Lan Mai hiểu nam nhân này cho dù có chết cũng không có ý ăn năn. Vì vậy mà nàng ta biết hôm nay Bạch Dật Thần nhất định sẽ xuất hiện ở nơi này. Có điều xung quanh Vương phi luôn có Điện hạ và các thị vệ vây quanh nên Bạch Dật Thần cho dù trong lòng có oán hận cỡ nào cũng không có cách làm tổn hại đến Vương phi.

Mười mấy ngày nay ở trong vương phủ nàng ta đã suy nghĩ rất nhiều. Khi nghe nói Điện hạ khiến Bạch Dật Thần phải đi ăn xin, trong lòng nàng ta có chút cảm giác như được trút giận, nhưng sau khi nghĩ lại thì nàng ta cho rằng với tính tình của y, y nhất định sẽ không xin ăn người ta cho dù có chết đói đi chăng nữa. Dù sao Bạch Dật Thần cũng là người mà Lan Mai yêu sâu sắc nhất, dù y có đối xử với nàng ta như vậy thì trong lòng nàng ta vẫn còn có y, vẫn còn có chút thương xót y. Lan Mai hiểu rõ không thể cầu xin Điện hạ tha cho Bạch Dật Thần. Với những chuyện mà Bạch Dật Thần đã gây ra, Điện hạ không giết y đã là tốt cho y lắm rồi. Cho nên hôm nay nàng muốn ra ngoài này là vì…

Bởi toàn bộ võ công của Bạch Dật Thần đều đã bị phế bỏ nên khi Lan Mai đến gần đằng sau y vẫn không phát giác được. Bạch Dật Thần vẫn chăm chú nhìn về phía cửa hàng của Mạnh Phất Ảnh với vẻ mặt đầy căm hận. Lúc này Mạnh Phất Ảnh đã đi vào trong cửa hàng. Gương mặt y lúc này dường như không còn nhìn rõ diện mạo nhưng vẻ mặt lại tràn đầy phẫn hận, cả người y đều căng ra, hai tay hung hăng siết chặt lại, trông y lúc này như thể đang hận không thể giết chết Mạnh Phất Ảnh.

Khi nhìn thấy những thứ đồ được bày biện trong cửa hàng của nàng, y thật sự kinh ngạc không nói lên lời. Tất cả những thứ đó, ngoại trừ các đồ gốm, đều là những thứ y chưa bao giờ được nhìn thấy. Rốt cuộc nàng làm sao làm được những thứ này? Nếu những thứ này được nàng đưa ra trước kia thì cửa hàng của y cũng chỉ có nước đóng cửa. Nữ nhân này quả thực luôn luôn đối đầu với y trên mọi phương diện.

“Ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định của mình sao?” Lan Mai nhìn bộ dáng của Bạch Dật Thần thì chỉ lắc đầu thở dài.

Bạch Dật Thần lập tức xoay người lại, khi nhìn thấy Lan Mai, y trợn to mắt lên, trong mắt tràn ngập hận ý. Y nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, “Ngươi…ngươi còn dám đến đây gặp ta sao? Đồ tiện nhân, ngươi đã phản bội ta mà còn dám xuất hiện trước mặt ta sao?”

Trái tim Lan Mai như chùng hẳn xuống. Thật không thể ngờ cho đến lúc này Bạch Dật Thần vẫn có thể nói như vậy. Xem ra đối với Bạch Dật Thần, Lan Mai nàng không có một chút vị trí nào trong lòng của y.

“Ta không hề phản bội ngươi. Điện hạ là ai chứ, có chuyện gì mà ngài ấy không thể tìm ra. Điện hạ tìm ra ngươi cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.” Lan Mai nheo mắt lại rồi thấp giọng nói, trong giọng nói như mang theo vài phần thương xót. Trong khi nói chuyện, nàng ta cũng từ từ ngồi xuống trước mặt Bạch Dật Thần và đặt chiếc giỏ cầm trong tay xuống đất.

Lan Mai lấy từ trong giỏ ra một ít đồ ăn và rượu rồi ngước mắt lên nhìn Bạch Dật Thần, khóe môi nàng khẽ nhúc nhích chậm rãi thốt ra từng tiếng, “Trước kia cho dù ngươi đã đối xử với ta như thế nào thì trong lòng ta vẫn không quên được ngươi. Ta đã chuẩn bị ít đồ ăn, ngươi ăn một chút đi!”

“Hừ, ngươi lại tốt với ta như vậy sao?” Bạch Dật Thần liếc nhìn những đồ ăn trước mặt rồi nhìn đến Lan Mai và lạnh giọng nói, “Chỉ sợ những đồ ăn này đều bị ngươi bỏ độc vào rồi.”

Khóe môi Lan Mai khẽ nở một nụ cười, nàng ta nhẹ giọng nói, “Nếu hiện tại ta muốn giết ngươi thì còn cần phải dùng đến biện pháp hạ độc sao?” Trong khi nói chuyện Lan Mai cũng cầm lấy đũa gắp từng miếng thức ăn bỏ vào trong miệng. Nàng ta vừa ăn vừa nhìn Bạch Dật Thần rồi nhẹ giọng nói tiếp, “Ta nói rồi, cho dù ngươi đối xử với ta như vậy nhưng tâm ý của ta đối với ngươi vẫn không hề thay đổi.” Nàng ta lại mỉm cười nhẹ nhàng, trong nụ cười ẩn chứa vài phần hạnh phúc nhưng dường như cũng ẩn chứa chút bi thảm khác thường.

Bạch Dật Thần nhìn Lan Mai tự mình gắp thức ăn lên ăn, lúc này y cũng đã sắp đói muốn chết, bảo y đi xin cơm thì có đánh chết y cũng không làm. Mấy ngày nay, nếu không nhờ mẫu thân lén đưa đồ ăn cho y thì chỉ sợ y đã chết đói rồi. Hiện giờ, khi nhìn đống đồ ăn trước mặt, bụng y đã bắt đầu sôi lên, y liền cầm lấy đôi đũa. Thế nhưng trong lòng vẫn còn có chút lo lắng nên y chỉ gắp những thứ mà Lan Mai đã gắp qua.

Nhìn động tác của Bạch Dật Thần như vậy, Lan Mai chỉ cười khẽ, nàng ta lại cố ý gắp lại những thứ mà mình ăn một lần nữa.

Lần này đã yên lòng hơn nên Bạch Dật Thần ăn rất mau chóng. Chỉ trong chốc lát đống đồ ăn đã được y giải quyết hơn phân nửa. Mười mấy ngày nay rốt cuộc y đã được một bữa cơm no nê.

Bạch Dật Thần đặt chén đũa trên tay xuống rồi nhìn về phía Lan Mai, lúc này trong mắt y tuy không còn sự căm phẫn như lúc ban đầu nhưng cũng không có lấy một tia cảm kích. Bạch Dật Thần tới gần bên người Lan Mai rồi thấp giọng nói, “Ngươi nói ngươi vẫn còn yêu ta đúng không? Vậy ta nhờ ngươi làm gấp giúp ta một việc.”

“Giúp cái gì?” Thân mình Lan Mai có chút cứng lại, nàng ta biết rõ việc mà Bạch Dật Thần sẽ nhờ mình là cái gì nên trong lòng lại thêm phần thất vọng. Đến tận lúc này mà sao y vẫn còn chưa chịu tỉnh ngộ?

“Giúp ta đưa Mạnh Phất Ảnh đến đây rồi giúp ta giết chết nàng ta đi.” Quả nhiên, sắc mặt Bạch Dật Thần đột nhiên trầm xuống, y tàn nhẫn nói, “Chính nàng ta đã hại ta thành ra thế này. Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta. Hiện giờ ta luôn bị người ta theo dõi nên không có cơ hội động thủ. Ngươi giúp ta giết nàng ta đi, chỉ cần ngươi giúp ta giết nàng ta thì ta sẽ cưới ngươi.” Đến lúc này rồi mà Bạch Dật Thần vẫn còn dùng chiêu đó để lừa gạt Lan Mai.

“Chỉ sợ ta không có cơ hội đó…” Khóe môi Lan Mai xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt khác thường, nàng ta chăm chú nhìn Bạch Dật Thần rồi chậm rãi nói từng tiếng. Lời nói hơi dừng lại một chút, khuôn mặt Lan Mai càng trở nên sáng lạn hơn, “Mà ngươi cũng không có cơ hội đó đâu.”

“Ngươi… ngươi có ý gì?” Bạch Dật Thần cả kinh, đôi mắt y nhìn thẳng về phía Lan Mai với vẻ cực kỳ kinh ngạc. Y vội vàng hỏi nàng ta nhưng vừa hỏi thì bỗng cảm giác được trong bụng nhói đau, y không khỏi tức giận quát lên, “Tiện nhân, ngươi dám hạ độc vào trong thức ăn sao!”

“Đúng vậy, ta đã hạ độc vào trong thức ăn. Ta không muốn nhìn thấy ngươi phải chịu khổ sở như vậy. Ta biết ngươi vốn là một người vô cùng kiêu ngạo, làm sao có thể bắt ngươi đi ăn xin để kiếm sống được chứ? Nên ta giúp ngươi giải thoát. Ngươi yên tâm, ta sẽ đi cùng ngươi.” Khóe môi Lan Mai lại chậm rãi nở một nụ cười sáng lạn khác thường, xinh đẹp khác thường. Trông Lan Mai lúc này như thể đã hoàn thành được tâm nguyện của chính mình.

“Ngươi…” Trong đôi mắt Bạch Dật Thần càng tăng thêm vẻ đáng sợ. Y hung hăng tóm lấy cổ Lan Mai rồi lạnh giọng nói, “Tiện nhân, ta sẽ giết ngươi trước rồi sẽ đi giết nàng….”

“Ha ha…” Lan Mai không cố gắng trốn tránh, mặc kệ cánh tay y đang nắm lấy cổ mình, nàng ta chỉ bật cười khe khẽ, “Cuối cùng ta cũng được chết ở trong tay của ngươi, như vậy ta cũng thật sự thấy thỏa mãn.”

“Ngươi…” Bàn tay Bạch Dật Thần đột nhiên siết lại, nhưng độc dược trong người làm y đau đớn đến nỗi không thể không buông lỏng Lan Mai ra. Y quằn quại lăn đi lăn lại trên đất nhưng miệng vẫn không quên mắng người, “Tiện nhân, ngươi thật sự dám hạ độc ta!”

Nghe tiếng mắng chửi của Bạch Dật Thần, trên khuôn mặt của Lan Mai lại hiện lên vài phần đau đớn nhưng nụ cười trên khóe môi vẫn không hề giảm. Nhìn thấy Bạch Dật Thần không ngừng lăn lộn trên mặt đất, nghe được giọng nói càng lúc càng suy yếu của y thì nụ cười trên môi Lan Mai mới từ từ biến mất, trên khóe môi nàng cũng từ từ chảy ra một ít máu đen.

Cuối cùng, Bạch Dật Thần giãy dụa mấy cái rồi nằm im trên mặt đất không hề nhúc nhích, y đã chết. Lúc này Lan Mai mới từ từ ghé sát người y, nàng vươn tay ra ôm lấy người y rồi cũng không còn động tĩnh gì nữa.

Đứng ở bên ngoài cửa hàng, Tốc Phong đã nghe toàn bộ câu chuyện mà thuộc hạ báo lại, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng hắn chỉ phất tay cho người kia rời đi. Tốc Phong không bẩm báo lại ngay với Hiên Viên Diệp mà đi tới trước mặt Thanh Trúc rồi lặng lẽ nói cho nàng ấy biết.

Thanh Trúc nghe xong thì hoàn toàn kinh hãi. Nàng ấy lập tức chạy ra ngoài. Khi thấy Lan Mai đã không còn hơi thở, nàng ấy hoàn toàn ngây người tại chỗ. Vừa rồi Lan Mai vẫn còn rất khỏe mạnh đứng đây, sao mới chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà…

“Không! Không thể thế được! Lan Mai sao có thể …”Thân mình Thanh Trúc không nhịn được bắt đầu run rẩy, trên khuôn mặt cũng tràn đầy nỗi đau đớn mãnh liệt, nàng ấy không khỏi thấp giọng nghẹn ngào.

Tốc Phong thấy bộ dáng của Thanh Trúc như vậy thì không nhịn được vươn tay ôm lấy nàng ấy rồi nhẹ giọng an ủi,“Được rồi. Đừng có khóc, đây là do nàng ấy tự mình lựa chọn. Có lẽ đối với nàng ấy đây là một cách giải thoát, nàng ấy muốn chết cùng với Bạch Dật Thần.”

Thanh Trúc cảm nhận được vòng tay Tốc Phong đang ôm mình thì khẽ run lên nhưng cũng không né tránh, nàng ấy nhào vào lòng Tốc Phong mà khóc nấc lên, thật không thể ngờ Lan Mai lại chọn con đường này.

Tốc Phong ôm chặt lấy Thanh Trúc, hắn cũng không nói gì thêm mà để mặc Thanh Trúc khóc cho vơi hết nỗi xót thương.

Sau đó, được sự đồng ý của Bạch lão gia và Bạch phu nhân, bọn họ đã đem an táng Lan Mai ở cũng một chỗ với Bạch Dật Thần, đây cũng là ước muốn cuối cùng của Lan Mai.

Bạch lão gia và Bạch phu nhân khóc như đứt ruột đứt gan, bọn họ đều biết những chuyện mà đứa con của mình đã gây ra nên cũng không trách cứ bất kỳ ai.

Bạch Dật Vũ cũng ôm lấy cha mẹ mà khóc lóc, lúc này đây nàng ta không còn vẻ kiêu ngạo và ngang ngược như thường ngày nữa.

Lúc trước, tuy Hiên Viên Diệp có hạ lệnh niêm phong toàn bộ tài sản của Bạch gia nhưng không hề niêm phong Bạch phủ, càng không muốn đuổi Bạch lão gia và Bạch phu nhân ra ngoài. Vì vậy mà hai người bọn họ vẫn sống trong Bạch phủ. Những thứ ở trong Bạch phủ cũng vẫn còn nguyên nên cuộc sống của bọn họ về sau cũng không lo thiếu thốn.

“Nếu Bạch Dật Thần là người biết quý trọng tình cảm và biết được chuyện này thì chắc chắn y sẽ phải cảm thấy may mắn. Nha đầu Lan Mai này đối với y thật sự quá si tình.” Mạnh Phất Ảnh than nhẹ, nàng thật sự không bao giờ nghĩ Lan Mai có thể làm vậy.

“Nếu Bạch Dật Thần thật sự biết điều này thì Lan Mai có thể hạnh phúc khi ở dưới đó rồi.” Thanh Trúc thấp giọng nghẹn ngào, trên mặt nàng ấy vẫn ngập tràn đau xót.

“Nha đầu ngốc, người đã chết thì chẳng còn gì nữa, cái gì mà ở trên này với ở dưới đó.” Mạnh Phất Ảnh nhìn Thanh Trúc rồi thấp giọng nói, nhưng lúc này trong giọng nói của nàng cũng không còn sự chắc chắn như trước nữa. Nếu là trước kia thì nàng nhất định sẽ không tin vào mấy chuyện quỷ thần này, nhưng từ khi linh hồn của nàng xuyên không đi đến nơi đây, nàng phát hiện có một số việc không phải phụ thuộc vào chuyện nàng có tin hay không.

“Lan Mai thật khờ.” Thanh Trúc ngẩn người một chút rồi lại nói với vẻ cực kỳ thương tâm.

“Nàng ta không ngốc mà là si tình. Trong chuyện tình cảm không ai có thể nói lý lẽ được.” Mạnh Phất Ảnh lại thấp giọng than nhẹ. Không đành lòng nhìn dáng vẻ thương tâm của Thanh Trúc nữa, nàng bèn cười nói nửa đùa nửa thật, “Đúng rồi, ta phát hiện dạo gần đây ngươi và Tốc Phong vô cùng thân mật đó. Hay ta chọn một ngày để hai người các ngươi thành thân có được không?”

“A!” Thanh Trúc vốn đang thương tâm, khi nghe được lời nói của Mạnh Phất Ảnh, nàng ấy đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn nàng với vẻ kinh ngạc rồi ngượng ngùng nói, “Vương phi, người nói cái gì vậy, Thanh Trúc và Tốc Phong vốn dĩ không hề có gì…”

“Không có gì? Có thật là không có gì không?” Mạnh Phất Ảnh cố ý nhíu mày rồi đùa với nàng ấy, “Tuổi của Tốc Phong cũng không còn ít nữa. Nếu ngươi và Tốc Phong thật sự không có gì như ngươi nói thì ta sẽ giúp Tốc Phong tìm một người, ngươi thấy người nào là thích hợp nhất vậy?”

Thanh Trúc sửng sốt, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ sốt ruột, “Vương phi, người cố ý trêu ghẹo Thanh Trúc đấy ạ?”

“Ta đâu có trêu ghẹo ngươi. Nếu ngươi và Tốc phong không có gì thì ta giúp người ta tìm nương tử cũng có can hệ gì tới ngươi đâu.” Mạnh Phất Ảnh nửa thật nửa đùa nói.

“Hừ, Thanh Trúc không nói chuyện với người nữa.” Khuôn mặt Thanh Trúc đã đỏ tưng bừng, nàng ấy dậm chân xoay người định đi, thế nhưng vừa xoay người thì suýt nữa đụng ngay phải Tốc Phong đang đi tới. Thanh Trúc vốn đang xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt lại gặp ngay Tốc Phong, nàng ấy không khỏi buồn bực gây sự, “Ngươi cố tình đến góp vui hả?”

“Làm sao thế?” Gương mặt Tốc Phong hiện lên vẻ khó hiểu, khi thấy mặt Thanh Trúc đang đỏ bừng, hắn không khỏi lo lắng hỏi han.

Mạnh Phất Ảnh thấy bộ dáng Tốc Phong như vậy liền cười nói, “À, chuyện là thế này, ta đang định tìm cho Thanh Trúc một tướng công. Nhưng nha đầu này tính tình hơi bướng bỉnh, không biết có ai dám cưới nàng ấy không nữa. Tốc Phong, ngươi nói xem trong viện này có ai thích hợp không?”

Tốc Phong nghe Mạnh Phất Ảnh nói xong thì hoàn toàn ngạc nhiên, đặc biệt là khi nghe Vương phi nói muốn tìm người để gả Thanh Trúc đi thì trong lòng hắn bỗng có chút nôn nóng. Tốc Phong nhìn Thanh Trúc một cái rồi đi tới trước mặt Mạnh Phất Ảnh thấp giọng nói, “Vương phi, thuộc hạ muốn cưới Thanh Trúc…”

Tốc Phong dừng lời một chút, đôi mắt theo bản năng nhìn về phía Thanh Trúc, đúng lúc đó thì Thanh Trúc cũng đang nhìn lại hắn. Trong mắt nàng ấy tuy có chút kinh ngạc nhưng cũng hiện rõ sự vui sướng. Nỗi lo lắng trong lòng rốt cuộc cũng được hạ xuống, hắn nói tiếp, “Hy vọng Vương phi thành toàn cho Tốc Phong và Thanh Trúc.”

“Ha ha, cuối cùng thì ngươi cũng đã thông suốt rồi.” Hiên Viên Diệp vừa đi tới liền thấp giọng cười khẽ, hắn nói với Tốc Phong nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm về phía Mạnh Phất Ảnh.

Đi tới trước mặt Mạnh Phất Ảnh, Hiên Viên Diệp nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng rồi hướng về phía Tốc Phong nói, “Đã vậy thì các ngươi chọn một ngày tốt để thành thân đi!”

“Cảm ơn Điện hạ, cảm ơn Vương phi!” Tốc Phong cảm kích nói. Lúc này khuôn mặt Thanh Trúc lại càng đỏ, nàng ấy càng cúi thấp đầu xuống.

“Thanh Trúc tuy là người mà Thái hậu ban cho ta nhưng từ trước tới nay ta luôn coi nàng ấy như tỷ muội. Tốc Phong ngươi về sau nếu dám khi dễ nàng ấy thì ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu.” Mạnh Phất Ảnh nhìn về phía Tốc Phong rồi nói với vẻ nghiêm túc.

Lúc này Thanh Trúc mới ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Phất Ảnh, trong mắt nàng ấy tràn đầy cảm kích. Những lời vừa rồi của Vương phi khiến nàng ấy cảm thấy cuộc đời này thật là đáng giá.

“Vương phi yên tâm, Tốc Phong nhất định sẽ trân trọng và bảo vệ Thanh Trúc, tuyệt đối không bao giờ khi dễ nàng ấy.” Trên mặt Tốc Phong mang theo chút kích động không nói lên lời.

Mạnh Phất Ảnh càng nhìn hai người bọn họ càng thấy vừa lòng. Nàng lại nhẹ giọng cười nói, “Thanh Trúc đã là tỷ muội của ta thì nhất định ta sẽ chuẩn bị đồ cưới đầy đủ cho nàng ấy. Ta muốn Thanh Trúc được gả đi một cách trịnh trọng náo nhiệt.” Tuy rằng hiện tại bọn họ đều ở trong cùng một phủ nhưng có một số nghi lễ vẫn không thể thiếu.

“Vương phi, Thanh Trúc sao dám để Vương phi phải lo lắng mấy chuyện này chứ?” Thanh Trúc hơi kinh hãi nhưng lập tức từ chối.

“Nha đầu ngốc, ngươi chỉ cần lo làm tốt bổn phận của một tân nương là được rồi.” Mạnh Phất Ảnh bất mãn ngắt lời Thanh Trúc rồi thấp giọng dặn dò. Thanh Trúc cũng không nói thêm điều gì nữa, trên mặt lại tăng thêm vài phần cảm động.

Mười ngày sau thì Tốc Phong và Thanh Trúc thành thân. Cả vương phủ đều vô cùng náo nhiệt, so với hôn lễ ngày trước của Hiên Viên Diệp và Mạnh Phất Ảnh thì lúc này dường như náo nhiệt hơn rất nhiều.

“Hay là chúng ta bái đường lại đi! Lần đó dù sao cũng chưa có bái đường chính thức mà.” Đợi ọi việc an tĩnh trở lại, Hiên Viên Diệp liền ôm Mạnh Phất Ảnh vào lòng rồi thấp giọng bàn bạc.

Hả, Mạnh Phất Ảnh vô cùng ngạc nhiên, chuyện này nói làm lại là có thể làm lại sao? Lại nghĩ đến lần đó là do nàng đào hôn nên bọn họ vẫn còn chưa bái đường, nàng cũng cảm thấy có chút tiếc nuối. Thế nhưng điều quan trọng nhất chính là hiện tại nàng và hắn đang sống rất hạnh phúc.

“Chuyện này để nói sau đi!” Mạnh Phất Ảnh nhìn xuống bụng mình, vốn dĩ đang là mùa hè nên lớp quần áo trên người cũng ít hơn, bụng nàng đã hơi lộ ra rồi. Nàng cũng không muốn vác cái bụng bầu này mà đi thành thân đâu, tuy rằng hiện tại nhìn bụng nàng cũng không được rõ ràng cho lắm.

“Ha ha, vậy thì chờ nàng sinh xong bé cưng chúng ta sẽ thành thân lại.” Hiên Viên Diệp dĩ nhiên đoán được tâm tư của nàng nên bật cười khe khẽ, trong giọng nói của hắn lúc này đã mang theo sự chờ mong khác thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK