Mấy người rất là bất đắc dĩ, không thể không lui lại xa một chút, tránh tiếp xúc với Khỉ Dơi, mới xem như làm đối phương ngừng nghỉ xuống dưới. Lúc này mấy cái người tu hành thật sự là lười so đo với vua Khỉ Dơi đang đắc ý hưng phấn vì cho rằng đánh lùi kẻ địch kia.
Thẩm Vĩnh Thanh nói: "Muốn từ diễn thành thật đem đàn vua Khỉ Dơi này quét sạch hay không?"
Tịch Vân Đình nói: "Chỉ sợ Miêu Thú sẽ cảm thấy uy hiếp quá lớn, mang theo Đường đạo hữu dời tổ. Đến lúc đó lại muốn tìm được sẽ tương đối khó khăn."
Đồng Nặc Nặc ủ rũ cụp đuôi nói: "Lúc trước đánh nhau với đám Khỉ Dơi kia cũng không ngờ tới hiện giờ lại gặp phải tình cảnh này."
Trần Tiêu ấn bờ vai của hắn, nói: "Đừng nhụt chí, chúng ta lại nghĩ cách."
Nhưng mà với tình huống trước mắt, không có chuyển cơ xuất hiện, xác thật là không có biện pháp nghĩ ra cách gì khác.
Không có chân nguyên hộ thể, ăn mặc cũng không rắn chắc, Đường Nhữ đứng ở cửa động buồn rầu.
Miêu Thú lại đi ra ngoài đi săn, nó bắt đến con mồi đều là thỏ hoang nhỏ, chồn hoang nhỏ, chồn tuyết nhỏ. Hình thể nhỏ nên ăn không no, Miêu Thú liền nhiều lần ra ngoài. Tóm lại là sẽ không rời xa tổ nó, cái này làm cho Đường Nhữ không dám mạo hiểm chạy ra bên ngoài, rất sợ nửa đường bị Miêu Thú mang về, trông giữ càng nghiêm.
Đường Nhữ ngửa mặt lên trời thở dài. Chẳng lẽ phải chờ tới mùa xuân về hoa nở, Miêu Thú chịu thả nàng rời tổ, mới có cơ hội chạy trốn? Chỉ lo lắng đến lúc đó Miêu Thú càng là sẽ càng điên cuồng, nơi nơi đi tìm.
Lúc này một viên hòn đá nhỏ bang một tiếng đánh vào vách đá bên cạnh Đường Nhữ, Đường Nhữ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, dưới tàng cây phía xa đứng một người. Người nọ là cấp dưới của Triệu Tiêu, dưới hầm nàng từng ngăn trở đối phương trấn an Độc Hủy. Đường Nhữ lập tức cảnh giác lên, nàng hiện tại không có một chút năng lực phản kích.
"Đạo hữu không cần khẩn trương." Người nọ nói, "Ngươi muốn thoát vây, ta có thể trợ giúp ngươi."
Đường Nhữ không tin nói: "Không sự hiến ân cần, không phải gian trá thì cũng là trộm. Huống chi ngươi là tà tu, càng phải đề phòng."
Đối phương cười một chút nói: "Đạo hữu hiểu lầm. Ta tên là Lệ Mục Dã, là người Li Thục, chủ chức là ngự thú. Cùng Triệu Tiêu có liên quan chỉ vì hắn thuê ta giúp hắn nói chuyện với Độc Hủy."
Đối phương báo lên tên họ, là có ý muốn hòa. Đường Nhữ vẫn không có thả lỏng cảnh giác, nhưng vẫn báo tên họ nàng cho đối phương biết. Đương nhiên, chỉ là trên thẻ tên. Đường Nhữ nói: "Nếu ngươi không phải tà tu, sao lại giúp người ác làm việc ác, mắt thấy Triệu Tiêu tàn hại đứa trẻ vô tội lại không ngăn cản?"
Lệ Mục Dã cực kỳ lạnh nhạt nói: "Việc của người tầng trời nào tự nhiên có người tầng trời đó tới quản. Các danh môn chính phái tự xưng là công chính, ta là người Man tộc nếu xen vào việc người khác chưa chắc có thể được đến bọn họ cảm ơn."
Đường Nhữ dựng thẳng lên mặt mày, thanh âm nghiêm túc nói: "Triệu Tiêu làm hại cũng không chỉ là người trong tầng trời này, còn có các đứa bé người thân thấp. Ngươi làm sao biết tương lai các đứa bé tộc Li Thục ngươi sẽ không gặp cảnh ngộ bi thảm như này? Tuy ngươi không phải tà tu, nhưng là những lời ngươi nói cùng làm có khác gì tà tu?"
Lệ Mục Dã híp mắt lại, hắn lạnh giọng nói: "Thực sự có một ngày kia ta sẽ tự ra tay. Ngươi cũng không nên bị người tầng trời này mê hoặc, trong lòng bọn họ rất khinh thường người tộc khác như chúng ta, miệng xưng Man tộc chính là chứng cứ rõ ràng. Những người trong tầng trời đều có miệng không đúng với tâm, miệng phật tâm như rắn rết, trước nay đều không có ý tốt, chỉ là muốn lợi dụng chúng ta thôi."
Đường Nhữ lắc đầu nói: "Cũng không phải tất cả người tầng trời này đều là người xấu. Trong đó còn có bạn bè rất tốt, chỉ là ngươi không có gặp được thôi."
Lệ Mục Dã hừ cười một tiếng: "Ngươi là nói bọn người ngu ngốc đang ở bên ngoài tổ muốn tiến vào cứu ngươi, lại bị Khỉ Dơi dây dưa kia?"
Hai ngày này Đường Nhữ luôn là có thể nghe được bên ngoài có động tĩnh, nàng cũng không dám khẳng định có phải bọn Trần Tiêu hay không. Lúc này nghe Lệ Mục Dã nói, đôi mắt tức khắc sáng ngời. Đồng thời nàng không vui nói: "Bọn họ mới không phải ngu ngốc!"
Lệ Mục Dã có thể đối đãi tốt với người cũng là khác tộc như Đường Nhữ, nhưng trong lòng lại đối với người tu hành trong tầng trời này lại khó nén phản cảm. Hắn trực tiếp bỏ qua cái đề tài sẽ khiến cho tranh chấp này, chuyển hỏi: "Lấy phương pháp ngự thú của ta thì có thể nói chuyện với Miêu Thú, làm ngươi thoát vây. Ngươi có bằng lòng thử một lần hay không?" Hắn lại nhắc tới việc muốn cứu Đường Nhữ đi ra ngoài. Thực tế nghe được hắn hiểu được ngự thú, Đường Nhữ không có lập tức cầu hắn, đã làm Lệ Mục Dã rất kinh ngạc nàng bình tĩnh.
Đối Đường Nhữ tới nói người này làm việc chẳng phân biệt thiện ác, cực kỳ hiệu quả và lợi ích. Nàng không thích người như vậy, thay đổi ngày thường tình nguyện chính mình nghĩ cách thoát vây, cũng không yêu cầu hắn hỗ trợ.
Ngẫm lại đồng bạn đang ở bên ngoài tìm mọi cách nghĩ cách cứu viện nàng đi ra ngoài, nàng không thể lấy chính mình yêu thích hành động theo cảm tình. Đường Nhữ nhịn xuống cảm giác nghẹt thở trong lòng, hỏi: "Thân ta đã không có vật dư thừa, không có cách trả thù lao cho ngươi. Ngươi nếu là chịu cứu ta đi ra ngoài, ta có thể khiến cho ngươi sử dụng ta hai năm."
Sau đó nàng nghĩ nghĩ, bỏ thêm một cái điều kiện: "Tiền đề là không làm những việc vi phạm tới lương tâm."
Lệ Mục Dã ha ha cười một tiếng: "Chân nhỏ tay nhỏ như ngươi, ta có thể làm ngươi cũng làm không nổi. Vẫn là tìm những người ngươi gọi là bạn bè trả thù lao đi! Ngươi ở đây chờ đợi, tốc độ cứu ngươi thoát vây nhanh hay chậm sẽ được quyết định bởi bạn bè của ngươi có chịu đáp ứng hay không rồi."
Lệ Mục Dã nói xong xoay người nhanh chóng rời đi, Đường Nhữ rất muốn biết hắn rốt cuộc muốn nói điều kiện gì, mạo hiểm đuổi theo một đoạn không có đuổi kịp, ngược lại bị Miêu Thú đang về tổ gặp gỡ, không nói hai lời ngậm lên mang về tổ.
Bọn Trần Tiêu vì tránh đi Khỉ Dơi đành phải lui lại phía sau thêm mấy chục dặm mới cắm trại. Lúc Lệ Mục Dã xuất hiện ở xung quanh doanh địa, sắc trời đều có chút tối sầm.
Người đầu tiên nhận ra hắn chính là Đồng Nặc Nặc. Dưới hầm hắn cứu được các đứa trẻ liền rời đi, cũng không có nhìn đến đối phương trấn an Độc Hủy, cho nên lần này bỗng nhiên nhìn thấy, hắn cảm thấy ngoài ý muốn cùng giật mình.
Trên mặt Đồng Nặc Nặc lộ ra căm ghét, thanh âm khó được mang theo tàn khốc: "Người ác độc như ngươi lại vẫn dám xuất hiện! Sớm hay muộn hộ pháp Tri Thế Đường sẽ bắt ngươi đi tế điện những người rèn luyện vô tội bị ngươi hại chết." Chỉ đáng giận thực lực hắn không được, nếu không lúc này đã có thể tự mình ra tay báo thù.
Đồng Nặc Nặc kích động làm những người khác khó hiểu, chờ hắn nói người này đúng là Lệ tiên sư trước kia từng trốn thoát, Trần Tiêu cùng Tịch Vân Đình đều không khỏi lộ ra thần sắc ngưng trọng.
Không khí giương cung bạt kiếm trong sân cũng không làm Lệ Mục Dã khẩn trương, hắn chỉ nhàn nhạt nói: "Người vì lợi chết, kẻ thích nghi thì sống. Bị tiền tài che mắt tâm trí, ngay cả năng lực phán đoán cơ bản đều mất đi, sớm muộn gì cũng sẽ do tham dục mà vứt bỏ tánh mạng. Rượu sắc tài vận đều là dụ hoặc, trên đường tu tiên toàn là kiếp nạn. Hàng năm giới Tu Tiên chết vào kiếp nạn này người đếm không hết, ngươi cần gì phải yêu quý những người đó."
Là một trong những người do tham tiền mà gia nhập đội ngũ rèn luyện, Đồng Nặc Nặc bị Lệ Mục Dã nói được không lời gì để nói. Tuy rằng đối phương rất có đạo lý, nhưng là hắn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Lệ Mục Dã nói được quá bằng phẳng trắng ra, làm Đồng Nặc Nặc trong khỏng thời gian ngắn đều nghĩ không ra muốn khiển trách như thế nào. Tịch Vân Đình nói: "Đoàn người Triệu Tiêu không chết thì cũng bị thương, người còn sống đều bị bắt, ngươi vốn đã thoát thân, vì sao cố ý xuất hiện?"
Lệ Mục Dã nói: "Ta lần này tới chỉ là muốn làm một cái trao đổi với các ngươi."
Đồng Nặc Nặc còn rất tức giận, căm giận nói: "Chúng ta không có gì có thể trao đổi!"
Lệ Mục Dã làm lơ thiếu niên mặt tròn nói: "Ta có phương pháp có thể cứu đồng bạn các ngươi ra khỏi tổ Miêu Thú, coi đây là trao đổi, huỷ bỏ lệnh truy nã với ta."
Trần Tiêu lông mày nhíu lại, nói: "Đường Nhữ là đồng bạn rất quan trọng của chúng ta, chúng ta nguyện ý trả giá bất cứ thứ gì để cứu nàng thoát vây. Chẳng qua ngươi yêu cầu quá lớn, chúng ta khó có thể làm được. Tri Thế Đường là hướng toàn bộ tầng trời Canh Sinh ra lệnh truy nã, chúng ta không có tình cảm lớn như vậy."
Này đề cập tới độ công tin của Tri Thế Đường, dù là Trần Tiêu có ân với Hàn Nguyên Chi, muốn hủy bỏ lệnh trung nã của Lệ Mục Dã cũng hoàn toàn không dễ dàng.
Chào giá trên trời, rơi xuống đất trả tiền. Lệ Mục Dã cũng không có trông cậy vào có thể dễ dàng đạt thành mục đích, trước tung ra điều kiện bọn họ làm không được chỉ là vì làm trải chăn cho phía sau thôi. Hắn nói: "Cái này nếu làm không được, như vậy thì việc hủy bỏ truy nã ta trong phạm vi cai quản của triều Thẩm có thể làm đến đi?"
Thẩm Vĩnh Thanh là vương thúc, đối này hắn có thể làm chủ, lập tức liền gật đầu đáp ứng: "Chỉ cần là ở trong lãnh thổ nước chúng ta, mở một con mắt nhắm một con mắt là được."
Lệ Mục Dã đạt thành mục đích, chuyển biến tốt liền thu. Hắn gật gật đầu nói: "Hy vọng ngươi nói được thì làm được." Sau đó hắn lại quay đầu nhìn Trần Tiêu nói: "Giờ này ngày mai, các ngươi nhất định có thể gặp lại đồng bạn."
Hắn nói có tự tin làm Trần Tiêu rất là tò mò hắn có bản lĩnh gì có thể khoác lác như vậy.
Lệ Mục Dã thân là ngự thú sư, tự nhiên có một bộ biện pháp giao lưu với hung thú. Cách làm của hắn nói ra rất đơn giản, Đường Nhữ nếu là bị làm thành đứa trẻ đi lạc, như vậy xuất hiện một cái người lớn đem nàng mang đi, thì đó cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng là biện pháp này, trừ bỏ hắn lại không có người khác có thể làm được. Chưa kịp nói đạo lý với hung thú, đã làm Miêu Thú tức giận rồi.
Nhưng thường là nhặt về tới nhận nuôi, bên phía dưỡng dục sẽ luôn có có khúc mắc với bên ruột thịt, rất là kiêng kị bên ruột thịt tìm tới đem đứa bé mang đi. Tức giận buồn bực là có chắc rồi, nổi giận còn muốn cãi nhau đánh nhau, đối chất công đường. Càng đừng nói tới hung thú cực kỳ hộ nhãi con như Miêu Thú, thân cha mẹ cũng chưa biện pháp đem con cái nhà mình từ nó trong ngực muốn về tới.
Lệ Mục Dã lợi dụng bản lĩnh của ngự thú sư, hướng Miêu Thú truyền lại tin tức hắn là cha của Đường Nhữ. Vừa mới bắt đầu đương nhiên là khiến Miêu Thú tức giận, nhào lên tới muốn lộng chết hắn. Lệ Mục Dã cũng không đánh trực tiếp với Miêu Thú, chỉ là một bên đi loanh quanh một bên dùng phương pháp đặc thù trấn an. Ngay cả táo bạo như Độc Hủy đều ăn chiêu này của hắn, tính nết Miêu Thú còn tốt hơn Độc Hủy nhiều tự nhiên không nói chơi.
Rốt cuộc làm Miêu Thú nhận rõ sự thật là nó không thể tiếp tục bao dưỡng Đường Nhữ, Miêu Thú rất là thương tâm. Đôi mắt thú ti to bay giờ lại ướt dầm dề, đau thương không tha nhìn Đường Nhữ.
Đường Nhữ chỉ cùng nó ở chung hai ba ngày, tuy rằng là kế sách bị buộc bất đắc dĩ, lại cũng bị cảm động bởi lòng yêu quý của Miêu Thú.
Đường Nhữ nhón mũi chân, dùng sức duỗi cánh tay ôm đầu Miêu Thú. Nàng xoa lông Miêu Thú nói: "Chờ đến mùa xuân sớm tìm cái thú cái, sinh ấu tể của chính mình, thì sẽ không có người nào có thể đem các ngươi tách ra."
Đường Nhữ không tình nguyện bắt tay nhét vào trong tay Lệ Mục Dã, hai người nắm tay chậm rãi đi bộ rời đi tổ Miêu Thú. Miêu Thú nhìn theo bọn họ hừ hừ một tiếng, uể oải rũ xuống đầu to. Hung thú như chúng nó sao có thể cướp được ấu tể dưới móng vuốt thú cái?
Miêu Thú xoay chuyển tròng mắt, đem chủ ý đánh tới trên người đám Khỉ Dơi trước cửa. Lúc sau đám Khỉ Dơi kia lại không có ngày nào sống được yên ổn, mỗi con đều bị thần kinh suy nhược, mỗi ngày sợ đầu sợ đuôi, chỉ sợ nhãi con nhà mình bị Miêu Thú ngậm trở về mớm thịt tươi. Trời biết ấu tể chúng nó là uống sữa mẹ a!