Thật ra là sợ sau khi rời đi việc kinh doanh sẽ rớt xuống ngàn trượng, ở lại để muốn tiếp tục hưởng thụ bóng mát của tổ tông.
Mộc Ân lười vạch trần ông ta, kỳ thật nếu không phải Thẩm Thanh Thanh ở nhà họ Thẩm, trước đó cô cũng sẽ không nhắc nhở.
Nhưng mà ngẫm lại, công việc của Thẩm Thanh Thanh cũng có căn hộ
riêng của mình, về Thẩm gia tương đối ít, có chút oán khí lưu lại, cũng
không ảnh hưởng gì tới cô ấy.
Mộc Ân lại nói: “Tùy chú Thẩm, ở hay không ở cũng được, cũng sẽ không có chuyện gì.”
“Vậy… “
Thẩm Kế còn muốn hỏi cái gì đó, bị Lục Phong Miên lạnh lùng ngắt lời: “Chú Thẩm, Mộc Ân muốn nghỉ ngơi, có chuyện gì sáng mai rồi nói sau.”
Cả phòng này, ông ta sợ nhất chính là Lục Phong Miên, thấy thế liền
không nhiều lời nữa, dặn dò: “Ân Ân nghỉ ngơi thật tốt, chờ dưỡng thân
thể cho khỏe, chú thiết yến khao cháu.”
Đúng là đã xuống nước với cô rồi.
Mộc Ân cảm giác mình tựa như phong thủy đại sư được người tôn kính,
còn có cảm giác thoải mái lâng lâng, khó trách Lục Giang Sầu luôn có bộ
dáng kiêu ngạo, cảm giác này quả nhiên sẽ có chút nghiện.
Sau khi đám người rời đi, Lục Phong Miên tắt đèn trong phòng, lên giường nghỉ ngơi với Mộc Ân.
Có lẽ là liên quan đến việc âm khí quá nặng khi đồng cảm với ma nữ,
Mộc Ân từ lúc tỉnh lại đến giờ cảm giác cơ thể rét run, càng lúc càng
nặng.
Cảm giác đó tựa như từng lỗ chân lông đều bị bao phủ một lớp băng, không phải thời tiết hơi nóng lên thì có thể ấm áp trở lại.
Biết giải quyết âm khí cần nhờ vào dương khí, cô tranh thủ thời gian
rút vào trong ngực Lục Phong Miên, dùng dương khí của anh sưởi ấm.
Lục Phong Miên ôm sát cô vào trong ngực như thường, chăn mền đắp lên
trên người hai người, hai cơ thể mặc áo ngủ hơi mỏng tựa vào nhau dưới
lớp chăn mền.
Không biết có phải do quá lạnh hay không, hay là dương khí trên người Lục Phong Miên không bằng bình thường, sau khi ôm một hồi, Mộc Ân lại
không cảm giác được sự ấm áp thường ngày sự đó.
Chẳng lẽ dương khí trên người Lục Phong Miên bị cô hút sạch rồi.
Trời ơi, tuyệt đối đừng, nếu không có dương khí trên người Lục Phong
Miên, cô sẽ bị bao nhiêu vật kia để mắt tới, mùa đông phải trải qua như
thế nào?
Mộc Ân thầm nghĩ thấy chuyện này vô cùng nghiêm trọng, quyết định
ngày mai nhất định phải tâm sự chuyện này với Trần Uyển Di, dần dần ngủ
thiếp đi trong sự bao trùm nhiệt độ cơ thể của Lục Phong Miên.
Một đêm này coi như ngủ rất được, Mộc Ân dậy sớm, liền quên chuyện buổi tối.
Hôm nay cũng là một ngày bận rộn, tối hôm qua cô đồng ý giúp Trình Tuyết làm ba chuyện để giao dịch.
Một là siêu độ vong hồn thai linh, hai là cầm chút tiền cho người nhà Trình Tuyết, ba là thay cô đi thăm người yêu của cô ấy.
Chuyện đi gặp người nhà, Mộc Ân cũng không am hiểu, cũng sợ hãi sau khi gặp mặt cha mẹ họ Trình đau khổ trước mặt cô.
Còn về chuyện tiền bạc, cô đi nhờ anh trai giúp đỡ.
“Anh đem tiền giao cho vợ chồng Trình gia, nói chúng ta là bạn của
con gái bọn họ, khi còn sống có quan hệ rất tốt, mới biết được tin cô ấy đã mất, số tiền kia là Trình Tuyết khi còn sống gửi chỗ chúng ta, bây
giờ vật quy nguyên chủ.”
Lâm Như Uyên nhận thẻ Mộc Ân đưa cho anh, nghi ngờ nhìn Mộc Ân: “Ân
Ân, sao anh có cảm giác gần em hơi thần bí? Nói thật với anh, có phải em nhìn thấy những thứ mà anh không thể nhìn thấy không?”
Đúng vậy nha, em có thể trông thấy ma.
Mộc Ân thử một chút, câu này cô cũng không thể nói ra.
Có liên quan đến chuyện thấy ma, nói gián tiếp thì được, nói thẳng ra thì không được, trong đoạn thời gian này đã dần dần nắm giữ quy luật
trong đó.
Nhìn Lâm Như Uyên nghịch ngợm cười một tiếng, cô cố ý thừa nước đục thả câu: “Không nói cho anh.”
“…” Lâm Như Uyên.
“Anh trai đến đó, nhìn thấy vợ chồng Trình gia, nếu như em trai Trình Tuyết cũng ở nhà, nhận ra anh, muốn chụp ảnh chung hay kí tên gì đó với anh, anh cũng đều thỏa mãn bọn họ nhé, một đôi vợ chồng đáng thương.”
“Yên tâm, anh của em cũng không phải không có tình người như vậy.”
Lâm Như Uyên cất thẻ, đưa tay trên chóp mũi Mộc Ân vuốt một cái.