Chương 133: Ôm hôn
Kết quả cũng không biết là có phải do Giang Vũ cảm thấy ngại ngùng khi hôn thêm lần nữa không mà lần thứ hai vẫn như vậy, phân cảnh bên cạnh đài phun nước quay lại chừng bốn lần, Ôn Phi bẻ ngón tay đếm số lần mình hôn Khúc Dĩ Phồn, chỉ có mỗi một lần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vương Á nói: “Đây đã tính là gì, cũng chỉ là một cảnh ôm hôn mà thôi, phía sau còn có hôn sâu hơn cơ, đặc tả ống kính, hôn hôn hôn!”
Ôn Phi trợn trừng mắt nhìn Vương Á một cái, Vương Á bị cô trừng đến mức hơi chột dạ, lui về sau hai bước, lúng túng cười một tiếng: “Cũng không có cách nào khác, kịch bản cần...”
Sau khi kết thúc phần quay, Khúc Dĩ Phồn tìm hai vòng ở chỗ quay phim cũng không tìm thấy Ôn Phi, lúc quay phim vừa rồi chỉ cần liếc mắt nhìn đã thấy cô, anh lại thấy Vương Á đang nói chuyện phiếm cùng với nhân viên công tác, anh đi tới hỏi: “Có nhìn thấy Ôn Phi không?”
Vương Á chỉ chỉ vị trí cách xa đài phun nước: “Có thể là đang ở trong khu rừng nhỏ bên kia cho muỗi ăn, mới vừa rồi thấy cậu ấy đi về phía bên đó.”
Khúc Dĩ Phồn men theo luống hoa đi tới một rừng cây nhỏ, chung quanh đây vừa mới được phủ xanh lại chưa bao lâu, cây hai bên là loại vừa mới trồng, đều gầy đét cả, Khúc Dĩ Phồn vừa mới tới gần đã nhìn thấy Ôn Phi ngồi trên tảng đá nhìn bờ sông.
Quảng trường suối phun nước ở rất gần bờ sông, cho nên mới có nguồn nước dồi dào như vậy, Ôn Phi đối mặt với dòng sông, một cơn gió từ sông thổi bay mái tóc dài của cô, lộ ra gò má sạch sẽ, Khúc Dĩ Phồn đi tới bên người cô, đầu hơi cúi xuống một chút, hỏi: “Sao lại đi một mình tới đây?”
“Trong lòng em có chút buồn phiền, em cảm thấy em không nên khuyên anh đi quay phim, lúc anh học cấp 2 không tính vào chuyện này mà em lại còn kéo anh xuống nước.” Ôn Phi mới vừa nói xong, Khúc Dĩ Phồn liền vỗ một cái vào gáy của cô, anh đưa tay ra nắm lấy bả vai của Ôn Phi: “Đang suy nghĩ linh tinh bừa bộn gì trong đầu thế.”
“Em nhìn thấy anh diễn cặp với nữ diễn viên kia thì không chịu nổi, em chưa từng nghĩ sẽ có cảnh hôn, mặc dù trong tiểu thuyết Vương Á viết như vậy nhưng cậu ấy nói lúc bắt đầu quay sẽ cắt bỏ rất nhiều cảnh đụng chạm.” Ôn Phi nghiêng đầu, nhìn mặt Khúc Dĩ Phồn: “Anh hôn cô đó phải tầm bốn lần! Em cứ đứng bên cạnh nhìn!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng Khúc Dĩ Phồn cũng nghe được vị chua trong lời nói của cô, anh bó chặt cánh tay đưa đầu Ôn Phi lại gần bên mình hơn một chút, cúi đầu xuống mặt cô, đặt một nụ hôn lên đó: “Diễn xuất thì đều là giả mà, ngoài ra đều là hôn lệch mà, hôn vào bên góc miệng, không tính là hôn có ý nghĩa chân chính chứ?”
“Vậy cũng không được.” Ôn Phi hé miệng: “Thế thì nhìn cũng không thoải mái, ngoài ra từ loại khoảng cách xa như em nhìn vào, rõ ràng hai người hôn rất hăng say.”
Khúc Dĩ Phồn buông tay ra, lui về phía sau một bước, để Ôn Phi có thể nhìn thấy toàn thân anh, anh liền đứng ở đằng kia cười: “Không ngờ hổ nhỏ còn là một vò giấm cơ, trước kia sao anh không phát hiện ra nhỉ.”
Ôn Phi mở to mắt liếc nhìn: “Trước kia anh là người tự do, ai có thể để ý tới anh đây, em cũng đã có số mệnh phải ở bên cạnh quan sát anh một chút rồi.”
Khúc Dĩ Phồn bất ngờ giang hai tay ra, giờ đã là tháng năm, bên trên dòng sông gió nhẹ thổi qua từng trận nhẹ nhàng khoan khoái, áo sơ mi của Khúc Dĩ Phồn đong đưa theo gió, anh nói: “Bây giờ cả người anh đều đứng ở trước mặt em, đảm nhiệm việc ôm em, đảm nhiệm việc hôn em, nếu như em cảm thấy không hài lòng còn có thể phản ứng lại, lúc anh quay về sẽ ôm hôn trả lại em.”
Ôn Phi phù một tiếng phì cười, xoay người đi qua chỗ Khúc Dĩ Phồn, toàn thân nhảy cỡn lên treo trên người anh, Khúc Dĩ Phồn vô cùng phối hợp ôm Ôn Phi vào trong lòng, còn chưa có cười thành tiếng đã bị cô nhóc này hôn một cái.
Anh trợn tròn mắt, nhìn Ôn Phi đang môi dán môi với mình, Ôn Phi phát hiện ra anh đang trợn tròn mắt nhìn mình liền đỏ mặt, vì vậy cô rầy anh: “Nhắm mắt lại!”
Khúc Dĩ Phồn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, còn ngẩng đầu lên làm bộ dạng như đang đảm nhiệm việc ngắt hái, ngay khi Ôn Phi ngừng hôn lại, anh liền cắn môi dưới của cô, nhẹ nhàng gặm cắn, Ôn Phi nhất thời thua trận.
Tư thế của hai người duy trì ở dạng hai chân Ôn Phi kẹp lấy khúc hông của Khúc Dĩ Phồn, anh kéo eo của cô để cô không tuột xuống, hai người bọn họ nghiêng mặt sang bên, hôn môi đối phương.
Danh Sách Chương: