- Được rồi, các vị. Hôm nay triệu tập mọi người tới đây cũng chính là để bàn bạc trù bị các công tác liên quan đến vận hành trụ sở tập đoàn mới. Về việc này tôi có mấy yêu cầu sau, đề nghị mọi người tập trung phối hợp thực hiện.
Hơi dừng lại một chút, Lý Đông đưa mắt quan sát thấy tất cả các thành viên đều đang nhìn về phía mình lắng nghe, hắn mới chầm chậm nói tiếp:
- Uhm… như mọi người đều biết sự kiện tòa nhà tổng bộ hoàn thành tại bất cứ một tập đoàn lớn trên thế giới nào đều là một cột mốc có ý nghĩa trọng đại trong tiến trình phát triển. Nó không chỉ có ý nghĩa với bản thân tập đoàn mà tác động tới mỗi cán bộ công nhân viên của chúng ta. Xét về phía tập đoàn, The Wind of the Sea là đại diện cho sự trưởng thành đi lên nhanh chóng cũng như hiện hữu hóa sức mạnh và tiềm lực nội tại của chúng ta dưới dạng thực thể. Tất nhiên tôi không đề cập tới ở đây chỉ là sự tích lũy tài chính mà còn muốn nhấn mạnh tới sự kết tinh của những tinh hoa trong tư tưởng quản trị và văn hóa doanh nghiệp. Tiếp đó, ở khía cạnh cá nhân, với tư duy của ban lãnh đạo muốn tạo lập môi trường hoàn hảo nhất để mỗi cán bộ công nhân viên có thể yên tâm lao động, học tập và cống hiến, tôi tin tưởng nhiều người sẽ không chỉ coi đây là một văn phòng làm việc thông thường mà đồng thời sẽ là một ngôi nhà thứ hai của chính họ để từ đó tạo ra sự tự hào, gắn kết để thực sự muốn gắn bó lâu dài với Kỷ nguyên mới. Để kỷ niệm sự kiện này tôi muốn các vị tiến hành tổ chức lễ khánh công The Wind of the Sea thật trọng thể, tôi mong muốn quan khách, đối tác, bạn bè và nhân viên của chúng ta đều có thể cảm nhận được ý nghĩa của nó. Do đó, tôi giao việc này cho anh Trần Hàng chỉ đạo các bộ phận có liên quan phụ trách thực hiện đúng mục tiêu yêu cầu.
Trần Hàng nghe tới đây thì lên tiếng:
- Vâng! Tôi sẽ chỉ đạo cấp dưới quán triệt tinh thần mà chủ tịch giao phó. Uhm… có điều, nói về việc này tôi cũng muốn báo cáo thêm tình hình một chút đó là trong thực tế công tác trù bị lễ khánh công cũng đã được bộ phận hành chính nghiên cứu triển khai từ nhiều tháng trước do vậy chắc chắn buổi lễ sẽ được tổ chức hoàn hảo nhất có thể theo ý muốn của chủ tịch.
Lý Đông hài lòng gật đầu:
- Tốt! Mọi người đã chủ động trong công việc thì tôi có thể yên tâm rồi. Uhm… quay trở lại vấn đề, yêu cầu thứ hai tôi muốn đưa ra là có liên quan đến việc quản lý và khai thác tòa nhà. Các vị cũng biết, tất cả các công ty con đều là các đơn vị hạch toán độc lập, tự chịu trách nhiệm về hiệu quả kinh tế của mình trong khi đó tòa nhà lại đang thuộc sở hữu của công ty mẹ vốn không có hoạt động kinh doanh độc lập. Nói như vậy để các vị hiểu chi phí để duy trì vận hành sẽ phải do các công ty con chịu trách nhiệm thanh toán dựa trên diện tích thực tế sử dụng. Điều này áp dụng cũng là để đảm bảo sự công bằng trong đánh giá hiệu ích hoạt động của mỗi công ty con đồng thời cũng tránh tình trạng mâu thuẫn trong việc sắp xếp vị trí và diện tích sử dụng giữa các công ty. Đơn vị nào muốn sử dụng vị trí tốt, diện tích lớn thì đương nhiên sẽ phải trả nhiều chi phí hơn hay nói một cách cụ thể hơn thì đây là một cuộc cạnh tranh mặt bằng nội bộ, từ đó sẽ không diễn ra cảnh đơn vị cần ít nhưng vẫn chiếm nhiều diện tích gây lãng phí công năng hoặc là có sự tỵ nạnh lẫn nhau về vị trí sắp xếp làm việc.
Dừng lại đôi chút để các vị lãnh đạo có thể hiểu được ý tưởng của mình, Lý Đông lại lên tiếng:
- Về yêu cầu thứ ba đồng thời cũng là yêu cầu cuối cùng chính là việc thành lập Công ty chịu trách nhiệm quản lý tòa nhà. Hiện nay, việc quản lý đang do bộ phận hành chính công ty mẹ tạm thời đảm nhận tuy nhiên trong tương lai khi toàn bộ nhân sự tập đoàn chuyển tới đây làm việc thì công tác vận hành cả tòa nhà khổng lồ này chắc chắn cần tới một bộ phận chuyên nghiệp hơn. Theo đó việc thành lập công ty quản lý riêng là vô cùng cần thiết để đảm bảo The Wind of the Sea có thể hoạt động trơn tru và ổn định. Ngày khánh công cũng không còn xa do vậy việc này cần được tiến hành càng sớm càng tốt.
Trần Hàng chăm chú lắng nghe Lý Đông phát biểu, nghe tới việc này thì lên tiếng trả lời:
- Vâng! Việc này tôi cũng đã nghĩ tới và vốn cũng định báo cáo với chủ tịch rồi, có điều ngoài việc thành lập công ty quản lý tòa nhà, tôi vẫn còn một đề xuất khác.
Lý Đông nhìn Trần Hàng gật đầu:
- Anh cứ nói!
Trần Hàng sắp xếp một số từ ngữ rồi đề nghị:
- Vâng! Thực ra tôi đã nhận ra với quy mô càng ngày càng lớn như tập đoàn chúng ta, việc tập trung toàn bộ các công tác NQgZD5x nhân sự, hậu cần, bảo an, đoàn thể… vào bộ phận hành chính đã không còn phù hợp. Do vậy tôi muốn báo cáo chủ tịch đồng ý chủ trương cho tái cơ cấu mô hình tổ chức, theo đó tôi muốn tách các chức năng bảo an và nhân sự thành bộ phận độc lập, tự chịu trách nhiệm về hoạt động của mình. Ngoài ra tôi còn muốn thành lập thêm bộ phận kiểm soát và thanh tra nội bộ, thực hiện công tác giám sát hoạt động của các bộ phận trực thuộc công ty con nhằm kịp thời phát hiện và xử lý những trường hợp vi phạm quy định hoặc gây rủi ro cho công ty. Đây chính là bộ phận vô cùng trọng yếu mà chúng ta vẫn đang thiếu sót.
Nghe xong đề xuất của Trần Hàng, Lý Đông gật gù:
- Uhm… anh Trần Hàng, như đã nói trước đây, công tác điều hành tập đoàn tôi ủy quyền hoàn toàn cho anh. Vậy nên nếu anh thấy điều đó là cần thiết, là tốt cho sự phát triển của tập đoàn thì anh cứ chủ động quyết định, không cần thông qua ý kiến của tôi.
- Vâng, cảm ơn chủ tịch tin tưởng!
Ngồi quanh nghe xong cuộc hội thoại, tất cả mọi thành viên đều dồn ánh mắt nhìn về phía Trần Hàng mà âm thầm ngưỡng mộ sự tín nhiệm của Lý Đông dành cho hắn. Phải biết Kỷ nguyên mới ngày nay không chỉ còn là một tập đoàn vô danh, nó đã thực sự là một gã khổng lồ với quy mô vốn lên tới hàng chục tỷ USD, ấy thế mà Lý Đông lại có thể yên tâm giao toàn bộ quyền quyết định vận mệnh của nó vào tay một người ngoài như Trần Hàng. Nếu không phải là sự tin tưởng giữa hai người là gần như tuyệt đối thì chắc chắn không ai dám làm như vậy bởi nếu Trần Hàng chỉ cần có lòng riêng một chút thì có thể gây ra tổn thất lên tới cả tỷ đô la cho Kỷ nguyên mới, thậm chí hậu quả có thể là vạn kiếp bất phục.
Mặc những đánh giá của mọi người dành cho mình, về phía Trần Hàng, hắn cũng vốn đã quen với những lời đại loại như vậy từ phía Lý Đông. Hắn biết Lý Đông là rất tín nhiệm mình tuy nhiên việc này hắn thấy vẫn cần phải báo cáo. Trần Hàng không muốn để người khác đánh giá hắn là kẻ chuyên quyền tự cho mình là lớn nhất ở trong tập đoàn này mà bỏ qua vai trò của Lý Đông. Trần Hàng hiểu có thể Lý Đông sẽ không nghi ngại gì khi nghe được những lời đó tuy nhiên hắn lại không muốn để bất kỳ chuyện bất lợi nào có cơ hội diễn ra ảnh hưởng đến quan hệ tin cậy giữa hắn và Lý Đông, dù chỉ là nhỏ nhất.
Kế thúc cuộc trao đổi cùng Trần Hàng, Lý Đông bất ngờ quay sang Cao Văn Khiêm và Đinh Đức Hữu mấy vị phó tổng lên tiếng:
- Hai vị, công ty do các vị phụ trách mặc dù mới đi vào thành lập nhưng lại mang trong mình tham vọng rất lớn của cá nhân tôi. Sự phát triển của chúng quyết định tới việc tập đoàn chúng ta có đủ yếu tố để chính thức trở thành công nghiệp số một toàn cầu hay không. Uhm… Để nói về tầm quan trọng của chúng, tôi có thể ví von một cách hình tượng tập đoàn chúng ta giống như một chiếc tên lửa chạy nhiên liệu lỏng đa tầng. Trong chiếc tên lửa này, pin nano và pin năng lượng mặt trời chính là tầng nhiên liệu lỏng đầu tiên và nó đã hoàn thành nhiệm vụ của mình trong việc đưa tên lửa đạt tới độ cao của tầng khí quyển. Tuy nhiên, động lực của nó tới đây cũng chỉ có vậy, bây giờ để tên lửa có thể tiếp tục bay lên quỹ đạo thì sẽ được quyết định bởi chúng ta có tạo ra được một lực đẩy đủ mạnh từ việc đốt cháy tầng nhiên liệu thứ hai để vượt qua lực trọng trường của trái đất hay không. Nói vậy để các vị hiểu, Kỷ nguyên mới tiếp tục bay lên hay rơi ngược trở lại đại dương, tất cả phụ thuộc vào bước phát động động lực tầng tiếp theo hay nói cách khác chính là thành quả của hai vị. Nếu chúng ta thành công, tập đoàn sẽ vươn lên tầm cao mới, nếu thất bại, chúng ta sẽ lụi tàn, đơn giản là như vậy thôi. Theo đó, tôi đặt rất nhiều quyết tâm và kỳ vọng vào các dự án này. Trong quá trình triển khai dự án, bất cứ yêu cầu gì của các vị sẽ được tập đoàn ưu tiên ở mức cao nhất. Bằng uy tín cá nhân tôi có thể nói rằng ngay cả những điều Boeing hay Airbus có thể và cả những điều họ không thể không thể, nếu chúng là thực sự cần thiết thì Kỷ nguyên mới hoàn toàn có thể đáp ứng một cách tốt nhất cho các vị, không giới hạn bất cứ lĩnh vực nào. Tôi muốn các vị hiểu điều đó!
Cao Văn Khiêm nghe Lý Đông nói trang trọng như vậy liền gật đầu khẳng định nói đầy quyết tâm:
- Chủ tịch yên tâm, với điều kiện và nguồn lực phong phú như hiện tại nếu chúng tôi còn không thành công thì quá phụ sự tin tưởng của chủ tịch rồi. Đó là còn chưa nói tới những giải pháp kỹ thuật phi thường mà ngài đã chuyển giao cho chúng tôi, bước đầu đã mang lại cho rất nhiều gợi ý mới mẻ mang tính cách mạng. Tôi tin tưởng không bao lâu nữa chúng ta có thể cho ra đời những khí tài bay đầu tiên mang thương hiệu “Made in Vietnam” rồi.
Lý Đông hài lòng mỉm cười:
- Ha ha… Tôi vẫn luôn tin tưởng vào năng lực của các vị và đội ngũ cộng sự. Hi vọng vào một ngày không xa tôi có thể được ngồi trên chiếc máy bay do chính các kỹ sư của tập đoàn chúng ta chế tạo ra.
- Chắc chắn là như vậy rồi thưa chủ tịch!
Kèm theo lời khẳng định của vị phó tổng là những tiếng cười lớn đầy tự tin, ông ta đã lâu lắm rồi mới lại cảm giác được tinh thần khởi nghiệp hăng hái tràn đầy của tuổi trẻ, theo đó là một sự thôi thúc, quyết tâm và động lực mạnh mẽ bừng cháy trong lòng. Đi qua hơn nửa đời người, cuối cùng Cao Văn Khiêm cũng tìm thấy được lý tưởng đích thực của đời mình.