Lâm Phiên Phiên lắc đầu “Không, anh không hiểu đâu, Tường Hùng là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, bất kì đồ vật nào mà anh ấy sử dụng chỉ cần có một vết xước nhỏ thôi thì cho dù có thích đến cỡ nào anh ấy cũng sẽ vứt nó đi như giẻ lau, huồng hồ lần này lại là tôi, có thể anh ấy sẽ làm như cô nói, miễn cưỡng mà chấp nhận, nhưng chuyện này chắc chắn sẽ vĩnh viễn trở thành cái gai trong lòng anh ấy, đó là điều tôi không muốn nhìn thấy nhất.”
Thà bây giờ một dao cắt bỏ rắc rối này luôn cho xong, còn hơn đến lúc đó hai người đều bị dằn vặt.
Tất cả mọi chuyện chỉ một mình cô gánh chịu là đủ rồi.
Phiên Nhàn nhất thời không nói được gì, lời Lâm Phiên Phiên không phải là không có lí, ngập ngừng một lúc tiếp tục nói: “Thế bây giờ cô… thật sự định quay lại chỗ tôi sao?”
“Không đâu”
Lâm Phiên Phiên lại lần nữa lắc đầu: “Tôi muốn về nhà, anh đưa tôi đến sân bay khác đi.”
Vừa nãy đã lấy được vali từ chỗ Sở Tường Hùng, bây giờ cô đã có hộ chiếu cần thiết để về nước rồi.
Phiên Nhàn nghe xong ngây người ra một lúc, nhưng cũng đành gật đầu “Thôi được rồi.”
Sau đó kêu taxi đi đến sân bay khác.
Lúc xe chạy lướt qua Sở Tường Hùng, giống hệt cái đêm Lâm Phiên Phiên bị Hoắc Mạnh Lam cưỡng bức trong thang máy, Sở Tường Hùng quay lưng về phía Lâm Phiên Phiên y như vậy, ánh mắt lo lắng nhìn về phía trước tìm cô, hoàn toàn không hay biết, Lâm Phiên Phiên đang ở ngay sau anh, hai người lướt qua nhau.
Nhìn theo bóng lưng Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên cố nhoài người về phía cửa kính xe, cắn chặt môi, nước mắt tuôn ra, cô và anh cuối cùng cũng thành như này, có lẽ, đây chính là có duyên mà không có phận mà người ta thường nói sao!
Sau khi đưa Lâm Phiên Phiên đến sân bay khác, Phiên Nhàn lặng lẽ làm tất cả thủ tục cho Lâm Phiên Phiên.
Trước lúc đi, tuy rằng Lâm Phiên Phiên vẫn còn chút hồn bay phách lạc, nhưng vẫn không quên cảm ơn Phiên Nhàn: “Cảm ơn anh, những ngày qua nếu như không có anh, tôi nghĩ, tôi có thể đã không còn trên thế gian này nữa rồi, thực sự cảm ơn anh, sau này nếu anh đến Trung Quốc, nhất định phải nói cho tôi biết, tôi sẽ làm hướng dẫn viên cho anh.”
“ Được!”
Phiên Nhàn mỉm cười gật đầu, liền giơ điện thoại đang cầm trong tay lên tiếp tục nói: “Nếu coi tôi là bạn, thì sau khi về nước, lập tức gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho tôi đấy.”
Lâm Phiên Phiên gật đầu rồi kéo hành lí, thất thần quay người bước đi.
Nhìn theo bóng lưng Lâm Phiên Phiên xa dần, Phiên Nhàn chớp nhè nhẹ đôi mắt đẹp đến mê hoặc lòng người, nói lí nhí bằng giọng mà chỉ mình anh mới có thể nghe thấy được: “Trung Quốc, tôi sẽ đến, Lâm Phiên Phiên, chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau, nhất định đấy.” ……
Khi Lâm Phiên Phiên kéo theo hành lí, gương mặt mệt mỏi trở về làng về nhà ở Thôn Long Giang thì cũng đã nửa đêm rồi.
Ở quê người ta thường có thói quen ngủ sớm, ông bà Lâm cũng không ngoại lệ, cũng đã tắt đèn khóa cửa rồi, Lâm Phiên Phiên đứng trước cửa nhà, nhưng mấy lần liền đều không có dũng khí để gõ cửa, cô đột ngột về nhà thế này, nhất định sẽ kinh động đến ông bà Lâm.
Lâm Phiên Phiên ôm hai đầu gối ngồi trước cửa nhà, ngước mắt lên trời, trăng thanh gió mát, sao lấp lánh đầy trời, cảnh đêm ở quê thật là đẹp.
Cảnh đêm u nhã mà thân quen đến vậy lại khiến lòng Lâm Phiên Phiên nặng trĩu trôi dạt vô định, cảm nhận được sự yên tĩnh mà trước nay chưa từng có.
Đêm đó, thế mà Lâm Phiên Phiên lại có thể cuộn tròn người ngủ trước cửa nhà mình cả một đêm.
Mãi đến khi ông Lâm thức dậy vào sáng sớm hôm sau, mở cửa ra mới phát hiện ra Lâm Phiên Phiên.
“Phiên Phiên sao con lại ngủ bên ngoài thế này, con về từ bao giờ, sao lại không gõ cửa? Con bé này.”
Ông Lâm xót con gái, gọi Lâm Phiên Phiên dậy, sau đó giúp Lâm Phiên Phiên xách vali vào trong nhà.
Vừa nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn mà rất đỗi hiền từ của bố mình, Lâm Phiên Phiên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nước mắt tự nhiên tuôn rơi.
“Bố…”
Lâm Phiên Phiên sà vào lòng bố, bật khóc như một đứa trẻ.
“ Phiên Phiên, con sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Bố cô thấy con gái khóc mà lo lắng, liền nghĩ : “Là Hoắc Mạnh Lam hay em gái lại bắt nạt con?”
Lâm Phiên Phiên vừa nghe bố nhắc đến cái tên Hoắc Mạnh Lam, ngay lập tức càng khóc to hơn.
Bà Lâm đang rửa mặt chải đầu nghe thấy tiếng động bên ngoài, lập tức từ trong buồng phi ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, sửng sốt lập tức kéo Lâm Phiên Phiên, lớn giọng hỏi: “ Rốt cuộc là bị làm sao? Sao đột nhiên con lại về? Mận Mận và Nhất Phong đâu? Nó không về cùng con à?”
Bố cô vừa nghe thấy, liền tức giận kéo tay Lâm Phiên Phiên và mẹ cô lại gần mình, trợn mắt quát: “Bà không thấy con nó đang khóc sao? Có gì thì đợi lát nữa rồi hẵng hỏi chứ?”
Nói xong, liền đổi giọng ngọt như khi dỗ dành Lâm Phiên Phiên lúc nhỏ nói: “Phiên Phiên đừng khóc nữa, bất kể xảy ra chuyện gì, bố luôn ở cạnh con, con cứ về phòng trước đi, có đói không, hay là để bố làm bát mì nóng hổi cho con, nấu món mì trứng gà mà hồi nhỏ con thích ăn nhất được không?”……