Mục lục
Đấu La Chi Thiên Cơ Phượng Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thuỷ Long Vương nhìn thấy Âm Dương Hỗn Độn Điểu trẻ tuổi cúi đầu trước mặt mình mà tâm tình không khỏi hiện lên một hồi xao động, cuối cùng cũng chỉ có thể nói một câu.

"Âm Dương tiểu tử, nhất tộc các ngươi gần trăm vạn năm vô phương độc hành mà vẫn giữ vững được sự trung thành, đã khổ cực rồi."

Đấu La Tinh từ lúc Hồn Thú cùng Hồn Sư được khai sinh cũng được tính là gần trăm vạn năm, đó cũng là khoảng thời gian mà Âm Dương Hỗn Độn Điểu phải giữ vững trung tâm.

Mặc dù nói Âm Dương Hỗn Độn Điểu cũng là Hồn Thú, trung tâm với Long Thần là chuyện tất nhiên, nhưng phần trung tâm này đúng là không khỏi làm cho người ta than thở.

Âm Dương nghe vậy thì lắc đầu, vội vàng nói.

"Thuỷ Long Vương đại nhân đã quá lời."

"Âm Dương Hỗn Độn Điểu nhất tộc chúng ta cũng là nhờ tôn chủ (xưng hô của Âm Dương Hỗn Độn Điểu đối với Long Thần) mới có thể được sinh ra, nên khi sống cũng là người của tôn chủ, chết cũng là người của tôn chủ."

Thuỷ Long Vương nhìn về Âm Dương, suy nghĩ một chút lại nhìn về phía Thế Hoa.

"Tiểu tử, ta muốn cùng Âm Dương nói chuyện riêng một chút, có thể chứ?"

Thế Hoa nghe vậy thì gật đầu, đem lân phiến đưa cho Âm Dương Hỗn Độn Điểu rồi cùng Long Tiêu Dao ra ngoài.

Chuyện tiếp theo là chuyện của Long Thần nhất mạch, Thế Hoa cùng Long Tiêu Dao ở lại cũng không được tốt lắm.

...

Ở bên ngoài hang động,

Thế Hoa nhìn kế bên Long Tiêu Dao.

"Long lão, từ nãy đến giờ ta cũng không thấy đầu Thanh Ngọc Điểu kia, chẳng lẽ nó ở chỗ khác sao?"

Dù sao đầu 9 vạn năm Thanh Ngọc Điểu kia cũng là phối ngẫu của Âm Dương Hỗn Độn Điểu a, mà bây giờ liền khí tức của nó Thế Hoa cũng không cảm nhận được.

Long Tiêu Dao suy tư một lúc thì nói.

"Lúc trước hai bọn chúng đi theo ta từ Nhật Nguyệt Đại Lục đến Đấu La Đại Lục thì bình cảnh của Thanh Ngọc Điểu đã giãn ra rất nhiều, hiện tại hẳn cũng đã sắp đến cực hạn 10 vạn năm."

Thanh Ngọc Điểu một khi đạt đến tu vi 10 vạn năm thì đồng nghĩa với việc đối diện với cái chết.

"Nên hẳn bây giờ nó đang ở đâu đó áp chế tu vi, hoặc là tiến hành ngủ đông."

"Nhưng ta vẫn thiên về trường hợp thứ nhất hơn, dù sao Âm Dương Hỗn Độn Điểu cũng sẽ không để phối ngẫu của mình ở tại nơi nguy hiểm này ngủ đông."

Thanh Ngọc Điểu mặc dù không phải là 10 vạn năm Hồn Thú, nhưng năng lượng chứa trong bản thân không thể nghi ngờ là đồ bổ dưỡng cho các Hồn Thú ở đây.

Nên với tính tình của Âm Dương Hỗn Độn Điểu thì hẳn đã để cho Thanh Ngọc Điểu ở một nơi khác áp chế cảnh giới của mình, hơn nữa cũng là tránh để tất cả trứng vào một giỏ, đề phòng Long Tiêu Dao lật mặt không giữ lời hứa, đối với cả hai hạ thủ.

Thanh Ngọc Điểu đã đạt đến niên hạn gần 10 vạn năm, trình độ sử dụng Không Gian nguyên tố đã cực kỳ lão luyện, nếu thực sự dồn sức chạy trốn thì cho dù có là Long Tiêu Dao cũng chưa chắc bắt được.

Còn Âm Dương Hỗn Độn Điểu nếu dùng hết sức thì có thể cùng với Long Tiêu Dao đánh một trận, mặc dù nó có thể thua nhưng nếu muốn giết nó thì Long Tiêu Dao cũng sẽ phải phiền phức không ít.

Âm Dương Hỗn Độn Điểu sở hữu được ký ức của các đời trước, kết hợp thêm 10 vạn được thời gian trui rèn thì trí tuệ đã được xem là quỷ quyệt như yêu quái.

Thế Hoa nghe vậy thì ánh mắt không khỏi nhìn về phía hang động, xem ra là đầu Âm Dương Hỗn Độn Điểu này bên cạnh tới để gặp Thuỷ Hoả Long Vương ra thì cũng là tìm kiếm sinh lộ cho Thanh Ngọc Điểu.

Nếu không cũng chẳng có lý do nào hợp lý hơn để giải thích cho việc Âm Dương dù có mạo hiểm tính mạng của bạn đời của mình để đến Đấu La Đại Lục cả.

Dù sao hai đại lục cách nhau cả một khoảng đại dương rộng lớn, chẳng lẽ Âm Dương không biết ở đó bên cạnh Thâm Hải Ma Kình Vương thì có bao nhiêu Hải Hồn Thú cường đại khác đủ sức đem Thanh Ngọc Điểu nuốt trọn?

Hắn biết, nhưng hắn cũng biết được ở đây mới chính là nơi mà Thanh Ngọc Điểu cần đến, để trong tử vong kiếm được một đầu sinh lộ.

...

Sau khoảng hai nén nhan, Thế Hoa lúc này nghe được giọng của Thuỷ Long Vương.

"Tiểu tử, vào đi."

Thế Hoa đi vào trong hang, thấy Âm Dương Hỗn Độn Điểu đang nhìn hắn, ánh mắt có chút không chắc chắn.

"Xem ra Âm Dương tiền bối cũng biết chuyện của ta rồi a."

Thế Hoa nhìn thấy cảnh này thì sao không biết Thuỷ Long Vương đã nói chuyện hiến tế với Âm Dương, hơn nữa nhìn phản ứng thì có lẽ không tin hắn lắm.

Âm Dương thu hồi ánh mắt, nhẹ gật đầu.

"Ta biết, nói thật thì ta có chút nghi ngờ khả năng thành công của ngươi. Nhưng ta cũng tin ánh mắt của hai vị Long Vương, nên việc hiến tế cho ngươi ta sẽ đồng ý."

Thế Hoa đối với sự thẳng thắn của Âm Dương cũng không thấy khó chịu, thật sự thì nếu có ai đó nghe được việc đem trọng trách này đem lên vai của một hài tử thì liền sẽ xem đây là nói si nói mộng.

Nhưng Thế Hoa biết, hắn bản thân không xem thường những người ở trên Thần Giới kia, nhưng hắn bản thân hắn lại không sợ hãi hay nản chí.

Nếu sợ hãi thì ngay từ đầu hắn cũng đã chẳng đến chỗ của hai vị Long Vương làm gì.

Gọi hắn ngạo mạn cũng được, hống hách cũng không sao...nhưng có một điều chắc chắn là sự thật, đó chính là hắn tin vào bản thân mình.

Ánh mắt của Thế Hoa lúc này hiện lên một tia duệ mang, nhìn về phía Âm Dương,

"Ta có nói thì tiền bối cũng không tin, vậy hãy để thành bại của ván cược này được thời gian chứng giám."

Âm Dương lúc này cảm nhận được sự tự tin trên người của Thế Hoa thì đồng tử không khỏi nhè nhẹ rung động, bắt đầu hồi tưởng đến một số mảnh vụn ký ức.

...

Lúc đó là vẫn là ở Thần Long Giới Vực,

Âm Dương Hỗn Độn Điểu đời thứ nhất lúc này đứng ở trên một ngọn núi, ánh mắt sùng kính nhìn về phía thân ảnh nghiêm nghị trước mặt.

Đó là một người đàn ông trung niên, gương mặt uy nghiêm, khí tức trầm ổn như biển sâu núi lớn, toàn thân mang lấy giáp trụ đang lấp lánh cửu thải sắc.

Đôi mắt của hắn có màu xanh như nước biển, ôn nhuận không chút tạp chất, bên trong còn nội uẩn thần bí cửu thải thần quang, như thể mọi vật trong thế gian đều nằm trong mắt hắn.

Lúc này hắn không duy chuyển, mà mở miệng nói.

"Âm Dương, ngươi đã đi theo ta được bao lâu a?"

Âm Dương đời thứ nhất cung kính đáp lại.

"Bẩm tôn chủ, ta đã đi theo phục vụ chủ thượng được tổng cộng đã là bốn triệu bảy trăm chín mươi ba nghìn chín trăm mười bốn (4.793.914) năm."

Nam trung niên nghe vậy thì không khỏi cười nhạt.

"Ngươi vẫn còn nhớ chi tiết như vậy?"

Âm Dương đời thứ nhất ngay lập tức trả lời.

"Mỗi giờ mỗi khắc phục vụ cho tôn chủ chính là vinh hạnh của ta, nên ta..."

Nam trung niên ngay lúc này vẫy tay ra lệnh Âm Dương ngừng lại, đợi mọi thứ đã tĩnh lặng thì trong giọng nói không khỏi có chút bất đắc dĩ.

"Ngươi a, vẫn là như trước quá nghiêm túc."

Nam trung niên nói xong thì nhìn đem ánh mắt một lần nữa hướng về phía Thần Long Giới Vực.

"Vậy là cũng gần năm triệu năm, thời gian ngươi đi theo ta so với số tuổi của nơi này cũng không chênh lệch bao nhiêu."


Nam trung niên lúc này nhắm lại đôi mắt của mình, nghĩ lại về hết tất cả những gì đã xảy ra trong đời mình.

Thiên tài của Long tộc, một đường tu luyện thuận lợi, may mắn gặp được cơ duyên mà thuế biến huyết mạnh, thành tựu Chí Cao Thần Vương, thành lập Thần Long Giới Vực.

Sức mạnh cùng quyền lực song hành đệ nhất, hắn - Long Thần, chính là Chủ Thần của nơi này.

Và chỉ một vài ngày nữa thôi, chính là lúc hắn đem toàn bộ lãnh địa của mình từ không gian 5 chiều đột phá 6 chiều, thành tựu Thần Tinh.

Đây không thể nghi ngờ là một hồi nghịch thiên cải mệnh, chỉ cần một bước lệch liền sẽ hôi phi yên diệt.

"Âm Dương, ngươi nghĩ để đem Thần Long Giới Vực thuế biến thành Thần Tinh, ta có bao nhiêu phần thành công?" Long Thần hỏi.

Âm Dương nghe vậy thì vẫn có chút chần chờ, nhưng rất nhanh liền nói.

"Chỉ cần là tôn chủ ra tay thì chắc chắn sẽ thành công."

Nam trung niên với câu trả lời này lại lắc đầu không vui, sau đó nói.

"Ở đây không có người khác, ngươi cứ nói thật cho ta biết."

Âm Dương nghe vậy thì cúi đầu, sau đó cũng nói ra lời của mình.

"Kỳ thực ta cùng Thuỷ Long Vương đại nhân, Quang Minh Long Vương đại nhân cùng Không Gian Long Vương đại nhân cùng chung một ý kiến, chúng ta vẫn có thể tiếp tục chậm rãi bồi dưỡng nền tảng của Thần Long Giới Vực, chưa cần vội vàng tấn thăng Thần Tinh."

Các Long Vương dưới trướng Long Thần đối với vấn đề đề thăng Thần Tinh về cơ bản là chia thành hai phe.

Phe thứ nhất là muốn tiếp tục xây dựng căn cơ, không cần vội vàng đề thăng.

Mà phe thứ hai là đã không thể đợi được nữa, muốn tấn thăng thành Thần Tinh để thoát ly khỏi khống chế của ý chí từ vũ trụ, nhanh chóng tăng cường lực lượng của toàn bộ Giới Vực.

Long Thần nghe vậy thì gật đầu, không khỏi thở dài mà tán thán trong lòng.

"Muốn nghịch hành thành tựu Thần Tinh so với lúc trước khai lập Thần Long Giới Vực thì mức độ khó khăn phải cao đến cấp số nhân. Ta mặc dù đã đạt đến tu vi chí cao, nhưng khả năng thành công lại là bao nhiêu?"

"Chỉ là nếu tiếp tục tích luỹ thì đến khi nào mới có thể thực hiện, còn cả nhi tử..."

Long Thần lúc này lại không khỏi nhớ đến nhi tử của mình.

Bản thân Long Thần có chín người con nuôi, được thế nhân biết đến với cái tên Long Thần Cửu Tử, chín người này mặc dù bình thường không đấu đá lẫn nhau, nhưng do Long Thần không có người nối dõi nên về sau cũng hiện lên một số tranh đấu đố kỵ không cần thiết.

Mà nương tử của hắn bởi vì một phần muốn ổn định Long tộc, mà một phần muốn sinh cho Long Thần một người kế nghiệp mà đã bỏ qua chênh lệch sức mạnh của cả hai mà len lén mang thai, đến khi Long Thần biết thì mọi chuyện cũng đã quá muộn.

Cuối cùng sau khi sinh ra nhi tử thì nương tử cũng vì trong lúc thai nghén bị bào mòn Sinh Mệnh Chi Lực mà cũng chết đi, cho dù Long Thần có làm gì thì cũng không thể nào cứu đỡ được, chỉ để lại Long Thần cùng nhi tử ở lại nơi này.

Nhi tử của hắn chính là Long Thần đời hai, được gọi là Long Thần Thái tử, thiên phú rất tốt, so với hắn lúc trước càng cường đại.

Bình thường hắn đều thúc đẩy nhi tử của mình tu luyện, phát triển tu vi là để sau khi hắn thành tựu đột phá Thần Tinh, giúp căn cơ của nhi tử thâm hậu hơn thì sẽ truyền ngôi cho Thái Tử, còn bản thân sẽ chuyển thế trùng sinh tìm thê tử của mình.

Nghĩ hình ảnh thân thể bạc nhược của nương tử nằm trong vòng tay của mình, hơn nữa trên miệng còn mang theo nụ cười yếu ớt, trong lòng của Long Thần không khỏi trầm xuống.

"Ta nhất định phải thành công, vì nhi tử, vì nương tử, vì Long tộc, cũng là vì Thần Long Giới Vực."

Lúc này hắn quay người về phía Âm Dương đời thứ nhất, vỗ lên vai của hắn.

"Âm Dương, vậy hãy để thành bại của chuyện này để thời gian chứng giám."

Âm Dương đời thứ nhất nghe vậy thì khom người đáp lại.

"Tất cả là đều theo ý của tôn thượng."

...

Ánh mắt của Âm Dương ngốc trệ nhìn Thế Hoa, lẩm bẩm.

"Sao có thể giống như vậy?"

Chỉ trong một khoảng khắc, hình ảnh của Long Thần cùng Thế Hoa như trùng điệp lại, khiến cho Âm Dương Hỗn Độn Điểu không khỏi sững sờ.

Trên người kẻ này rõ ràng có một chút khí thế năm đó của Long Thần, mặc dù rất nhợt nhạt nhưng vẫn có thể cảm nhận được.

Chẳng lẽ đây là thứ mà hai vị Long Vương thấy được trên người của nhân loại này?

Thu thập lại cảm xúc ngổn ngang của mình, ánh mắt của Âm Dương nhìn về Thế Hoa nay đã có chút khác biệt.

"Được, vậy thì ta rất mong chờ cái tương lai đó."

Thế Hoa cũng đáp lại.

"Nó chắc chắn sẽ không làm tiền bối ngươi thất vọng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK