Lời Tô Mạt từ tốn nhưng Nhâm công công với Tô Văn Nhi nghe xong tâm lại nổi sóng, nàng ta dám đem hết trách nhiệm đổ lên đầu hoàng quý phi.
Nói Tô Văn Nhi trước đây giữ gìn khuôn phép nhưng từ sau khi bị hoàng quý phi tiến cung, liền thay đổi, bắt đầu không an phận, đi dụ dỗ thái tử, rõ ràng không phải lỗi ở Tô gia mà là…
Mặt Nhâm công công thay đổi liên tục, lúc xanh lúc trắng, vừa tính mở miệng đã bị Tô Mạt chen ngang: “ Xin công công thưa với hoàng quý phi nương nương, Tô gia nguyện ý nhận sai, muốn đánh muốn phạt chúng ta xin nhận, chỉ là tỷ tỷ…”
Tô Mạt vươn tay chỉ vào Tô Văn Nhi, cười lạnh: “ Thứ đồ bại hoại gia phong, cho dù ở nhà bình dân cũng phải bị đánh chết hoặc dìm lồng heo. Chúng ta tuy nhân từ, nhưng cũng không thể tùy ý nàng bại hoại, cho nên sẽ đem nàng về chỗ của Ninh Châu lão gia, để gia tộc định đoạt, sống hay chết tùy số của nàng.”
Nhâm công công với Tô Văn Nhi đều bị dọa, không ngờ sự tình diễn biến tới mức này, chẳng những không hạ bệ được Tô gia mà còn rơi vào kế của Tô Mạt, mọi dự định ban đầu thành công cốc.
“Ngươi, ngươi, ngươi, nàng chung quy là tỷ muội của ngươi, ngươi sao nhẫn tâm như vậy?”
Tô Hinh Nhi vỗ tay:“Tốt, quyết định như vậy đi.”
Tô Văn Nhi thấy chuyện xấu xảy ra, hô lên một tiếng, ngất xỉu.
Xỉu luôn là biện pháp tốt trốn tránh vấn đề.
Mọi người khinh miệt liếc nàng, nhìn về phía Nhâm công công.