“Em không đói khát như anh đâu.” Khương Tuyết Nhu đen mặt nói.
Hoắc Anh Tuấn lúng túng nhỏ giọng nói: “Anh nghe người ta nói phụ nữ sinh con xong sẽ như sói như hổ. . . .”
“Ai nói.” Mặt Khương Tuyết Nhu đỏ tới mang tai.
“Trước kia lúc anh tham gia xã giao thì nghe một ông già nói.” Hoắc Anh Tuấn ấp úng nói.
“Anh cho rằng em giống như đàn ông các anh à, rảnh rỗi không có việc gì làm, anh rảnh rỗi thì hãy cố gắng làm việc đi.” Khương Tuyết Nhu khâm phục anh luôn rồi, cô đang buồn rầu chuyện ly hôn, anh còn có tâm trạng nghĩ tới chuyện đó.
“Được rồi, anh sai, anh còn thuận tiện đi thăm Dung Đức nữa.”
Hoắc Anh Tuấn tranh thủ nhận lỗi: “Anh cảnh cáo cậu ta rồi, nếu sau này cậu ta còn dám không khách sáo với em thì anh sẽ đánh cậu ta, sau này anh chỉ nghe lời em, không nghe theo ai cả, em là trái tim là máu thịt của anh, anh em chỉ là quần áo, có thể thay đổi bất cứ lúc nào.”
Khương Tuyết Nhu trừng mắt nhìn anh, bỗng nhiên ra vẻ tức giận nói: “Chẳng lẽ anh vẫn chưa cắt đứt quan hệ với anh ta à?”
“. . .”
Hoắc Anh Tuấn thấy cô đột nhiên nổi giận thì lập tức hoảng sợ: “Tuyết Nhu, em đừng hiểu lầm, rất lâu rồi anh chưa từng gặp Dung Đức, bây giờ bọn anh không quen biết.”
Khương Tuyết Nhu quan sát anh một lúc thì không nhịn được nói: “Ồ, nếu trước kia em nói xấu Tống Dung Đức và Quý Tử Uyên thì anh sẽ trở mặt với em.”
“Khi đó anh trẻ tuổi ngây thơ không hiểu chuyện, hiện tại anh hiểu rõ rồi, vợ mới là chân lý, tin vợ mới hạnh phúc, không tin vợ thì sẽ FA.” Hoắc Anh Tuấn trả lời nghiêm túc.
Khương Tuyết Nhu: “. . .”
Anh tự mình hiểu lấy như vậy làm cho cô không biết nên nói gì.
Sau đó cô mới nói: “Anh tỉnh ngộ như vậy rất tốt, nói thật em không thích Tống Dung Đức chút nào, nhất là anh ta kéo Minh Kiều đi phá thai, em hận không thể giết chết anh ta, loại người này chỉ được khuôn mặt điển trai, trong đầu đầy phân thôi, lại không có tinh thần trách nhiệm, em sẽ không ủng hộ Minh Kiều và anh ta ở bên nhau.”
“Nhưng. . . Đứa bé vẫn cần có cha.” Hoắc Anh Tuấn cẩn thận nói.
“Vậy phải xem là người cha thế nào, nếu trong đầu người đó đầy phân, để người đó dạy dỗ đứa nhỏ cũng chưa chắc có tốt được hay không, đừng hại con nhà người ta.” Khương Tuyết Nhu xem thường.
Hoắc Anh Tuấn im lặng.
Anh cảm thấy Tống Dung Đức muốn quay về nhà họ Tống càng khó khăn hơn.
. . .
Xe chạy đi một vòng.
Khương Tuyết Nhu chợt phát hiện Hoắc Anh Tuấn cố ý chạy quanh thành phố, một lúc sau anh tăng tốc chạy về phía ven biển.
“Anh muốn đưa em đi gặp ai, sao lại bí mật như vậy, giống như sợ người ta theo dõi.”
“Tuyết Nhu, em thật thông minh.” Hoắc Anh Tuấn khen ngợi: “Đợi lát nữa em sẽ biết, anh tạm thời không nói cho em biết.”
Khương Tuyết Nhu gặp anh úp úp mở mở cũng không hỏi nhiều.
Năm mươi phút sau, xe chạy vào một căn biệt thự, mặc dù biệt thự này không sát bên bờ biển, nhưng nếu đứng ở trong sân thì có thể nhìn thấy biển phía dưới.