Tất cả đều tập hợp ở trước cổng nội thành. Diệp Tông nói vài lời để chấn phấn tinh thần cùng sĩ khí của mỗi người.
Rồi toàn bộ bắt đầu hành quân tiến ra ngoài thành.
Phi Linh lúc này đã xuất hiện ở xa xa nơi vách đá mà Yêu Chủ cùng hai tên thuộc hạ đang đứng đấy.
-Lần này các ngươi đừng thoát.
Phi Linh nhìn đối phương nói. Dường như phe Yêu Chủ cũng không có chuẩn bị cái gì nhưng cũng không có hoảng loạn lắm, bên chúng ba người, Phi Linh có một người, và có lẽ bọn chúng nghĩ bọn phong tuyết yêu thú kia có thể trì hoãn được Phi Linh vào thời điểm tốt nhất nên có vẻ chúng đã tự đắc mà phạm phải sai lầm chết người.
Yêu Chủ ra ám hiệu cho Long Sát và Quỷ Sát tiến ra phía sau Phi Linh, định dùng thế ba đánh một. Phi Linh có thể quan sát được hành động của bọn chúng, khóe miệng cậu nhếch lên, cười khinh bỉ. Trong đầu nhất động, mười một cái hồn hoàn từ hư không xuất hiện, ba tên kia thấy cũng hết hồn, đối chúng mà nói thì cái loại hình biểu hiện này là chưa gặp qua bao giờ, không những mười một cái hồn hoàn hiện ra làm chúng giật mình mà còn có những cổ uy áp vô cùng nặng nề, cổ này uy áp khiến bầu không khí xung quanh chúng gần như cô đặc lại, khiến hít thở khó khăn tột cùng.
Rồi hồn lực trong thân thể Phi Linh vận chuyển, hồn hoàn thứ sáu cùng thứ bảy phát sáng, không khí từ cô đặc do uy áp, lúc bấy giờ lại bị một luồng lạnh lẽo nhiệt độ làm cho đông cứng lại, xung quanh Phi Linh xuất hiện tầng tầng lớp lớp những bông hoa tuyết, nhìn tráng lệ vô cùng, dần dần không khí lấy Phi Linh làm trung tâm, lan tỏa đi ra, nhiệt độ toàn bộ khu vực dần dần giảm xuống rõ rệt. Lan đi, lan đi đến vị trí của Yêu Chủ, Long Sát cùng Quỷ Sát. Bọn chúng lúc này chỉ còn cảm thấy lạnh, lạnh nhưng lạnh đến thấu sương, lạnh đến tận sương tủy. Phi Linh là dùng đến cực hạn chi băng cùng tuyết của Băng đế và Tuyết đế thì đấy đâu phải chuyện đùa.
Toàn bộ khu vực bị bao trùm trong tuyết vụ, trắng xóa, phía ngoài nhìn vào đảm bảo vô cùng bất thường.
Sau đó khoảng hơn chục lần hơi thở, bão tuyết tan đi, để lại quan cảnh là một mảnh đất còn vướng vân hơi lạnh của bão tuyết vừa qua. Mà chỉ Phi Linh là duy nhất còn thở. Đúng vậy. Còn thở chỉ có duy nhất Phi Linh, còn lại Yêu Chủ, Long Sát, Quỷ Sát đã hóa thành tượng băng, tất cả ba người đều đã ngừng thở.
-Đây là các ngươi thanh thản nhất ra đi rồi. Kiếp sau mong các ngươi lấy đức mà tu.
Nói xong, Phi Linh bước đi, hướng về phía Quang Huy chi Thành.
Crắc Crắc Xoảng.
Phi Linh vừa rời đi, ba bức tượng băng đồng loạt nứt ra, xoảng một cái, toàn bộ vỡ vụn, thành những hạt phấn trắng rơi rã xuống mặt đất.
Lúc này, toàn dân toàn thành Quang Huy đang cuốn quít lên lao ra trước cổng thành để chuẩn bị đợt thủ thành sắp tới.
Rầm rập rầm rập.
Vô số tiếng động từ mặt đất truyền đến, ai cũng cảm nhận được. Ai cũng hồi hộp. Đây là lần đầu tiên họ phải đối đầu với thú triều. Mà lần này còn là trăm vạn số lượng, trong lịch sử, chính xác là thời đại hắc ám cũng không có như vậy nhiều.
Diệp Tông lúc này đang đứng trên tường thành, cặp lông mày cau lại, hắn là lo lắng con số quá lớn, dù là cấp bậc chênh lệch của bên hắn là không có lớn, thậm chí là hơn hẳn cấp bậc của thú triều, nhưng mà phải biết những yêu thú không hề có suy nghĩ, chúng chỉ biết tấn công tới không màng nguy hiểm. Vì thế lo lắng vẫn là tất nhiên.
Tiêu Ngưng Nhi lúc này đang thủ sẵn ở phủ thành chủ, bảo vệ Diệp Tử Vân. Diệp Hàn, không biết hắn nghĩ cái gì mà lại gây chuyện không chạy, lại quay về phủ thành chủ. Và càng lạ là hắn lại xông thẳng vào phòng Diệp Tử Vân, Diệp Tử Vân cũng bị hành động của hắn làm cho hoảng hốt, ý đồ của hắn thì không chỉ có hắn rõ, Phi Linh cũng rõ, Tiêu Ngưng Nhi nghe Phi Linh cũng hiểu. Ai đây chắc cũng hiểu.
Nhưng mà Tiêu Ngưng Nhi ở đó, hắn là không ngờ tới. Tiêu Ngưng Nhi vì Diệp Tử Vân mà phẫn nộ, đã làm việc như vậy đối Quang Huy chi Thành, vậy mà còn nghĩ đến việc vo liêm sỉ như vậy. Vì không ưa được cái này khốn nạn gia hỏa, Tiêu Ngưng Nhi một kích tát sát Diệp Hàn để hả giận.
Diệp Tử Vân cũng không có ý kiến gì sau khi nghe Tiêu Ngưng Nhi giải bày, loại người như vậy có chết cũng không có ai tiếc cả. Nhưng Diệp Tử Vân có chút thấy tội cho phụ thân nàng, đã nuôi nấng Diệp Hàn vậy mà hắn còn như vậy phản.
Lúc phía trong thành đang xảy ra nhiều cung bậc cảm xúc, Phi Linh đang đứng trước cổng thành cách cổng không xa mà cũng không có gần đàn yêu thú đang thẳng tấp chạy như điên đến phía thành Quang Huy, dường như tác dụng của sương vụ kích loạn đã hết tác dụng nhưng bởi vì tòa thành trì nhìn là có thể thấy được từ phía những con yêu thú này, mà những con này yêu thú luôn thích những nơi có lương thực,…Quang Huy chi Thành bản thân phát triển trồng trọt rất tốt.
Phi Linh nhìn đến những con phong tuyết yêu linh đang cuốn cuồng chạy đến chỗ cậu. Chân cậu nhấc lên, sau đó dậm xuống đất. Một đòn này lúc đầu tạo ra vết nứt trên mặt đất, nhưng ngay sau đó vết nứt tiếp tục lan truyển thẳng tới trước, lan đến bày yêu linh, tiếp tục lan ra sau đó, thẳng đến ngọn núi mà lúc nãy Phi Linh đã gặp Yêu Chủ. Ngọn núi nứt ra, từng tảng đá tách ra thành đá vụn khi vết nứt lan truyền đến nó. Tiếp theo đó là một khung cảnh khó mà hình dung được. Mặt đất nơi mà những con yêu linh kia đang đứng bắt đầu xạc lỡ.
Ầm ầm…..
Một mảnh lớn dãy đất toàn bộ đều bị sụp đổ, có thể tưởng tượng rằng một mảnh đất bằng phẳng được chia làm hai phần, một phần còn nguyên mà phần còn lại thì phía dưới của mảnh đất đất ấy bị rút cạn, không còn nữa, thì sẽ dẫn đến sụp lỡ. Đây cũng như vậy. Phi Linh không có ý định lạm sát những con yêu linh này, chúng cũng là do những tên kia kích động mà thôi, nên không có lí do gì để giết chúng cả. Để chúng rơi xuống phần dưới kia của mảnh đất có vẻ sẽ ổn, dù chúng cũng khó có khả năng leo lên trên đây được. Một phút khoảng chừng, tất cả những con yêu thú đứng trên mảnh đất kia đều rơi xuống dưới cả, nơi bọn chúng rơi xuống cách mặt đất nơi Phi Linh đang đứng lên đến hai mươi mét. Dù có là cự viên đi chăng nữa cũng không có khả năng trẻo lên trên được.
Mặc dù là mảnh đất trải dài đến ngọn núi xa xa kia bị sụp đổ hoàn toàn nhưng Phi Linh vẫn có cách tạo ra một con đường cho những người muốn đi và tiến ra ngoài Quang Huy chi Thành. Phi Linh tạo ra một cây cầu, với dây xích và những cây cột làm bằng thép cắm sâu xuống lòng đất. Có thể nghĩ là cây cầu gỗ huyền thoại trong các bộ phim phiêu lưu ấy, vừa lênh đênh vừa nguy hiểm, nhưng đối với cây cầu của Phi Linh thì không có vụ nguy hiểm, nó được gia cố vô cùng chắc bởi xích và cột thép, không có khả năng để cây cầu có thể sụp được.
Xong công việc, Phi Linh thở phào, phất người một cái, Phi Linh biến mất.
Mà phía trong thành Quang Huy, Diệp Tông cùng những người tham gia chống lại thú triều vẫn đang căn não ra mà chuẩn bị. Những rung chấn kia do Phi Linh tạo ra cũng làm bọn hắn càng ngày tờ-rym bay ra ngoài vậy, vừa hồi hộp mà vừa sợ nữa. Có người cầu nguyện nếu trận này bình an thì hắn sẽ cai không hút cần nữa, có người thì không dám làm việc xấu,….