Mục lục
Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Fan toàn mạng đều hò hét ăn mừng, nơi nơi đều kích động mở rút thưởng, ngay cả weibo của Bạch Quân cũng không quá muốn yên lặng, sửa đổi hình tượng nghiêm túc của mình, ghim đầu trang một phần giải thưởng lớn. Người qua đường chỉ có thể cào tim cào phổi mà hâm mộ, số ít thì ghen tị, những anti luôn lấy xuất thân của Khương Thời Niệm ra để châm chọc cũng không dám nói gì trước mặt Tống Văn Tấn và Du Nam, khắp màn hình trang đầu weibo đều là quỳ gối.

Theo ngay sau giai đoạn hoàng kim, độ hot cực cao đó là sự online không chút nể nang của ông chủ Thẩm, anh dùng tài khoản tư nhân vừa được sử dụng, đăng bài viết đầu tiên của mình lên weibo.

– “Cho dù vợ tôi xuất thân từ gia đình gì thì bản thân cô ấy đã là bảo bối lụa là rồi.”

– “Giữa tôi và cô ấy, từ trước đến nay đều là tôi trèo cao.”

Cùng với đăng một bức ảnh.

Anh chỉ lộ ra một bàn tay dắt lấy tay cô, mà cô lại đón gió chạy về phía trước, mái tóc dài bay lên theo cái ngoái đầu, trong lòng, trong mắt đều là anh, nở một nụ cười rạng rỡ với anh.

Là cả thế giới của anh.

Trời vừa tối Khương Thời Niệm đã rời khỏi nhà ba mẹ, trên đường cùng Thẩm Diên Phi trở về Vọng Nguyệt Loan, cô nhìn thấy được weibo anh đăng.

Cô dựa vào cửa sổ, năm ngón tay nắm chặt điện thoại, hốc mắt chua xót kinh khủng, ở góc độ Thẩm Diên Phi không thấy, nước mắt ấm nóng thấm ướt lông mi.

Thẩm Diên Phi lướt qua tay vịn ghế, bắt lấy cánh tay cô, cô lau khô mắt, quay đầu lại nhướng mày chất vấn anh: “Ông chủ Thẩm mở tài khoản làm gì, có phải có âm mưu gì không?”

“Có.” Khuôn mặt anh bị ánh trăng cùng ánh đèn neon chiếu lên càng đẹp trai đến mê người, anh nghiêng đầu cong môi cười với cô: “Loại chuyện như show ân ái này vẫn là tự mình làm là tốt nhất.”

Khi về tới Vọng Nguyệt Loan trời đã tối đen, Khương Thời Niệm nhìn thấy đống đồ chuyển phát nhanh được đưa tới nhiều đến mức xếp thành một ngọn núi nhỏ ở cửa. Thẩm Diên Phi mang một cái ghế dựa đặt bên cạnh để vợ có thể từ từ mở hàng, còn anh thì xắn tay áo đi vào trong bếp, làm cho cô một phần đồ ngọt ít đường, anh sợ bữa tối cô ăn chưa no.

Khương Thời Niệm đã mang thai khoảng ba tháng, cảm giác khó chịu trên cơ bản đều đã biến mất, cũng không còn ốm nghén nữa, ngoại trừ thích ngủ ra thì không khác gì trước kia cả.

Cô ngồi trên ghế lục đống đồ chuyển phát, đẩy đồ mình mua ra rồi tìm đồ Tần Chi tặng trước, nhưng chờ sau khi thu dọn xong cô mới ngoài ý muốn phát hiện ra có tới bảy gói hàng.

Không phải Tần Chi nói sáu à?

Hoặc là cô ấy sơ ý nhớ nhầm, hoặc là cô ấy mua thêm món khác mà quên đổi địa chỉ nên đồ cũng bị gửi nhầm đến Vọng Nguyệt Loan.

Khương Thời Niệm theo thứ tự mà mở ra, khi mở đến cái thứ bảy, cô mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.

Chờ sau khi cô lôi món đồ được đóng gói kín đáo bên trong ra, mở ra một góc, ngay khoảnh khắc nhìn rõ là thứ gì, đồng tử cô vô cùng chấn động, vội vàng che lại.

…Cái này tuyệt đối không phải tặng cho cô! Nhưng cái cô Tần Chi này cùng bạn trai mới đính hôn chơi cũng dữ quá rồi đó!

Khương Thời Niệm đầu tiên là liếc trộm Thẩm Diên Phi, xác định anh không chú ý tới mới thở ra một ngụm. Do dự nhiều nhất nửa giây, cô liền hệt như kẻ trộm mà nhẹ tay nhẹ chân chạy lên lầu, nhét cái thứ không thể để người khác biết này vào trong ngăn kéo đầu giường.

Chờ đến khi cô muốn xuống lầu lại thì trùng họp Thẩm Diên Phi đã bưng đồ ngọt lên, đẩy cửa tiến vào phòng ngủ. Anh chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu được vành tai đỏ hồng và chút mất tự nhiên của cô, nhưng anh vẫn làm như không thấy, mặc kệ cô đang làm chuyện thần bí gì mà kéo người qua, cầm thìa đút lên miệng cô.

Khương Thời Niệm há miệng ngậm lấy, vui vẻ ngước mắt, quấn lấy anh ăn thêm vài miếng nữa, bên môi cũng bị dính chút kem: “Anh cũng nếm thử một chút đi, ăn ngon lắm.”

Thẩm Diên Phi tiện tay đặt bát xuống, xoa đầu cô, ngay lúc cô đang thoải mái đến híp mắt thì anh lại đột nhiên hôn qua, cạy mở môi răng, đầu lưỡi thăm dò khắp khoang miệng cô, chiếm đoạt vị sữa ngọt tràn đầy trong miệng cô, thấp giọng cười nhẹ: “Không muốn ăn trong bát, chỉ muốn đoạt của em thôi.”

Hô hấp Khương Thời Niệm dồn dập, bị hôn vài cái eo cô đã mềm nhũn, dựa vào người anh nhỏ giọng viện cớ nói: “Em mệt lắm, muốn ngủ trước một lát, anh giúp em tắm đi.”

Trong phòng tắm đầy khí nóng bốc hơi, dày đặc đến mức cô không thể nhìn rõ đôi mắt của Thẩm Diên Phi nữa. Mặt Khương Thời Niệm nóng kinh khủng, rõ ràng anh chưa từng có hành vi quá đáng nào, tắm đến mức dịu dàng cẩn thận, vô cùng đúng mực và có trình độ. Nhưng khi ôm nhau trong bầu không khí ẩm ướt tràn trề thế này, không nói đến cơ thể dán sát vào nhau, dù chỉ là những ký ức quá mức kịch liệt ngày xưa thôi đã có thể kích thích anh rồi.

Thẩm Diên Phi biết ý định của cô, muốn nhìn thấy anh nảy sinh dục vọng nhưng lại không thể làm gì cô.

Anh chịu đựng, không thèm để ý đến bản thân nên cũng coi như không chịu quá nhiều ảnh hưởng. Tắm sạch rồi dùng khăn tắm bọc lấy cơ thể cô xong, anh ôm cô về giường, sau đó lại thong thả mở khăn ra. Dưới ánh sáng ấm áp của ngọn đèn bàn, anh chuẩn bị bôi kem dưỡng ẩm cho cô, sau khi xoa ấm trong lòng bàn tay, anh từng tấc từng tấc mà bôi từ trên xuống dưới cho cô.

Mỗi lần làm như vậy đều là một sự tra tấn ngọt ngào.

Khương Thời Niệm nhìn anh trong ngọn đèn, cẳng chân nhỏ dài ma sát khuỷu tay anh, đầu ngón tay cô nắm chăn, tầm mắt không thể không bị nơi nào đó vô cùng đáng chú ý của anh câu mất.

Hơn ba tháng…

Trước kia anh là người có ham muốn cao, đột nhiên lại phải nhịn xuống, đương nhiên cô cũng đau lòng, cũng rất muốn anh rồi.

Thẩm Diên Phi giữ chặt đầu gối trắng như gốm sứ của cô, hơi nhấc mắt lên: “Cố ý gây chuyện hử?”

“Đúng vậy, anh nhìn ra rồi à.” Trong mắt Khương Thời Niệm sóng nước dập dìu, thả nhẹ giọng nói: “Ông xã, đã qua ba tháng rồi, bác sĩ nói nhẹ một chút là không sao cả, anh…”

Thẩm Diên Phi dùng một chút kem dưỡng ẩm cuối cùng bôi trước ngực cô, nhẹ nhàng chậm chạp mà tàn sát bừa bãi, hơi thở anh nặng dần, cúi xuống hôn cô, giọng nói có chút khàn: “Tuệ Tuệ, dù anh muốn cũng không thể vì nhất thời mà lấy sự an toàn của em ra để mạo hiểm được.”

“Anh đã quen chờ em rồi.”  Ngón tay anh vuốt ve đuôi mắt cô, không hề cảm thấy phiền chán mà áp chế nó xuống rồi hôn cô: “Em đau lòng cho em đi, đừng đau lòng cho anh, dù là bao lâu anh cũng chờ nổi.”

Bờ môi cực nóng của anh lưu luyến bên tai cô, cắn lên vành tai phải của cô rồi trầm giọng hỏi: “Có phải lại nghĩ lung tung rồi không? Chồng em lại không phải chỉ có nơi đó, nơi khác dùng không tốt à?”

Mũi Khương Thời Niệm còn chưa kịp lên men đã bị anh nói đến đỏ mặt. Đúng vậy, anh dù thế nào cũng có thể dùng rất tốt, đều khiến cô không chống đỡ nổi. Nhưng càng như vậy, trong lòng cô lại càng siết chặt, càng nóng này hơn, cô nhịn không được mà nâng cánh tay ôm lấy anh, làm nụ hôn của anh càng sâu hơn nữa.

Ông chủ Thẩm dạy rất tốt, cô đã có thể thuần thục khiến dục vọng nóng hổi trong anh khó lòng khống chế nổi. Hoặc là nói cô không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần cô muốn là có thể khống chế được trái tim cùng dục vọng của anh.

Chân Khương Thời Niệm bị nắm lấy, trái tim cô như bị ngâm trong nước, vừa đầy vừa ẩm ướt. Thẩm Diên Phi giữ cần cổ của cô, gian nan nâng người lên một chút, kéo ra chút khoảng cách với cô, ai ngờ lại bị đôi tay mềm mại quấn lấy. Cô ra vẻ vô tội, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, không dày vò anh nữa, chỉ là em có món quà muốn tặng cho anh, anh nhận thì em sẽ ngoan.”

Anh cúi đầu “Ừm” một tiếng, nâng mi mắng, nặng nề nhìn cô chằm chằm.

Ánh mắt người đàn ông quá xuyên thấu, Khương Thời Niệm bị nhìn đến mức trái tim nhảy loại, không tự chủ được nuốt nuốt nước bọt, hương sữa ngọt ngào kia còn vương vấn trong cổ họng. Cô chống người dậy, khoác một cái áo đơn giản rồi đẩy Thẩm Diên Phi ngồi dựa vào đầu giường, một tay cô gian nan che lên đôi mắt anh, một tay duỗi dài với lấy ngăn kéo.

Thẩm Diên Phi thản nhiên dựa về phía sau, mặc cô chơi đùa, thậm chí anh còn phối hợp mà đặt tay lên mu bàn tay cô để che đi mắt mình, để tránh việc nhìn thấy sớm rồi khiến cô thất vọng.

Anh nghe tiếng cô mở ngăn kéo ra, có một tiếng kim loại rất nhỏ vang lên, vào lúc anh đã mơ hồ thấy được đó là cái gì, thì phản ứng của cô hôm nay bất chợt nhanh nhẹn hơn rất nhiều, chỉ trong khoảnh khắc giao thoa ngắn ngủi đã giam cổ tay anh lại.

Anh có thể tránh được nhưng lại sợ đụng tới bụng cô, cho nên anh chỉ có thể dùng tay trái ôm lấy cô. Cô bắt được cơ hội ngắn ngủi, cuống quít kéo một đầu khác “Kịch” một tiếng lưu loát mà khóa lại ở một góc đầu giường khác.

Sau đó tay Khương Thời Niệm chậm rãi buông ra, tầm nhìn đột nhiên khôi phục khiến Thẩm Diên Phi hơi híp mắt, trong ánh đèn mờ tối anh nhìn thấy trên cổ tay phải của mình bị một bộ… còng tay đặc biệt khóa lại.

Bên còn lại của còng tay khóa trên đầu giường anh.

Thẩm Diên Phi nhíu mày, khóe môi nhếch lên, tiếng cười tràn ra từ nơi sâu trong yết hầu, anh thả lỏng mà nghiêng đầu, khuôn mặt sắc sảo như được mạ thêm một tầng ánh sáng: “Khương Tuệ Tuệ, đây là quà tặng anh đấy hả? Em học hư từ bao giờ vậy?”

“Em muốn làm gì anh?” Anh dù bị nhốt vẫn rất ung dung hỏi: “Nói ra đi, ông xã trực tiếp thực hiện cho em, cần gì phải phiền toái như vậy.”

Ý niệm trong đầu Khương Thời Niệm không phải là bất ngờ nảy ra, cô đã âm thầm suy nghĩ rất lâu rồi, nhưng mấy thứ như còng tay này chỉ là ngoài ý muốn mới có được thôi, hiện tại lấy ra dùng, cô cũng vô cùng hồi hộp.

Cô nhìn Thẩm Diên Phi, sau khi thực hiện được ý đồ của mình thì chọc chọc tay trái còn đang tự do của anh, đan vào ngón tay anh. Cô cong đôi mắt ướt át, MC đang hot thả mềm âm điệu thành dịu dàng mềm mỏng, chậm rì rì mở miệng: “Chuyện em muốn làm với anh, anh sẽ không bao giờ cho phép em thực hiện, em cũng không còn biện pháp nào –”

Không đợi từ cuối cùng hạ xuống, cô đã ngay lập tức đẩy tấm chăn tán loạn trên người anh ra, ngón tay đang đè tay anh dùng sức không cho anh cử động. Cô bất chợt cúi người xuống, trái tim đập đến thình thịch chấn động, cô đang làm loại chuyện xấu vẫn luôn không được anh cho phép kia, đôi môi nóng bỏng của cô hạ xuống, cuối cùng cũng được thưởng thức.

Cơ bắp rắn rỏi của anh căng chặt trong chớp mắt, cánh tay mạnh mẽ nóng như thiêu đốt mà bị còng tay trói buộc, vang lên tiếng leng keng hỗn loạn.

Cổ họng anh không khống chế được mà tràn ra vài âm thanh rầu rĩ, đường cong cần cổ bị kéo thẳng, gân xanh hiện lên, hầu kết lăn lộn phập phồng. Trong đôi mắt tối đen của anh khắc sâu bóng dáng cô, cũng chiếu bóng dáng đó vào con ngươi anh.

Vốn đã thật lâu chưa được làm qua, cô chỉ cần mềm mại ướt át mà chạm vào một cái đã muốn cái mạng của anh rồi.

“Khương Tuệ Tuệ! Lại đây!”

Giọng anh rất khàn, hệt như bị chà sát qua thủy tinh, cát đá vậy.

Khương Tuệ Tuệ không chút động đậy, tim cô cũng sắp nhảy lên cổ họng rồi nhưng lại bị một sự tồn tại kinh khủng hơn đè lại, cảm giác hồi hộp trúc trắc, ngọt ngào mà bối rối, cô càng muốn khư khư cố chấp đấy.

Nhưng chẳng qua chỉ được vài giây, cô còn chưa nếm được mĩ vị chân chính thì đã nghe âm thanh lạ lùng vang lên từ cái còng tay kia. Là tiếng người dùng sức quá mức muốn làm gãy còng tay.

Khương Thời Niệm không thể không ngước mắt nhìn, ánh mắt ướt át đến mê người của cô nhìn thấy Thẩm Diên Phi vì không đành lòng giãy tay trái đang bị cô đè chặt, sợ sức lực quá lớn khiến cô bị thương nên đành phải đi bẻ gãy cái còng tay kia.

Trong còng tay có một vòng lót mềm nhưng anh rất hung hăng, lót mềm cũng căn bản vô dụng. Cổ tay anh đã bị kéo đến đỏ lên, cứ tiếp tục như vậy, không phải còng tay gãy thì chính anh sẽ bị thương

Khương Thời Niệm theo bản năng buông miệng ra, đôi môi đỏ bừng nhào qua bắt lấy tay anh.

Thẩm Diên Phi nắm chặt cánh tay cô rồi túm người lại trước người mình, ôm chặt lấy cô. Anh cúi người hôn cô thật sâu, giọng nói khàn khàn đứt quãng: “Đủ rồi cục cưng, không cần phải làm vậy với anh, anh không nỡ.”

Khương Thời Niệm buồn bực nói: “Em muốn, em nguyện ý.”

“Không được chính là không được.” Anh an ủi mà mổ lên đôi môi đầy đặn của cô, khẽ động vang lên âm thanh rì rào: “Nghe lời, cởi ra cho anh, bằng không em sẽ thật sự bị thương.”

Khương Thời Niệm bị bắt phải buông tha, rũ mắt không thèm nhìn anh nữa, chóp mũi đỏ lên.

Hai tay Thẩm Diên Phi ôm lấy cô, đè cô xuống gối đầu rồi hôn dữ dội, anh nắm lấy ngón tay bị xoa đến nhũn ra của cô, dẫn cô lên cao trào. Đến khi khe hở ngón tay cô đều ướt đầm đìa, mồ hôi trên thái dương anh cọ lên gò má cô, cô không biết làm sao lại muốn khóc, nước mắt không tiếng động mà chạy qua huyệt thái dương.

Thẩm Diên Phi an ủi mà hôn lên đầu gối cô, lại hơi cử động, rơi vào dòng suối sâu thẳm ngọt lành.

Lúc toàn thân cô không còn sức lực, cô khóc càng dữ dội hơn, xoay người không muốn đối diện với anh, kéo chăn che kín mặt, tuyên bố muốn ngủ. Thẩm Diên Phi lau sạch tay cho cô, ôm cô vào lòng mình, im lặng mà nhẹ nhàng hôn lên nước mắt cô.

Khương Thời Niệm hơi nghẹn ngào: “Anh có thể, em lại không được, anh lúc nào cũng hạ thấp chính mình hết. Nói cái gì mà anh vẫn luôn trèo cao em, vậy mà vẫn quen thói lúc nào cũng làm chuyện này với em!”

“Ừm.” Giọng Thẩm Diên Phi nặng nề mà chậm rãi: “Là ông xã quá xấu xa.”

Khương Thời Niệm tiến lên cắn anh, ma sát đến khi tạo thành một dấu răng trên mặt anh, lại không muốn xa rời mà ôm lấy: “Em có chỗ nào tốt, lại khiến anh phải như thế…”

Cô còn chưa nói xong đã bị một nụ hôn ngăn lại.

Sau đó Khương Thời Niệm đã mệt thật rồi, biết nửa giờ sau Thẩm Diên Phi còn có một cuộc họp video phải tham gia, cô ngủ một lát cũng tốt, đỡ phải khiến anh lo lắng. Khi ý thức cô đã bắt đầu có chút mê man, Cô chọc nhẹ bả vai Thẩm Diên Phi rồi đề ra một yêu cầu: “Hôm nay không kể chuyện nữa, anh hát cho em nghe được không?”

Thẩm Diên Phi nửa chống người dậy, ngón tay luồn vào mái tóc cô, kiên nhẫn chải vuốt từng sợi. Chờ đến khi cô nhắm mắt rồi anh mới trầm thấp lên tiếng bên tai cô, hát cho cô nghe, cũng cho cô một câu trả lời.

Đây là một bài hát đã rất cũ rồi, khi học trung học, hay khi học đại học ở Mĩ, anh đã từng được nghe qua trong những đêm khuya mất ngủ.

Giọng nói anh trầm thấp từ tính, hát rất thong thả, từng chữ từng chữ một theo xương tai mỏng manh, dần khắc sâu vào lòng cô, tạo thành những bụi gai rậm rung rinh theo tiếng nhạc.

“Có người hỏi anh rốt cuộc em tốt ở điểm nào.”

“Đã bao năm vậy rồi mà sao anh chẳng thể quên.”

“Làn gió xuân dù đẹp đến cỡ nào cũng không đẹp bằng nụ cười của em.”

“Người chưa từng gặp em sẽ không thể nào hiểu được.”

Khương Thời Niệm quay đầu, nửa bên mặt nằm trong gối đầu, môi nở nụ cười, vệt nước nơi khóe mắt không tiếng động mà thấm ướt vải dệt.

Cô tựa vào lồng ngực Thẩm Diên Phi, nghe dây thanh anh chấn động ảnh hưởng đến tiếng tim đập của anh.

“Là ma xui quỷ khiến cũng được.”

“Hay là do nhân duyên kiếp trước cũng chả sao.”

“Tất cả mọi thứ đều không còn quan trọng nữa rồi.”

“Chỉ cần em có thể quay về trong vòng tay anh.” (1)

Lỗ tai Khương Thời Niệm sắp bị bỏng chảy đến mức hòa tan, trái tim tê nóng của cô bị ngọt đến run rẩy. Cô kéo dài giọng nói mơ hồ trước khi ngủ, quấn lấy anh không tha: “Cái này không đủ ngọt, đổi một bài càng ngọt hơn đi.”

Thẩm Diên Phi cúi đầu cười, mút hôn đôi môi hơi chu lên của cô, ý cười chưa tắt mà đổi sang tiếng Quảng Đông hát cho cô nghe.

“Một trái tim không thay đổi, xa cách bao lâu cũng không đổi thay, nhắm chặt hai mắt nhìn thấy gương mặt em, tựa như lời hứa ba kiếp sẽ gặp lại, như trời và biển quấn quít bên nhau, dũng cảm đương đầu khi thời gian và không gian đều đảo lộn, dẫu có bao xa thâm tình cũng không hề đứt đoạn.” (2)

Anh hát tiếng Quảng rất mê hoặc, trầm thấp khàn khàn, loại ca hát như thế này khiến cô chỉ muốn đầu hàng.

Khương Thời Niệm mơ màng ngủ mất, chờ đến khi cô tỉnh lại lần nữa, đèn vẫn còn sáng, hẳn cô ngủ không quá ba tiếng.

Cô nhìn giấy tờ viết tay được đặt ngay ngắn trên bàn đầu giường, cô mò lấy rồi đặt nó trước mặt mình, là chữ viết tay phóng khoáng của ông chủ Thẩm: “Anh mở cuộc họp video ở phòng đọc sách, cục cưng ngủ ngon.”

Khương Thời Niệm úp tờ giấy lên mặt mình, khóe môi nhếch cao, vén chăn ngồi dậy. Cô dò đầu nghe nghe tiếng động bên ngoài, cuộc họp hẳn vẫn chưa kết thúc, vậy cô ở lại phòng ngủ, học xong kịch bản phải dùng trong quay chụp ngày mai ở tổng đài, sau đó tìm ra cái mũ đầu hổ thủ công lần trước Tần Chi cho cô.

Mũ quả dưa đặc biệt đáng yêu, bé trai hay bé gái đều dùng được, tinh tế đáng yêu, sau khi cô đan xong bộ phận chính rồi còn phải trang trí thêm không ít trang sức, cô chỉ vừa làm được một nửa đã thích không chịu nổi.

Khương Thời Niệm lại đan thêm vài cái, chỉ sờ thôi đã muốn cười rồi, cô đặt bán thành phẩm lên đầu mình rồi so, kích cỡ khác nhau lớn thật.

Trong lòng cô vẫn lo cho Thẩm Diên Phi, nên cô buông mũ, đứng dậy đi ra ngoài, bước chân nhẹ nhàng tới gần phòng đọc sách. Sau khi dán lên cửa nghe ngóng một hồi, bên trong căn bản không có chút âm thanh nào cả, cho dù cách âm có tốt thì cũng sẽ không yên tĩnh như thế.

Hiển nhiên cuộc họp đã kết thúc.

Khương Thời Niệm không cần gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào, lời nói đến bên miệng vào khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Diên Phi đều nghẹn lại cổ họng.

Laptop của anh đã được đóng lại, còn anh thì ngồi thoải mái trong chiếc ghế dựa rộng rãi, mày anh nhíu lại, sắc mặt chuyên chú đến lạnh lùng. Khuỷu tay anh đặt trên mặt bàn, giữa ngón tay thon dài mạnh mẽ đang cầm…

Một cái mũ quả dưa nhỏ hình đầu hổ y hệt với cái trên đầu cô?!

Cũng là một món thủ công bán thành phẩm… Nhưng tiến độ nhanh hơn của cô nhiều, cơ bản đã thành hình, đỏ hồng, ngọt manh rồi lại hoạt bát, chỉ là, nhìn kích cỡ có vẻ lớn hơn không ít thì phải?

Ánh mắt Thẩm Diên Phi va vào ánh mắt cô, đồ trên tay cũng không giấu kịp được rồi. Anh rũ mắt bật cười, nâng tay lên vẫy vẫy về phía cô, xương ngón tay lộ rõ dưới ánh đèn dài.

Khương Thời Niệm hệt như bị một sợi tơ trong suốt trói chặt mà dắt đi, bước nhanh vài bước đến bên anh, bị anh ôm ngồi trên đùi anh, sau lưng đè lên mép bàn.

Cô nhìn chằm chằm chất vấn: “Đây là cái gì?”

Thẩm Diên Phi “Ừm” một tiếng, giọng điệu khẽ nâng cao: “Đây không phải mũ quả dưa hình đầu hổ trong miệng Tuệ Tuệ à?”

“Em biết, nhưng anh –”

Cô còn chưa hỏi xong, cái mũ đáng yêu này đã bị Thẩm Diên Phi cầm lên, mang lên đầu cô rồi.

Kích cỡ vừa vặn.

Khương Thời Niệm sững sờ, bình tĩnh nhìn anh.

Thẩm Diên Phi vừa lòng đánh giá kiệt tác của mình, nâng mặt cô hôn hôn.

“Đã đặt làm, lớn nhỏ như nhau, đứa nhỏ có, em cũng phải có.”

Trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh như có sương mù.

“Em làm cho cục cưng của em.”

“Anh làm cho cục cưng của anh.”

“Có phải đây là chuyện công bằng nhất trên đời không?”

(1) Bài hát Ma xui quỷ khiến do ca sĩ Hàng Kiều thể hiện.

(2) Bài hát Một trái tim không thay đổi do ca sĩ Chung Gia Hân thể hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK