Chỉ cần nghĩ đến cảnh mình chỉ vừa đi ra ngoài một lúc mà Thẩm Úc đã thức dậy chờ mình, lòng của Thương Quân Lẫm liền trở nên mềm nhũn, hắn nhẹ nhàng vỗ vào lưng của y để dỗ y ngủ tiếp.
Thẩm Úc nắm chặt lấy vạt áo của Thương Quân Lẫm rồi mở miệng nói cái gì đó, thế nhưng y nói mãi mà vẫn không phát ra âm thanh.
"A Úc?" Thương Quân Lẫm nhỏ giọng gọi y.
Thẩm Úc giữ chặt hơn nhưng vẫn không đáp lại Thương Quân Lẫm.
Thương Quân Lẫm ôm người vào lòng rồi cúi đầu, khẽ hôn lên trán của Thẩm Úc, nụ hôn trăn trở ấy dần lướt xuống phía dưới và cuối cùng dừng lại trên môi y.
Thẩm Úc không có bất cứ ý định chống cự nào, cứ để mặc hắn làm, khó khăn lắm Thương Quân Lẫm mới dừng lại trước khi để mình mất khống chế.
Thẩm Úc được hơi thở quen thuộc vờn quanh, những sợi thần kinh căng chặt cũng dần dần thả lỏng, ý thức của y cũng dần trượt vào giấc mộng thơm ngọt.
Lúc Thẩm Úc thức dậy, trời đã sáng rồi, y ôm lấy chăn rồi ngồi dậy, y vẫn còn có chút ấn tượng đối với những chuyện xảy ra đêm qua nên y lại tiếp tục nhìn xung quanh, vẫn không thấy Thương Quân Lẫm đâu.
Mộ Tịch nghe thấy tiếng động liền tiến vào hầu hạ y.
"Bệ hạ không ở đây sao?"
"Bệ hạ đã đi lâm triều, vẫn chưa trở về." Động tác trên tay Mộ Tịch hơi dừng lại một chút, nàng có hơi ngạc nhiên vì ngày thường công tử nhà nàng rất hiếm khi hỏi vấn đề này, sao đột nhiên công tử lại hỏi như thế?
Thẩm Úc không hỏi là bởi vì y biết nếu Thương Quân Lẫm không ở đây thì khả năng cao là đang thượng triều, nếu không thì cũng là sau khi hạ triều hắn lại bị chuyện gì đó ngăn cản, sáng thức dậy mà không thấy hắn đâu thì cũng rất bình thường, hôm nay y hỏi thế là bởi vì y có hơi để ý tới chuyện tối hôm qua, y không biết đó là giấc mộng của y hay là chuyện đã xảy ra.
"Quần áo của công tử đã hơi chật rồi, chắc hai ngày nữa Thượng Y Cục sẽ đưa quần áo mới tới đây." Mộ Tịch vừa sửa sang lại quần áo giúp Thẩm Úc vừa nói.
Đột nhiên, tay nàng dừng lại giữa chừng, nàng nhìn thấy những vệt đỏ dưới vạt áo của Thẩm Úc, khác với sự hoảng loạn vào lần đầu tiên thấy thứ này, hiện tại Mộ Tịch đã có thể giữ được bình tĩnh khi thấy nó
Dù sao cũng đã nhìn thấy rất nhiều lần, ban đầu thì còn thấy kinh ngạc nhưng sau này cũng không còn cảm giác gì nữa, nàng là cung nữ có chức cao nhất ở Ngọc Chương Cung, còn thân phận của Thẩm Úc lại là quý quân, bệ hạ vẫn luôn ở lại Ngọc Chương Cung nên nếu xảy ra mấy chuyện này cũng khá bình thường.
Thẩm Úc sửa sang lại tay áo: "Đúng là có hơi nhỏ."
Không biết có phải do trong cung rất biết chăm người hay không mà hiện tại Thẩm Úc đã có chút thịt, khí sắc* cũng trở nên tốt hơn, hơn nữa hiện tại y cũng cao hơn rất nhiều so với lúc vào cung, hiện giờ cũng đã không còn mặc được quần áo lúc mới vào cung.
(Không biết diễn tả như nào nhưng mà cảm giác nhìn một người đang ốm khỏe lên ấy, khác biệt từ bước chân, thần thái...)
"Tối hôm qua có xảy ra chuyện gì hay không?" Rửa mặt xong, Thẩm Úc uống một ly nước ấm rồi hỏi.
"Không ạ, công tử hỏi cái này làm gì vậy?"
Xem ra Mộ Tịch cũng không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cũng không kỳ lạ lắm, dù sao Ẩn Long Vệ cũng xuất quỷ nhập thần*, nếu tối hôm qua người nói chuyện với Thương Quân Lẫm chính là Ẩn Long Vệ thì việc Mộ Tịch không phát hiện ra cũng rất bình thường.
(Ra vào như quỷ như thần:))
"Công tử, bồn hoa mà Cố thái y đưa tới kia đã có nụ hoa rồi." Mộ Tịch nhớ tới chuyện quan trọng này, nàng nhớ công tử nhà nàng rất để ý tới bồn hoa mà Cố thái y đưa tới.
Trong số những cái cây được Thẩm Úc tự tay chăm sóc thì ngoại trừ cái cây này ra, còn lại đều là cây do bệ hạ đưa tới.
"Nở hoa rồi sao?" Thẩm Úc kinh ngạc hỏi, "Quân linh" mà cũng nở hoa sao?
Mộ Tịch đã nói thế, Thẩm Úc cũng muốn qua đó xem thử, "Quân linh" là loài cây hiếm có, bây giờ lại còn nở hoa nữa, Thẩm Úc cũng chưa từng thấy hoa của nó nên y có hơi tò mò.
Thẩm Úc đi vào toà viện chuyên trồng hoa kia, một mùi hương nhè nhẹ phất vào mặt y, đó là một hương thơm rất khó để hình dung, thế nhưng dù chỉ ngửi thôi thì cũng cảm thấy rằng dường như những mệt mỏi trên người mình đã tan biến.
Hầu hết hoa cỏ ở nơi này đều do Thẩm Úc tự tay chăm sóc, y có thể khẳng định rằng trước đây y chưa từng ngửi thấy mùi hương này, hơn nữa lúc đi vào sân cũng không có cảm giác như vậy.
Y quay đầu nhìn biểu cảm của các cung nhân khác, trên mặt mỗi người đều đang thả lỏng.
Thẩm Úc đi vào, "Quân linh" được đặt ở bên trái của cái giá đỡ, giờ phút này, những cành lá non mịn đang vây quanh mấy nụ hoa màu xanh nhạt.
"Nụ hoa mọc bao lâu rồi?" Lần trước, lúc Thẩm Úc tới đây thì vẫn chưa thấy nụ hoa đâu.
"Nô tỳ phát hiện nó vào đêm qua." Lúc ấy Thương Quân Lẫm cũng ở đó, hắn dặn không được vào nhà quấy rầy y nên Mộ Tịch mới chưa nói.
Thẩm Úc đến gần rồi quan sát.
Nụ hoa rất nhỏ, mỗi một nụ hoa đều chỉ lớn tầm đầu ngón út, nó được kẹp ở giữa cành lá, rất khó phát hiện.
Sau khi tới gần, Thẩm Úc nhận ra mùi hương đã trở nên dày đặc hơn, thế nhưng cũng sẽ không quá gay mũi, nó vẫn mang mùi hương nhẹ nhàng như cũ, ngửi vào thấy rất thoải mái.
Khác với sự yên bình ở hậu cung, ở trên triều đã sắp sôi trào.
Tin tức khiến người ta phải kinh ngạc cứ một cái rồi lại tiếp một cái, đánh cho người ta không kịp trở tay, chuyện ở Túc Bắc vẫn còn chưa kết thúc mà trong triều đã xảy ra một chuyện lớn khác.
Nguyên nhân gây ra chuyện này là do hôm nay, lúc lên triều bọn họ phát hiện không thấy Phùng đại nhân đâu, không chỉ Phùng đại nhân mà mấy viên quan thân với Phùng đại nhân cũng không thấy đâu, bọn họ còn chưa kịp suy đoán nguyên nhân thì Thương Quân Lẫm đã trực tiếp công bố những hành vi phạm tội của Phùng đại nhân.
Một hòn đá làm mặt hồ dậy sóng.
Các vị đại thần hoàn toàn không giữ được bình tĩnh nữa, bọn họ cho rằng chuyện của Túc Bắc cách mình rất xa, hôm nay đột nhiên lại có người nói cho bọn họ biết rằng đồng liêu nhiều năm của mình cũng tham gia vào chuyện này, thậm chí người đó còn tiết lộ hết mọi hành động của triều đình cho đối phương, sao bọn họ có thể tiếp nhận chuyện này cơ chứ?
"Phùng đại nhân đã bước vào Nội Các rồi, vì sao ông ta lại còn không biết nghĩ mà làm ra loại chuyện này?"
"Ta còn đang thắc mắc vì sao bọn cướp lại hiểu rõ năng lực của binh lính của chúng ta như vậy, hoá ra là do có người để lộ!"
"Nói như vậy thì chẳng phải mỗi hành động của chúng ta đều đang bị đối phương giám sát sao? Phùng đại nhân chính là trọng thần của Nội Các, biết nhiều chuyện cơ mật hơn chúng ta nhiều, rốt cuộc ông ta đã tiết lộ bao nhiêu chuyện cơ mật rồi?"
"Phùng đại nhân thật sự hợp tác với Bắc Mạc sao?"
Bọn họ cần phải biết vấn đề này, nếu ông ta thật sự hợp tác với Bắc Mạc thì bọn họ cần phải chuẩn bị ngay.
"Trẫm sẽ giao chuyện này cho thừa tướng và Hình Bộ xử lý, trẫm muốn có được kết quả sớm nhất có thể.
Không chỉ Thương Quân Lẫm mà các đại thần khác cũng muốn có được kết quả sớm nhất có thể, mấy viên quan bình thường thường hay đi cùng Phùng đại nhân cũng đã tái mặt.
Thương Quân Lẫm hành động quá bất ngờ khiến người khác chưa kịp chuẩn bị, hắn không cho người ta có cơ hội phản ứng, vì thế các gia tộc quyền thế cứ thế mà mất đi một trong ba vị trí đại thần ở Nội Các, Đoạn đại nhân tức đến nỗi run người.
Ông ta đã nhận ra gần đây Phùng đại nhân rất kì lạ nhưng có nghĩ trăm triệu lần ông ta cũng không ngờ hắn ta lại to gan như vậy, phạm phải tội này thì dù bọn họ có muốn bảo vệ hắn thì cũng không thể bảo vệ nổi.
Bởi vì chuyện của Phùng đại nhân nên các thế lực trong triều lại có sự biến chuyển lớn, thế nhưng cùng với sự lo lắng đó thì cũng có rất nhiều người nhắm vào vị trí bị bỏ trống của đám Phùng đại nhân*.
(Pđn và cấp dưới phạm tội với ổng.).
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu |||||
Đặc biệt là vị trí của Phùng đại nhân.
Đó chính là Nội Các, từ lần thừa tướng tiến vào Nội Các vào 6 năm trước, Nội Các không còn bất cứ sự biến chuyển nào, hiện giờ vất vả lắm mới thừa được một vị trí nên tất cả mọi thế lực đều dồn hết sức lực để đẩy người nhà của mình lên.
Sau khi hạ triều, Thương Quân Lẫm quay trở về, Thẩm Úc hỏi hắn chuyện tối hôm qua, hắn cũng không giấu giếm mà kể hết những chuyện xảy ra sau khi bắt được Phùng đại nhân cho y nghe.
"Sao lần này bệ hạ lại ra tay thẳng thắn như vậy? Trong triều phản ứng thế nào?"
"Ẩn Long Vệ đã tìm thấy điểm dừng chân của đám người kia, tối hôm qua đã bắt cả đám đi, dù có giữ Phùng Bình Kỳ lại hay không cũng không còn quan trọng." Nếu không phải vì muốn bắt lấy người phía sau lưng ông ta thì chỉ dựa vào việc Phùng đại nhân dám ra tay với Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm đã xử lý ông ta từ lâu rồi.
Mấy ngày nay, Ẩn Long Vệ vẫn luôn quan sát mọi hành động của Phùng đại nhân, sau vài lần bị Thương Quân Lẫm chèn ép, ông ta đã không nhịn được mà tìm tới thế lực đứng sau lưng mình, bọn họ hành động rất bí mật nhưng dù có bí mật hơn nữa thì cũng không thể tránh được đôi mắt đang chực chờ sẵn của Ẩn Long Vệ.
Thông qua cách Phùng đại nhân liên hệ với người nọ, Ẩn Long Vệ đã tìm ra điểm dừng chân của thế lực đó ở kinh thành, bọn họ cũng không rút dây động rừng mà mượn cơ hội này để xâm nhập vào bên trong và bảo đảm rằng sẽ không gặp tình huống sai sót nào nữa thì mới ra tay bắt người.
Cùng lúc đó, người đang canh giữ ở Phùng phủ cũng nhận được tin tức, bắt đầu ra tay khống chế toàn bộ Phùng gia.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh nên không có ai kịp đưa ra phản ứng, tối hôm qua Thương Quân Lẫm thức dậy là vì muốn nghe người đứng đầu của Ẩn Long Vệ báo cáo chuyện này.
Sau khi hạ triều, thừa tướng lập tức đi đến Hình Bộ, dù sao thì chuyện của Phùng đại nhân cũng liên lụy đến rất nhiều người, vì thế cần phải xử lý thật nhanh.
Các đại thần khác cũng không nhàn rỗi, việc Phùng đại nhân ngã ngựa đã trở thành điều chắc chắn, vị trí ông ta để lại là một miếng bánh thơm ngon, tất cả mọi thế lực đều muốn cắn một ngụm.
Các viên quan của các gia tộc quyền thế không muốn chắp tay dâng vị trí này cho người khác.
"Phùng đại nhân nghĩ như thế nào vậy? Vị trí tốt như đại thần của Nội Các thì không chịu làm, nhìn xem hắn đã làm ra những gì? Dám hợp tác với đám người đó của Túc Bắc để cướp đồ cứu tế, mở cửa sau cho đám người của Bắc Mạc, hạ độc Thẩm quý quân......!Khi không chạy đi trêu chọc Thẩm quý quân làm cái gì?"
Ai mà không biết quý quân là vảy ngược của bệ hạ cơ chứ, chạm vào là chết ngay, mỗi một lỗi Phùng đại nhân phạm phải đều không có bất cứ đường sống nào.
"Hèn gì lúc trước không nhận được sổ con về tin tức Túc Bắc gắp nạn, hoá ra không chỉ quan viên cấp cao của Túc Bắc không muốn thông báo mà ngay cả đại thần của Nội Các cũng không muốn để triều đình biết chuyện này." Thẩm Úc nhìn sổ con Hình Bộ trình lên, cười lạnh.
Việc Túc Bắc gặp hạn, ngoại trừ các viên quan ở chủ thành ra thì các viên quan địa phương vẫn có thể xin triều đình giúp đỡ, thế nhưng mấy cuốn sổ con đó đều biến mất mà không có ngoại lệ, trước đây Thẩm Úc vẫn luôn ở tự hỏi sao mấy người đó có thể phong tỏa tin tức ở Túc Bắc được, hoá ra là bởi vì bọn họ còn có người ở trong triều hỗ trợ.
Bởi vì trước kia gốc rễ của Thương Quân Lẫm ở trong triều vẫn còn khá cạn nên các đại thần của Nội Các đã có rất nhiều quyền lợi, cho dù là vào thời điểm hiện tại thì Nội Các vẫn có thể đấu tranh được với hoàng quyền như trước, Phùng đại nhân thân là trọng thần của Nội Các, đã làm việc ở trong triều rất nhiều năm nên nếu có muốn giấu giếm tin tức của Túc Bắc thì cũng không quá khó.
"Ông ta có hợp tác với người của Bắc Mạc hay không?" So với mấy chuyện khác thì Thẩm Úc lại càng để ý tới chuyện này hơn.
"Người của Hình Bộ nói lúc bọn họ nói cho Phùng Bình Kỳ biết mấy tên ở Túc Bắc hợp tác với người của Bắc Mạc, sự ngạc nhiên trên mặt Phùng Bình Kỳ không giống giả bộ lắm, ông ta cũng phủ nhận chuyện mình hợp tác với Bắc Mạc, có lẽ ông ta biết không còn cơ hội lật ngược bản án này nữa nên đã khai hết mọi chuyện mấy năm nay ông ta đã làm." Thương Quân Lẫm nói.
"Chẳng lẽ không phải là vì thế lực sau lưng ông ta cũng bị bắt hay sao?" Thẩm Úc không tin Phùng đại nhân khai hết sự thật là vì đã tỉnh ngộ.
Người đã vứt bỏ ranh giới cuối cùng của mình thì chưa thấy quan tài sẽ chưa đổ lệ.
"Đây cũng là một trong số các nguyên nhân, ban đầu ông ta không chịu khai gì nhưng khi Hình Bộ dẫn ông ta đi nhìn người ta bị hành hạ liền trở nên thành thật."
Người bị hành hạ chính là người hợp tác với ông ta lâu nay, phạm nhân đã được đưa tới cho Hình Bộ, người của Hình Bộ đương nhiên phải tìm mọi cách để hỏi ra những tin tức có thể sự dụng được.
Hình Bộ hành động rất nhanh, bọn họ căn cứ vào những lời khai của Phùng đại nhân để tìm ra manh mối và bắt được thêm rất nhiều người đang ẩn giấu ở kinh thành.
Chỉ là số lượng tin tức Phùng đại nhân biết được cũng có hạn, tuy rằng ông ta hợp tác với bọn họ nhiều năm nhưng cũng không rõ thân phận thật sự của đối phương.
"Nếu Phùng đại nhân nói thật, ông ta không phải là người hợp tác với Bắc Mạc, vậy thế lực đứng phía sau ông ta thì sao? Có hợp tác với Bắc Mạc hay không? Không phải Bắc Mạc vậy các quốc gia khác thì sao?" Thẩm Úc vuốt cằm, suy tư, "Thế lực này và thế lực luôn âm thầm trợ giúp Việt Vương liệu có liên quan gì đến nhau hay không?"
"A Úc nghi ngờ bọn họ là người tiên đế để lại sao?" Thương Quân Lẫm nhận ra.
"Ta cũng không chắc lắm, chỉ là suy đoán mà thôi, còn về chuyện có phải hay không thì còn phải đợi kết quả điều tra của Hình Bộ đã." Nếu có thể lôi thế lực sau lưng Việt Vương ra thì quá tốt rồi.
.
Danh Sách Chương: