Tần Trầm vừa gặp được Liễu Định Tương, đối phương không nói hai lời, trực tiếp hỏi hắn có thể làm cỏ hay không, Tần Trầm nói có thể học, học một lần kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ.
Mãi đến tận khi Liễu Noãn và bạn trai cô đến gọi ba người về ăn cơm trưa.
Hứa Giản trong hai giờ này cũng không nhàn rỗi, một lúc thì giúp chú cậu nhổ cỏ, một lúc thì giúp Tần Trầm đè càng trà, để ngừa khuôn mặt kia của hắn bị cành cây làm xước.
Gương mặt của Tần Trầm rất đáng quý.
Sau hai tiếng đồng hồ, Liễu Định Tương không nói lời nào Tần Trầm cũng không mở miệng, thành hai cái hũ nút, đến khi kết thúc, tiến độ của hai người không kém gì nhau.
Nghe tiếng Liễu Noãn gọi về ăn cơm, Liễu Định Tương ngồi thẳng lên, lấy cùi chỏ giữ cái cuốc, nhìn Tần Trầm thở đều đặn ngoại trừ trên mặt có ít mồ hôi ra, ánh mắt nhìn về phía hắn lần đầu tiên có một tia tán thưởng:
"Thể lực không tệ."
Mấy tiếng làm nông, Tần Trầm mặt không đỏ không thở gấp, nhìn Liễu Định Tương nói:
"Không thể so với chú được ạ."
Liễu Định Tương nở nụ cười, khiêng cuốc trên vai đi ra ngoài:
"Chúng ta không giống nhau, những việc này tôi quen làm, cậu sinh sống ở thành phố lớn, lần đầu tiên làm nhỉ?"
Tần Trầm nghe xong rũ mắt liếc nhìn cái cuốc trên tay, gật đầu: "Quả thật là lần đầu tiên."
Liễu Định Tương không lên tiếng, lúc đi ngang qua Hứa Giản giơ tay vỗ vỗ vai cậu, gật gật đầu với cậu rồi đi thẳng về phía trước.
Hứa Giản: "???"
Hứa Giản và Tần Trầm không gần không xa theo sát phía sau Liễu Định Tương, Hứa Giản dùng áo lau mồ hôi cho Tần Trầm, nhỏ giọng hỏi:
"Anh biết làm vườn khi nào? Sao em không biết?"
Tần Trầm lắc đầu một cái, cũng nói nhỏ: "Anh không biết."
Tần Trầm sinh ra đã ngậm lấy thìa vàng, ngoài ngày hôm nay ra, trong đời chưa từng chạm vào nông cụ, nhưng cũng đã từng thấy người giúp việc trong nhà dọn vườn.
Thế nhưng lần đầu tiên gặp Liễu Định Tương, rõ ràng đây một bài kiểm tra nhỏ mà đối phương dành cho hắn, cho nên hắn không biết cũng phải biết.
Nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản nhìn hắn bằng ánh mắt anh cực khổ rồi, còn cho hắn một ngón tay cái.
Trước vẻ mặt ngưỡng mộ của Hứa Giản, Tần Trầm vươn tay phải ra cho cậu nhìn lòng bàn tay của mình, giọng điệu hiếm khi có chút oan ức:
"Rộp nước rồi."
Hứa Giản nghe xong cả kinh, nhanh chóng cúi đầu nhìn, thấy ngón trỏ Tần Trầm thực sự bị rộp nước, còn rất lớn, tay trái cũng có.
Cũng phải, người từ trước đến giờ quen sống trong nhung lụa chưa từng rèn luyện cũng không đeo bao tay, vác cuốc cuốc đất hơn hai tiếng đồng hồ, không rộp nước mới là lạ.
Vừa nãy Liễu Định Tương ở đây nên Tần Trầm chưa nói, bây giờ thừa dịp chú không có mặt, nói ra oan ức của mình với Hứa Giản.
Nhìn thấy hai tay Tần Trầm, Hứa Giản đau lòng, cũng vào lúc này cậu mới hiểu được ánh mắt sâu xa khi nãy của chú nhìn cậu là vì cái gì.
Nghĩ đến chú cậu chắc chắn đã biết trước tay Tần Trầm sẽ bị rộp nước.
Nghĩ tới đây, Hứa Giản liếc nhìn Liễu Định Tương đi phía trước, có một chút oán giận.
Cuối cùng cậu đã xác định, chú cậu là cố ý.
Thổi thổi chỗ bị rộp trong tay Tần Trầm như dỗ trẻ con, Hứa Giản nhỏ giọng nói:
"Chờ về nhà rồi xử lý vết thương."
Tần Trầm nhìn Hứa Giản gật gật đầu: "Được."
Từ câu nói được đơn giản của hắn, Hứa Giản lại có thể nghe ra chút làm nũng, càng đau lòng hơn, thổi thổi giúp hắn.
Nếu Tiểu Nam có ở đây nhìn thấy bộ dạng này của Tần Trầm, trong lòng nhất định sẽ phỉ nhổ:
Cũng đâu phải lần đầu tiên bị rộp nước, trước đây sao lại không thấy anh Trầm mảnh mai yếu đuối như thế?
Trước đây khi quay phim, thỉnh thoảng sẽ bị đạo cụ làm bị thương, tay cũng rộp nước, khi đó Tần Trầm mặt không đổi sắc để Tiểu Nam dùng kim khử độc chọc mụn nước cho hắn, sau đó băng miệng vết thương, hai ngày sau là bình thường.
Quả nhiên người đang đắm chìm trong tình yêu, liền trở nên tay không thể xách vai không thể khiêng.
Cuối cùng là vì có người oán giận và dựa vào.
......!
Đến khi ba người về đến nhà, đồ ăn đã bày lên bàn, sẽ mọi người đến đông đủ mới bắt đầu.
Chiếc bàn tròn lớn vốn trống trải vì Hứa Giản Tần Trầm và bạn trai Liễu Noãn, cuối cùng cũng ngồi đủ một lần, không còn chỗ trống.
Mợ rất nhiệt tình, vẫn luôn bắt chuyện mời Tần Trầm dùng bữa, nói đều là người trong nhà, không cần khách sáo.
Nghe đến ba chữ Người trong nhà, Liễu Định Tương giương mắt nhìn vợ mình, thật sự không phát biểu ý kiến phản đối, chỉ rót cho mình một ly rượu trái cây tự làm, sau đó hỏi Tần Trầm và bạn trai Liễu Noãn:
"Uống rượu không?"
Đối mặt với ba vợ tương lai của mình, rõ ràng bạn trai Liễu Noãn có chút khách sáo, liên tục xua tay:
"Cảm ơn chú, cháu không uống rượu."
Bạn trai Liễu Noãn là thầy dạy vật lý cấp ba, đeo mắt kính gọng đen, vẻ bề ngoài trắng trẻo, vừa nhìn đã biết một đứa trẻ ngoan từ nhỏ đến lớn.
Liễu Định Tương nghe xong cũng không miễn cưỡng, chuyển mắt nhìn về phía Tần Trầm.
Đối diện ánh mắt thăm dò của Liễu Định Tương, Tần Trầm dừng một chút, mở miệng nói:
"Bình thường cháu cũng không hay uống rượu, nhưng mà hôm nay phải uống với chú một chén."
Nghe Tần Trầm nói xong, Hứa Giản nhanh chóng cầm bình rượu rót cho hắn một ly:
"Rượu vang chú cất còn hơn rượu mua bên ngoài, anh Trầm, anh nên nếm thử."
Mà Liễu Noãn không nhẹ không nặng nhéo đùi bạn trai mình dưới bàn, điên cuồng dùng ánh mắt ra hiệu ——
Anh xem Tần Trầm nhà người ta thật là biết nói chuyện! Tên ngốc nhà anh!
Nhận được ánh mắt Liễu Noãn, bạn trai nàng rất là bất đắc dĩ nhìn nàng, trong mắt ——
Uống nửa ly thì anh có thể làm sao? Anh thật sự không thể uống.
Mợ sợ con rể tương lai lúng túng, nói em trai Liễu Noãn đem nước trái cây tới, cười nói:
"Bọn họ có thể uống rượu, chúng ta không thể uống rượu thì uống nước trái cây."
Nước trái cây cũng là của nhà ép, đều là trong lúc Hứa Giản và Tần Trầm lên núi trà tìm Liễu Định Tương, Liễu Noãn và bạn trai đến vườn trái cây hái trái cây, rất tươi ngon.
Cải thảo nhà mình bị người ta hái, nghĩ đến đây tâm trạng Liễu Định Tương cũng không vui nổi, cho nên trên bàn cơm rất ít nói, cầm ly rượu uống đến say.
Tửu lượng của Tần Trầm cao, mặt Liễu Định Tương đỏ rần hắn chẳng có chút phản ứng nào.
Ăn cơm xong, Liễu Định Tương có tâm sự uống không ít rượu, cơm nước không ăn bao nhiêu, cho nên mợ xuống nhà bếp nấu cho ông chút cháo.
Liễu Định Tương uống say, bước đi cũng không vững, chị em Liễu Noãn bên cạnh ông theo bản năng muốn đỡ ông trở về phòng, ông lại vung tay, hàm hàm hồ hồ nói với Hứa Giản:
"Tiểu Giản tới đây, chú có lời muốn nói với cháu."
Hứa Giản nghe xong mau chóng tới dìu chú.
Tần Trầm nhìn Hứa Giản đỡ Liễu Định Tương đi ra ngoài, không yên lòng muốn theo sau lại bị mợ gọi lại.
Mợ nhẹ nhàng lắc lắc đầu với hắn, chậm rãi mở miệng:
"Tiểu Tần cứ để hai người riêng tư một lát đi."
Tần Trầm mím môi một cái, cuối cùng vẫn gật đầu, quay người muốn giúp dọn dẹp bát đũa trên bàn, lại bị mợ ngăn cản.
Mợ cười nói:
"Lần đầu tiên tới nhà, nào có thể để cháu làm việc, cháu đi nghỉ đi, ở đây cứ để mợ là được rồi."
Liễu Noãn nghe mẹ cô nói vậy, ánh mắt có chút phức tạp nhìn mẹ ——
Chắc mẹ còn không biết, ba đã để người lần đầu tiên tới nhà này cuốc đất hơn hai tiếng đồng hồ, tay cũng phồng rộp.
Tần Trầm cũng cười cười:
"Không sao, để cháu làm."
Gương mặt của Tần Trầm được những người hâm mộ xưng là sát thủ nhân gian, già trẻ đều gục, cho nên mợ cũng sững sờ trước nụ cười của hắn, chờ phản ứng lại Tần Trầm đã bưng bát đũa đi vào phòng bếp.
Nhìn Tần Trầm lưng cao chân dài, mợ kéo Liễu Noãn bên cạnh, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe được, hỏi:
"Con nói xem rốt cuộc Tiểu Tần ăn gì lớn lên, sao lại tốt vậy chứ?"
Liễu Noãn buồn cười nhìn mẹ cô: "Làm sao, ghen tỵ với ba mẹ người ta?"
Mợ thành thật gật đầu: "Có hơi, nếu con trai của mẹ được như vậy, mẹ nằm mơ cũng có thể cười tỉnh."
Sau khi nói xong mợ còn nửa thật nửa đùa thở dài: "Haiz, nhìn con nhà người ta, nhìn lại con trai mình...!chậc "
Em trai Liễu Noãn ở bên cạnh không cẩn thận nghe được hai câu sau: "..."
Mẹ, lần sau ghét bỏ con có thể nói nhỏ tí không? Con nghe thấy đó!
Một bên khác, dưới sự yêu cầu của Liễu Định Tương, Hứa Giản đỡ ông đến tầng cao nhất của biệt thự.
Đỡ Liễu Định Tương ngồi xuống ghế mây ở lầu chóp, Hứa Giản đứng thẳng lưng duỗi eo, vừa định hỏi chú tìm mình muốn nói gì, kết quả cúi đầu vừa nhìn, sợ hết hồn, ngay lập tức tay chân luống cuống:
"Chú, chú, chú sao vậy?"
Đang yên đang lành, tại sao khóc?
Hứa Giản không nhìn lầm, chú của cậu là người đàn ông trưởng thành, không biết đã khóc từ bao giờ.
Trưởng thành rồi, ngoài hai ngày chú đến trường học nói cho cậu biết cha mẹ không còn và ngày cha mẹ cậu chôn cất, Hứa Giản chưa từng thấy chú khóc, cho nên bây giờ cậu hoảng hồn, ngoại trừ lấy giấy lau nước mắt cho ông cũng không biết nên làm gì.
Liễu Định Tương hôm nay thật sự đã say, ông như không nhận ra được mình đang khóc trước mặt cháu ngoại trai, kéo tay Hứa Giản, nói không rõ:
"Tiểu Giản, là chú có lỗi với cháu...!Em em xin lỗi chị, và anh rể..."
Nghe thấy Liễu Định Tương xin lỗi, Hứa Giản mơ hồ, có chút không rõ tình hình hiện tại, không biết tại sao tự dưng chú lại xin lỗi mình, còn nhắc tới cha mẹ.
Có lẽ bởi vì có mấy lời muốn say khướt mới nói ra được, Liễu Định Tương cũng không quan tâm ánh mắt khó hiểu của Hứa Giản, tự nhủ nói liên miên cằn nhằn rất nhiều.
Liễu Định Tương nói, Tần Trầm là đứa trẻ tốt, chịu khổ.
Nói ông không làm một người chú tốt, chuyện Hứa Giản thích đàn ông mà ông vẫn luôn không biết, ông không làm tròn trách nhiệm, trước kia Hứa Giản xảy ra tai nạn giao thông ông cũng không biết, để một mình cậu ở thành phố xa lạ chịu oan ức.
Liễu Định Tương nói Hứa Giản số khổ, từ nhỏ không còn cha mẹ, ông cho là Hứa Giản cong cũng liên quan đến việc từ nhỏ cậu đã thiếu tình thương, ông nói xin lỗi ba mẹ Hứa Giản, những năm qua không chăm sóc tốt cho Hứa Giản...!
Liễu Định Tương nói liên miên cằn nhằn rất nhiều, nước mắt rơi xuống, nói chuyện Hứa Giản và Tần Trầm ông không có quyền can thiệp, ông chỉ hy vọng những ngày tháng sau này Hứa Giản bình an vui vẻ, không phải ông không thích Tần Trầm, chẳng qua là cảm thấy có lỗi với ba mẹ cậu.
Những câu nói này, chỉ có uống say Liễu Định Tương mới nói ra được.
Trong lòng Hứa Giản, gia đình chú là người thân duy nhất của cậu, cậu đối với bọn họ biết ơn còn không kịp, nếu không phải chú cậu, nào có cậu ngày hôm nay, cho nên bây giờ nghe chú tự trách, không khỏi ngạc nhiên.
Cậu không nghĩ rằng chú cậu có thể vơ hết những thiệt thòi của cậu bao năm qua vào người mình, hơn nữa còn bởi vậy mà tự trách hổ thẹn, cảm thấy không làm tròn trách nhiệm người làm chú.
Nhìn Liễu Định Tương nước mắt đầy mặt, mũi Hứa Giản chua xót, cảm giác rất khó chịu.
Người say rượu giống như trẻ con, Hứa Giản liên tục dỗ rồi khuyên mới đưa được Liễu Định Tương về phòng ngủ.
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng ra ngoài, Hứa Giản giương mắt vừa nhìn, thấy Tần Trầm và mợ đang chờ mình.
Mợ lo lắnh nhìn vào cánh cửa, nhẹ giọng hỏi:
"Đã ngủ rồi?"
Hứa Giản gật gật đầu: "Vâng, say rồi."
Mợ nhíu nhíu mày, càu nhàu: "Đã nói ông uống ít rượu mà không nghe, lâu nay đâu có say?"
Nghe mợ nói, Hứa Giản càng khó chịu hơn, những câu nói trên kia, chắc chẳn chú cũng đã kiềm nén trong lòng rất lâu.
Hứa Giản tuy ít khi về, thế nhưng trong nhà vẫn chuẩn bị phòng cho cậu, giữa trưa nắng to, Liễu Định Tương không sao, mợ cũng nói hai người đi ngủ trưa.
Sau khi trở lại phòng, vừa mới đóng cửa lại, Tần Trầm nghe Hứa Giản thở dài thườn thượt một hơi.
Tần Trầm đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, hỏi:
"Sao vậy, lẽ nào chú không đồng ý chuyện của chúng ta?"
Hứa Giản lắc lắc đầu: "Không phải."
Không chờ Tần Trầm hỏi lại, Hứa Giản giương mắt nhìn hắn, sau đó nói chuyện xảy ra vừa với hắn.
Nghe Hứa Giản nói xong, Tần Trầm trầm mặc vài giây, cuối cùng giơ tay vỗ vỗ vai cậu, ôm người vào trong ngực, nhẹ nhàng nói:
"Chú rất quan tâm em."
Hứa Giản khẽ gật đầu.
Xoa xoa bả vai Hứa Giản, Tần Trầm tiếp tục nói:
"Quá khứ đã qua, chúng ta không thể thay đổi quá khứ, hiện điều duy nhất có thể làm hiện tại, chính là cùng sống tốt mỗi ngày, đừng để cho chú mợ lo lắng."
Hứa Giản: "Em thật sự rất biết ơn gia đình chú, em không ngờ trong lòng chú luôn phải chịu áp lực lớn như vậy, là em làm cho bọn họ lo lắng."
Cũng là ngày hôm nay Hứa Giản mới biết, mình trong lòng Liễu Định Tương quan trọng đến nhường nào, đối phương quan tâm mình biết bao.
Sự quan tâm này cũng không thay đổi theo khoảng cách, dù cậu ở thành phố đi chăng nữa, sau lưng cậu mãi mãi có những người đang thầm lặng quan tâm đến cậu.
Cậu có chút hối hận vì thời gian trước đây không thường về thăm chú mợ.
Vừa nãy trước mặt Liễu Noãn và những người khác, tâm tình Hứa Giản vẫn còn kiềm nến, hiện tại chỉ có cậu và Tần Trầm, cảm xúc tự trách của cậu liếc mắt một cái là rõ mồn một.
Mấy phút trước là Hứa Giản an ủi Liễu Định Tương, mấy phút sau, biến thành Tần Trầm an ủi cậu.
Ngày hôm nay vì vội về, hai người dậy rất sớm, cuối cùng Hứa Giản dựa vào vai Tần Trầm ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
......!
Bởi vì kỳ nghỉ có hạn, Hứa Giản và Tần Trầm ở nhà chơi hai ngày rồi phải quay về, trước khi đi Liễu Định Tương gọi bọn họ đến vườn trái cây hái rất nhiều hoa quả, còn mang mấy hũ trà mới năm nay.
Hứa Giản nhìn đặc sản và hoa quả tươi trong cốp sau, cầm trà nhìn chú:
"Chú, chúng cháu không cầm trà, cháu và Tần Trầm đều không hay uống trà."
Liễu Định Tương tức giận liếc cậu một cái: "Cháu bị ngốc à, chú cho hai cháu hả? Là cho cháu mang biếu ba mẹ Tiểu Tần."
Khi Tần Trầm tới, cha mẹ Tần cũng chuẩn bị quà cáp để hắn biếu cả nhà Liễu Định Tương.
Về phần Liễu Định Tương uống say khóc lóc nói chuyện với Hứa Giản, sau khi tỉnh lại lặng thinh không nhắc tới, không biết là quên mất hay là ngại nói, ông không đề cập tới, Hứa Giản cũng không nói, câu chuyện cứ như vậy đi qua.
Cũng kể từ khi đó, thái độ của Liễu Định Tương đối với Tần Trầm cũng khác hẳn, điểm rõ ràng nhất chính là xưng hô từ Tần Trầm tự nhiên biến thành Tiểu Tần.
Sau khi nói xong không chờ Hứa Giản phản ứng, mợ cũng chỉ tay về phía các loại hoa quả cốp sau, cười nói:
"Mấy thùng này, không chỉ cho hai đứa, còn có ba mẹ Tiểu Tần, còn lại cháu mang cho Đậu Đậu và những người bạn khác một ít, tuy chút quà mọn, thế nhưng đều là trái cây nhà trồng, biếu cho mọi người nếm thử."
Hứa Giản quay đầu liếc mắt nhìn cốp sau đầy nắp, hậu tri hậu giác gật đầu:
"Đã bảo là, nhiều trái cây thế này chúng ta cũng ăn không hết."
Vừa nãy sắp đồ lên xe xong, Hứa Giản còn nói thầm với Tần Trầm rằng tủ lạnh không nhét đủ, nhiều đồ như vậy, về nhà chắc ăn không hết sẽ hư.
Tần Trầm nghe xong cười nhìn hắn: "Không phải ban đầu em còn nói mua một cái tủ lạnh khác sao?"
Hứa Giản đỏ mặt, gượng gạo nói: "Em đùa thôi."
Trong vui cười và không nỡ của gia đình Liễu Định Tương, Tần Trầm và Hứa Giản khởi hành về Nam Phong.
Như thường lệ, Tần Trầm lái xe, Hứa Giản ngồi ở phó lái thở dài một hơi:
"Không biết tại sao, cho tới bây giờ em vẫn còn cảm giác chú đồng ý chuyện của hai chúng ta là ảo giác."
Tần Trầm nghe xong gật đầu: "Đúng là cửa của chú dễ qua hơn anh tưởng tượng."
Cùng ngày Liễu Định Tương nói Tần Trầm làm cỏ, Tần Trầm đã chuẩn bị tâm lý bị gây khó dễ, lại không ngờ qua cửa thế này.
Tần Trầm cảm thấy nói cho cùng có thể là vì Liễu Định Tương quá quan tâm Hứa Giản, không muốn để Hứa Giản bị kẹt giữa hai người bọn họ.
Hứa Giản xoay mặt nhìn Tần Trầm, cười đến thấy răng không thấy mắt:
"Có phải chú của em siêu tốt bụng không, đã nói với anh là đừng căng thẳng."
Sắc mặt Tần Trầm bình tĩnh: "Cái gì mà chú của em, là chú của chúng ta."
Hứa Giản đầu tiên là sững sờ, sau đó vui vẻ:
"Anh còn rất nghiêm túc."
Tần Trầm đàng hoàng trịnh trọng: "Quá khen."
Nghe Tần Trầm nói, nụ cười trên mặt Hứa Giản rõ ràng hơn, cậu quay đầu nhìn về ra ngoài cửa xe, cảm thán:
"Thời tiết hôm nay thật đẹp."
Tần Trầm liếc mắt nhìn cậu, cũng khinh khẽ cười cười, thầm phụ hoạ trong lòng ——
Thời tiết rất đẹp..
Danh Sách Chương: