Mục lục
GẢ ĂN CHƠI TRÁC TÁNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Cửu Tư âu lo mà chạy xộc ra ngoài, vừa đến cửa thì nhìn thấy Lý Ngọc Xương vẫn đứng ở chỗ cũ, hắn thở hổn hển, vội vã nói: “Men theo đường lớn về Đông Đô mà tìm!”


Lý Ngọc Xương gật gật đầu, xoay người sang chỗ khác lập tức phân phó người ở bên ngoài.

Thẩm Minh cũng đang trên đường đuổi theo, vừa nhận được tin tức thì hắn liền đứng lại suy tư.

Nếu Tần Nam là đi cửa quan thì không thể nào chỉ có một thân một mình ông ta lên đường, như vậy quá dễ dàng bị bắt lại điều tra, hơn nữa cũng không đủ an toàn, vậy ông ta chỉ có thể trước ẩn nấp ở bên trong thương đội đi hướng Đông Đô.

Thẩm Minh lập tức đi lấy danh sách thương đội đi ra khỏi thành trong hôm nay. Loại trừ đi thời gian Tần Nam còn đang làm việc cùng với khoảng thời gian sau khi hắn phát hiện Tần Nam mất tích thì tổng cộng có hai thương đội đi ra khỏi thành. Thẩm Minh lại điều tới người ghi lại đăng ký của hai thương đội này nhưng cũng không có phát hiện Tần Nam.

Không có Tần Nam, vậy khả năng rất lớn là ông ta đã làm giả công văn, Thẩm Minh cũng không hề chần chờ, lập tức dẫn theo người đuổi theo thương đội.

Vào lúc ban đêm, hắn liền đuổi kịp hai thương đội, Thẩm Minh trực tiếp bắt người tới hỏi thì mới biết được có một người tên là Lạc Nam, cũng đi theo thương đội của bọn họ ra khỏi cửa thành nhưng sau đó không lâu đã tự mình lên đường.

Thẩm Minh một đường theo tin tức đi tìm thì tìm tới một nhà khách điếm, còn chưa có đi vào trong mà đã nghe được âm thanh đánh nhau từ đằng xa, Thẩm Minh dẫn người xông lên thì từ xa xa đã thấy một người nhảy xuống từ lầu hai, sau khi lăn một vòng trên mặt đất rồi liền chạy như điên vào trong núi, ban đêm nhưng Thẩm Minh mắt sắc nên vừa liếc mắt một cái là đã nhìn ra người nọ là Tần Nam, hắn chạy nhanh như bay, rút mũi tên từ ông tên ở bên cạnh lưng ngựa, giương cung cài tên, sau đó lập tức bắn hơn mười phát, giúp Tần Nam ngăn cản đám sát thủ đang nhào về phía ông ta.

Mà Tần Nam cũng không kịp quay lại nhìn phía sau, ông ta không quan tâm gì, chỉ một đường chạy như điên vào trong núi, Thẩm Minh lập tức phi ngựa chạy theo Tần Nam, trước đó còn kịp nói với người ở phía sau một tiếng: “Dọn sạch.” Sau đó liền vọt vào trong rừng.


“Tần đại nhân!” Thẩm Minh đuổi chạy theo ông ta, hô to ra tiếng “Đừng chạy, ta là Thẩm Minh!”

Nhưng mà nghe được lời này, Tần Nam căn bản là không hề quay đầu lại, thậm chí còn chạy càng nhanh hơn. Thẩm Minh thầm mắng một tiếng, tiếp tục đuổi theo ông ta.

Tần Nam lấy hết sức lực toàn thân để chạy, Thẩm Minh tuy rằng chạy nhanh hơn ông ta nhưng ngay từ đầu khoảng cách giữa hai người đã cách rất xa, một chốc một lát Thẩm Minh cũng không thể nào đuổi kịp ông ta được. Tần Nam chạy một đường xông lên đỉnh núi, Thẩm Minh cũng đuổi theo ông ta tới tận bên vực thẳm, Tần Nam không còn đường để lui nữa, Thẩm Minh thở phì phò, giơ tay quạt quạt vài cái cho bản thân rồi đứng ở một bên nói: “Chạy, chạy tiếp đi.”

Tần Nam ôm cái túi vải, trên mặt tràn đầy khẩn trương.

Tóc tai của ông ta cũng tán loạn, hoàn toàn không có bộ dáng lạnh nhạt tự giữ như ngày thường, Thẩm Minh thấy bộ dáng của ông ta như vậy mới nhịn không được cười nói: “Ông chỉ là một quan văn vậy mà chạy cũng giỏi đấy, lục nghệ của quân tử(*) còn có môn chạy bộ?”

Tần Nam không nói lời nào, Thẩm Minh nghỉ cũng đủ rồi, hắn đứng thẳng người nói: “Được rồi, trở về với ta đi, ta không phải tới để giết ông cướp đồ vật, ông không cần khẩn trương đến như vậy đâu.”

“Ngươi thả ta đi đi.”

Tần Nam rốt cuộc lên tiếng, ông ta nhìn Thẩm Minh, ánh mắt trầm ổn mà nói: “Ta không thể trở về.”

“Ta thả ông, rồi ông định đi đâu?”

Thẩm Minh nói thẳng: “Ông cho rằng chúng ta không rõ ràng ông đang cầm cái gì sao? Ông khẳng định là cầm chứng cứ, Phó Bảo Nguyên cùng đã nói với Cửu ca rồi, ông ngàn dặm xa xôi đi Đông Đô cáo ngự trạng (*), hà tất đâu? Cửu ca là người tốt, Lý đại nhân cũng là người tốt, ông giao chứng cứ cho bọn họ, bọn họ cũng sẽ giúp ông. Ông đi cáo ngự trạng, hôm nay nếu không có ta, ngay cả mạng sống ông cũng không còn, có biết hay không?”

“Ngươi thả ta đi đi.” Tần Nam run giọng nói, Thẩm Minh nhíu mày “Ta biết ông không tin Cửu ca, nhưng chúng ta quen nhau cũng đã một đoạn thời gian. Tần đại nhân, ông biết Thẩm Minh ta là loại người nào, ta dùng tính mạng để đảm bảo, ông trở về, sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

Tần Nam không nói lời nào, Thẩm Minh tiếp tục nói: “Ông có thể là không hiểu biết Cửu ca……”

“Vậy ngươi hiểu biết sao?”


Tần Nam trực tiếp mở miệng: “Ta không hiểu biết hắn, vậy ngươi thì hiểu biết hắn? Ngươi biết hắn là loại người nào? Đứng sau lưng hắn là ai? Hắn có mục đích gì, người sau lưng hắn lại có mục đích gì? Liền coi như ta tin Cố Cửu Tư hắn” Tần Nam hơi có chút kích động mà rống to “Ngươi làm sao có thể biết hắn không phải là quân cờ? Ngươi biết cữu cữu của hắn là nhân vật nào hay sao? Ngươi bảo ta trở về, ngươi mới là ngớ ngẩn!”

“Ngươi vì sao lại có thành kiến với Cửu ca lớn như vậy?” Thẩm Minh có chút không hiểu được, “Giang đại nhân là người nào thì ta không rõ ràng lắm. Nhưng Giang đại nhân là Giang đại nhân, Cửu ca là Cửu ca. Ta tin Cửu ca, chính là tin hắn phân biệt được thiện ác thị phi rõ ràng, nếu là Giang đại nhân sai, hắn sẽ không thiên vị. Ngươi vì sao lại muốn vơ bọn họ lại với nhau?”

Nói rồi, Thẩm Minh mím môi, hắn cũng biết những lời này không đủ để làm cho Tần Nam buông lỏng cảnh giác, chỉ là từ trước đến nay hắn vẫn vụng về, cũng không biết nói lời gì để thuyết phục người khác, hắn nghẹn nửa ngày, chỉ có thể nói: “Ta cũng không nói rõ được với ông, nhưng chúng ta đã tới Huỳnh Dương được một đoạn thời gian rồi, Tần đại nhân, ông cũng là người trải qua mưa gió, thị thị phi phi, vậy mà ông còn không biết dùng đôi mắt đi nhìn sao?”

“Đôi mắt cũng biết gạt người.” thần sắc của Tần Nam nghiêm túc, Thẩm Minh cười nhạt thành tiếng “Mắt mù, tâm cũng mù?”

Tần Nam có hơi sửng sốt, Thẩm Minh thấy sắc mặt của Tần Nam buông lỏng, hắn liền không tiếng động bước lên phía trước một bước, tiếp tục nói: “Tần đại nhân, thế cục ở Đông Đô phức tạp, ông cầm chứng cứ về Đông Đô, không nói đến trên đường đã cực kỳ nguy hiểm, tới Đông Đô rồi, chứng cứ dừng ở trong tay ai, lại cũng chưa biết. Vì sao lại không giao cho Cửu……”

Thẩm Minh còn chưa dứt lời đã đột nhiên nhòa lên phía trước một cái, Tần Nam phát hiện được ý đồ của hắn liền vội vàng lùi về phía sau, ông ta vừa trượt chân đã trực tiếp ngã ngửa về phía vực sâu, Thẩm Minh gấp gáp nhào qua túm một cái, bắt được tay của Tần Nam.

“Ông cũng thật đủ nặng.”

Thẩm Minh lôi kéo ông ta, cắn răng lên tiếng nói. Tần Nam ngửa đầu nhìn Thẩm Minh, ông ta cầm chứng cứ ở trong tay, trong mắt lộ ra sự cầu xin: “Ta không thể trở về mà.”

“Lão tử ở, ông sợ cái rắm!”

Thẩm Minh rống to thành tiếng: “Lão tử mang ông trở về, liền sẽ lấy mạng của mình bảo vệ ông!”

“Ngươi giữ được chứng cứ sao?!”

Tần Nam cũng rống to thành tiếng: “Ngoại trừ đứa con trai của ta, những người thân khác đều giấu ở Vĩnh Châu, ngươi bảo ta trở về, nếu bọn họ bị Vương Tư Viễn bắt đi để đổi chứng cứ thì ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?”

“Vậy ông hiện tại có cách khác? Ông cứ chạy như vậy, bọn họ bị bắt thì ông còn có thể không quay về?”

Thẩm Minh tìm kiếm một điểm chống đỡ, gương mặt đỏ phừng phừng mắng Tần Nam. Tần Nam nghe được lời này, ông ta mới chậm rãi cười rộ lên.

“Không quay về.”

Tần Nam lẩm bẩm thành tiếng.

Thẩm Minh hơi sửng sốt, sau đó hắn liền hiểu được, Tần Nam vậy mà suy nghĩ buông tha một nhà già trẻ để chắc chắn bảo vệ được chứng cứ.

Nhưng người không phải cỏ cây, nếu người thân ruột thịt của mình thật sự có thể bị lấy ra làm con tin, chẳng sợ người có ôm tín niệm như vậy thì kết quả cuối cùng thế nào, lại cũng chẳng ai biết được.

Ông ta sợ bản thân sẽ gặp phải lựa chọn như vậy nên tình nguyện cái gì cũng không biết, ngàn dặm lao tới Đông Đô cũng không muốn trở về.

“Nhu nhược……”

Thẩm Minh hít sâu một hơi, hắn tìm được một điểm chống đỡ rồi, bắt đầu kéo Tần Nam lên trên.

“Chỗ nào có……” Hắn cắn chặt răng rồi lôi Tần Nam lên, hét lớn “Nam nhân ngay từ đầu đã bỏ rơi người nhà của mình!”

Vừa dứt lời, Tần Nam đã bị hắn kéo lên rồi, chợt ngã sõng xoài ra đất.

Tần Nam vừa mới lăn lên mặt đất, Thẩm Minh đã lập tức bẻ ngược tay ông ta rồi ấn ông ta ở trên đất, Tần Nam bắt đầu ra sức giãy giụa, Thẩm Minh đè chặt ông ta lại rồi lớn tiếng nói: “Vì loại chuyện này mà từ bỏ người nhà của mình, đầu óc của ông có bệnh sao?! Ông cho rằng ông đi Đông Đô là có thể cứu được Phó Bảo Nguyên? Ông cho rằng ông đi Đông Đô là có thể vặn gãy bọn họ? Ta với Cửu ca chính là từ Đông Đô tới, nếu chúng ta đều là người xấu, chúng ta không thể giúp ông, vậy thì trong thiên hạ này cũng không có ai có thể giúp ông nữa đâu!”

Động tác của Tần Nam cứng lại, Thẩm Minh bình tĩnh nói: “Ta trước kia cũng cho rằng tất cả quan lại trong thiên hạ này đều là cẩu quan, nhưng là sau đó ta mới biết được, trên đời này còn có một loại quan, chính là Cố Cửu Tư. Ông hỏi ta vì cái gì mà lại tin tưởng Cửu ca như vậy, ta không cách nào nói cho ông được, nhưng là Tần đại nhân, ta có thể đồng ý với ông.”

“Nếu Cố Cửu Tư thật là cẩu quan giống ông nói, ta sẽ dùng tính mạng để bảo vệ ông về Đông Đô cáo ngự trạng.”

Tần Nam không nói chuyện, Thẩm Minh chậm rãi buông ông ta ra: “Ta cũng hứa với ông, nếu ông trở về với ta, ta nhất định sẽ đi cứu người nhà của ông, liền coi như ta chết, cũng sẽ nhất định mang bọn họ bình an trở về.”

“Tần đại nhân” Thẩm Minh nghiêm túc mở miệng “Ông có thể tin ta không?”

Tần Nam không trả lời, ông ta nằm ở trên mặt đất, đè chứng cứ ở dưới thân mình.

Trong đó là cả cuộc đời dài dòng của ông và Phó Bảo Nguyên. Ông nhìn vách đá ở phía trước kia, chỗ đó tựa như cuộc đời của ông ngay lúc này, đã muốn chạy tới tuyệt cảnh.

Ông ta nhịn không được ngẩng đầu lên, nhìn thấy trăng sáng ở trên bầu trời. Tần Nam đột nhiên lại nghĩ ——

Nếu Lạc Y Thủy vẫn còn, nàng sẽ hy vọng bản thân làm như thế nào?

Ngàn dặm chạy tới Đông Đô trình lên ngự trạng, từ bỏ người nhà, một mình một người đi trước, hay là về lại Huỳnh Dương, tin…… Cố Cửu Tư?

Nghĩ đến Cố Cửu Tư, ngón tay Tần Nam khẽ run lên.

Ông đối với hắn có thành kiến.

Ông biết, nhưng Tần Nam không có cách nào để không có thành kiến nữa.

Tần Nam hít sâu một hơi, nhắm nghiền mắt lại.

Y Thủy, làm sao bây giờ?

Ông âm thầm dò hỏi, mà vận mệnh chú định là, trong đầu Tần Nam nhớ tới, lại là câu mà khi Lạc Y Thủy còn sống thường hay nói với ông nhất.

Ngữ điệu lười biếng, âm thanh kéo dài, mang theo vài phần nội liễm lại trương dương quyến cuồng —— vì sao lại không thể?

Tần Nam, trên đời này, chàng muốn làm cái gì, muốn thay đổi cái gì, đều có thể.

Nhưng vừa bảo vệ được người nhà, lại cũng có thể giữ được đạo nghĩa giữa bằng hữu.

Phương pháp để vẹn toàn hai bên, ông có thể làm được.

“Ta trở về.”

Tần Nam rốt cuộc lên tiếng, ông ta ngồi dậy, khàn khàn nói: “Ta trở về với ngươi.”

“Được rồi!”


Thẩm Minh vui vẻ nói: “Ta mang ông trở về. Tần đại nhân, ông yên tâm, có ta ở, bảo đảm người nhà ông tuyệt đối không bị gì.”

Tần Nam không nói chuyện, ông dựa vào Thẩm Minh nâng rồi đứng dậy, trên đường trở về, Thẩm Minh lúc nào cũng đang nói chuyện, giống như là rất là vui vẻ. Chờ tới khi vào xe ngựa rồi, Thẩm Minh cũng vẫn vui vẻ mà nói: “Tần đại nhân, ông nói ông người này cũng quá kỳ cục. Ông đặt người nhà ở Vĩnh Châu rồi tự mình đi Đông Đô, vì sao lại không mang người trong nhà cùng đi?”

“Trên đường nguy hiểm.” Tần Nam bình đạm nói “Thân thể của mẫu thân ta không tốt, chịu không nổi xóc nảy, hơn nữa người quá nhiều, cũng không dẫn theo được. Chỉ có thể giấu đi.”

“Ông không sợ ông tới được Đông Đô rồi nhưng chứng cứ vẫn rơi vào trong tay kẻ xấu, còn người trong nhà ở Vĩnh Châu thì mất rồi ao?”

“Đông Đô có bệ hạ.”

Sau khi Tần Nam lên tiếng, Thẩm Minh chống cằm, có chút kỳ quái nói: “Xét đến cùng, ông vẫn là không tin Cửu ca, vậy sao ông lại quyết định trở về?”

“Ta không tin hắn.” Tần Nam giương mắt, nhìn Thẩm Minh, nghiêm túc mà nói “Nhưng ta tin ngươi.”

Thẩm Minh ngây ngẩn, một lát sau, hắn có chút ngượng ngùng mà ngồi thẳng người, Thẩm Minh xua xua tay, muốn nói vài câu khiêm tốn nhưng lại không biết phải nói như thế nào, cuối cùng liền vỗ vỗ bả vai Tần Nam, cao hứng nói: “Ông yên tâm, ta nhất định sẽ không cô phụ tín nhiệm của ông.”

Tần Nam nhìn bộ dáng cao hứng của hắn, miễn cưỡng cong lên khóe miệng, cũng coi như là cười, Thẩm Minh thấy ông ta nỗ lực nhếch lên một nụ cười thì đột nhiên nhớ tới: “Như vậy tính ra thì, Tần Nam, ông coi ta là bằng hữu, đúng không?”

“Ngươi với ta không hẳn là cùng thế hệ.”

Tần Nam nhắc nhở hắn, Thẩm Minh lập tức nói: “Tuổi tác tính là cái gì? Quan trọng là ông coi ta là bằng hữu mà đối đãi. Tần Nam” Thẩm Minh bắt đầu nghiêm túc lên, hắn nói ra từng câu từng chữ hứa hẹn “Ông nếu đã tin ta, vậy coi như phải dùng cái mạng này, ta cũng sẽ trả lại phần tín nhiệm này.”

Tần Nam không nói chuyện, qua một hồi sau, ông ta mới có chút khô khốc mà chậm rãi nói ra một câu: “Cảm ơn.”

Thẩm Minh dẫn Tần Nam trở về Huỳnh Dương, chỉ tính trên dọc đường đi này là đã có ba lần chặn giết. Cũng may Thẩm Minh võ nghệ cao cường, một đường chém giết, mở một đường máu mang Tần Nam trở về.

Chờ tới giữa trưa ngày hôm sau, Thẩm Minh đã mang được Tần Nam trở lại huyện nha, Lý Ngọc Xương cùng Cố Cửu Tư sau khi nghe nói Thẩm Minh đã trở lại liền vội vàng dẫn theo người đi đón Thẩm Minh cùng Tần Nam. Trên người bọn họ đều là máu, chật vật không chịu nổi, Thẩm Minh vừa trở về liền bày ra bộ dáng mệt tới nằm sấp xuống rồi nói: “Không được không được, mặc kệ chuyện lớn cỡ nào thì cũng phải để chúng ta ngủ một giấc trước đã.”

Lý Ngọc Xương gật gật đầu, Cố Cửu Tư quay đầu liền cho người đi an bài phòng tắm, Thẩm Minh thấy Cố Cửu Tư đi xếp người liền gọi lại Cố Cửu Tư nói: “Cửu ca.”

Cố Cửu Tư dừng lại bước chân, Thẩm Minh lập tức nói: “Ta muốn ở phòng bên cạnh Tần đại nhân.”

Cố Cửu Tư ngẩn người, sau đó hắn liền hiểu ra được, Thẩm Minh đây là muốn che chở Tần Nam, hắn biết Tần Nam vẫn luôn có địch ý với nhóm người bọn họ, cũng chỉ có Thẩm Minh là miễn cưỡng được ông ta tín nhiệm. Vì thế Cố Cửu Tư liền gật gật đầu, lập tức trở về sắp xếp.

Tần Nam nghe được Thẩm Minh an bài như vậy, cũng biết người này bình thường vẫn luôn tùy tiện, nhưng bây giờ là thật sự suy nghĩ đi thực hiện lời hứa hẹn của hắn.

Ông âm thầm thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, lại nghe Lý Ngọc Xương Bình tĩnh hỏi: “Người nhà của Tần đại nhân đâu?”

Nghe một tiếng dò hỏi này, Cố Cửu Tư với Thẩm Minh mới liền hiểu được, hiện giờ Tần Nam không cách nào mở miệng nói, sự an nguy của người nhà ông là vấn đề cực kỳ mấu chốt. Thẩm Minh nghĩ lại nghĩ, sau đó bước đến trước mặt Tần Nam, nhỏ giọng hỏi: “Ta giúp ông đi đón người nhà của ông lại đây đi?”

Tần Nam nhíu nhíu mày, Cố Cửu Tư đi lên phía trước rồi nói: “Tần đại nhân nếu không tuyệt đối nắm chắc đã giấu xong người trong nhà thì vẫn là thả mọi người ở trong phủ nha đi, để chúng ta cho người ngày đêm bảo hộ sẽ tương đối tốt hơn.”

Tần Nam do dự một lát, Thẩm Minh châm chước nói: “Hay là ông nghe Cửu ca đi?”

Tần Nam mím chặt môi, một lát sau, ông ra hiệu cho Thẩm Minh cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói ra một cái địa chỉ cho Thẩm Minh.

Thẩm Minh gật gật đầu: “Ta hiểu được, ông đi trước đi nghỉ tạm đi, ta đi đón người.”

“Một mình người đi.”

Tần Nam phân phó, Thẩm Minh gật gật đầu: “Hiểu được, một mình ta đi.”

Tần Nam nghe được câu trả lời của Thẩm Minh, rốt cuộc mới an tâm lại, đi theo người hầu rời đi. Thẩm Minh không được cho nghỉ ngơi, chào hỏi Cố Cửu Tư với Lý Ngọc Xương một tiếng xong liền trực tiếp đi mất. Trước khi ra đến cửa, Cố Cửu Tư có há miệng hỏi: “Hay là ta đi với đệ đi?”

“Không cần” Thẩm Minh xua xua tay “Việc nhỏ, tự bản thân đệ đi là được rồi.”

“Đệ đi một mình, có phải là trách nhiệm có chút quá lớn không?”

Cố Cửu Tư nhíu mày: “Tần đại nhân để đệ một người đi, là bởi vì hắn không tin tưởng những người khác, sợ có gian tế xen lẫn bên trong. Nhưng đệ một người đi, nếu là bị người theo dõi, đến lúc đó là sợ một đệ cũng khó đối phó với địch. Ta đi với đệ đi, nếu là xảy ra chuyện thì cũng còn có người hỗ trợ.”

“Thôi bỏ đi.” Thẩm Minh lập tức nói: “Nếu đúng như lời ca nói, lỡ như xảy ra chuyện, vậy thì chẳng phải chúng ta đều ngã xuống ở chỗ đó sao?”

“Ta cho đệ quả đạn tín hiệu” Cố Cửu Tư lại nói “Ta đã chuẩn bị xong người rồi, nếu là xảy ra chuyện, đệ lập tức bắn đạn tín hiệu lên.”

“Được.”

Thẩm Minh gật gật đầu, nhận lấy đạn tín hiệu từ Cố Cửu Tư, sau đó nói với hắn: “Đệ đi rồi.”

Cố Cửu Tư thấy hắn đi ra ngoài rồi liền đi chọn người, sau đó thời thời khắc khắc chuẩn bị đi cứu viện.

Thẩm Minh một đường hướng bay nhanh tới nơi mà Tần Nam nói, hắn mệt tới không chịu nổi, lúc mệt cũng chỉ có thể nỗ lực véo bản thân một cái.

Tần Nam giấu người nhà của ông ta trong một thôn xóm nhỏ ở vùng ngoại ô, Thẩm Minh tới thôn mà ông ta nói rồi bắt đầu vừa đi vừa hỏi đường, hắn phải vất vả lắm mới tìm được tới nơi ở của Tần gia, hắn gõ vang cửa lớn.

Gõ hai tiếng, không có người trả lời, Thẩm Minh cảm thấy có chút kỳ quái, nghĩ một hồi, hắn liền nhảy lên đầu tường, vừa nhìn vào trong viện một cái, Thẩm Minh đã lập tức kinh sợ.

Trong đình viện vẫn còn sót lại vết máu mới tinh, các nơi trong viện rõ ràng là vừa mới xảy ra đánh nhau nhưng cũng không coi như là kịch liệt, bởi vì mọi người xung quanh gần như là không cảm nhận được động tĩnh gì.

Thẩm Minh vội vàng chạy vào sân bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, hắn tìm được hướng mà đám người bắt cóc đó đã rút lui, trong lòng vừa gấp lại vừa bực, hắn nhanh chóng bắn ra đạn tín hiệu, sau đó liền một đường lần theo dấu vết.

Đối phương rõ ràng là chỉ tới sớm hơn hắn một chút, hẳn là không đi được bao xa, Thẩm Minh một đường truy tung, thủ đoạn theo đuôi của hắn lợi hại nhưng đối phương cũng rõ ràng không phải là đèn cạn dầu, chờ tới khi trời tối rồi, đối phương cũng không còn kiên nhẫn, dứt khoát để lại vài người ở lại ngăn Thẩm Minh, còn một đám thì xách người của Tần gia chạy trước.

Lúc Cố Cửu Tư đến, Thẩm Minh đang bị vài người vây đánh, cả người hắn đều là máu, Cố Cửu Tư dẫn người vọt tới, những người đó vừa quay đầu thấy vậy liền bỏ chạy, Thẩm Minh hét to một tiếng: “Bắt lấy bọn họ!”

Không cần Thẩm Minh nhiều lời, Cố Cửu Tư đã ra lệnh cho người vọt lên trước nhưng mà đối phương lại cực kỳ tàn nhẫn, trong khoảnh khắc bản thân bị bắt lại, bọn họ cắn vỡ túi độc ở trong răng, gần như không cho Cố Cửu Tư thời gian để thẩm vấn thì đã trực tiếp biến thành một thi thể.

Thẩm Minh thấy những người này ngã trên mặt đất, quay đầu liền muốn xông vào chỗ sâu trong rừng rậm, Cố Cửu Tư gọi lại hắn: “Thẩm Minh!”

Thẩm Minh không quan tâm, cứ phóng về phía trước, Cố Cửu Tư vọt lên trước bắt lấy hắn, Cố Cửu Tư thấy trạng thái của Thẩm Minh không đúng liền lập tức nói: “Đệ đi làm cái gì?”


“Đuổi theo.”

Thẩm Minh vội vàng hướng lên trước, Cố Cửu Tư theo sát hắn, lập tức nói: “Bọn họ đã i dây dưa với đệ bao lâu?”

“Nửa canh giờ.”

“Đệ có manh mối để truy tung sao?”

“Không có.”

“Vậy đệ còn đuổi theo cái gì?”

Cố Cửu Tư lạnh băng lên tiếng, Thẩm Minh ngẩng đầu lên, phẫn nộ quát: “Vậy thì cứ không đuổi theo sao?!”

Cố Cửu Tư không nói gì, Thẩm Minh xoay người hướng tới chỗ sâu trong rừng rậm: “Ta thấy bọn họ đi hướng này đi, ta phải tiếp tục đuổi theo, ta đã hứa với Tần Nam rồi, ta phải bảo vệ được người nhà của ông ta, ta tuyệt đối không thể để cho bọn họ đi, ta……”

“Thẩm Minh!”

Cố Cửu Tư giữ chặt hắn: “Đệ bình tĩnh một chút!”

“Nhưng ta đã hứa với ông ta rồi! Ta hứa với ông ta mà!”

Thẩm Minh rống to thành tiếng: “Đời này lần đầu tiên có người giao mạng cho ta” Thẩm Minh nhìn Cố Cửu Tư, cả người hắn đầy vết thương, trên dưới đều là máu, cả người phảng phất như được vớt ra từ trong máu loãng, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu lại là nước mắt “Ta không muốn cô phụ ông ấy.”

Cố Cửu Tư không nói chuyện, thanh âm của Thẩm Minh khàn khàn: “Đời này, từ trước tới nay đệ chưa có làm được chuyện gì. Mọi người đều nói đệ xúc động, đều cảm thấy đệ khờ, đệ biết.”

“Đây là lần đầu tiên có người chờ mong đệ, Cửu ca.” Hắn nghiêm túc nói “Cho dù ta phải liều mạng, cũng không muốn cô phụ ông ấy.”

“Đây không phải là lỗi của đệ……”

“Bọn họ là theo đệ tới!”

Thẩm Minh nắm chặt đao, mờ mịt nhìn chung quanh: “Ta lại cẩn thận một chút thì tốt rồi…… Trên đường ta mà đi vòng thêm vài khúc quanh, lại cảnh giác thêm một chút, lại……”

“Thẩm Minh, năng lực của người có cực hạn” Cố Cửu Tư cau mày “Đệ không phải là thần, năng lực của đệ có cực hạn.”

“Vậy đệ đây làm sao dám đồng ý với ông ấy?”

Thẩm Minh nhìn Cố Cửu Tư, rốt cuộc run rẩy lên tiếng: “Nếu đệ làm không được, đệ vì sao lại có thể hứa với ông ấy?”

Cố Cửu Tư không nói gì.

Trăng sáng trong núi chiếu trên cao, gió lạnh của đầu thu gào thét mà qua.

Mà Tần Nam ngủ một giấc tỉnh dậy, hắn ngồi ở trước bàn ăn, uống một ngụm cháo gạo kê, sau đó hỏi người hầu ở phía sau: “Thẩm đại nhân đã trở lại chưa?”

Người hầu không có trả lời, hắn bước lên phía trước, lấy từ trong tay áo ra một cái hộp rồi đặt ở trước mặt Tần Nam.

“Tần đại nhân, thư của ngài.”

Tần Nam nhìn cái hộp kia, sắc mặt thật bình tĩnh, thậm chí mang theo một loại thông thấu hiểu rõ.

Ông cười khổ một tiếng, mở hộp ra.

Trong chiếc hộp đặt cây trâm cài của mẫu thân ông, đó là chiếc trâm cài không bao giờ rời khỏi người bà ấy.

“Nên nói cái gì, không nên nói cái gì” người hầu đứng ở phía sau ông, thanh âm thật bình thản mà nói “Đại nhân nói, trong lòng ngài hẳn là rõ ràng. Đại nhân còn nói, sức khoẻ của Tần lão phu nhân không tốt, là bởi vì nửa đời một mình một người nuôi nấng Tần đại nhân quá mức khổ lao nên mới như vậy, mong rằng Tần đại nhân ghi nhớ công ơn sinh dưỡng.”

Tần Nam nắm trâm cài, bàn tay run nhè nhẹ.

“Hắn muốn làm cái gì? Muốn đồ vật trong tay ta?”

“Đại nhân biết trong tay ngươi có thứ gì” người hầu bình tĩnh nói “Chờ sau khi Phó Bảo Nguyên bị xử trảm, đại nhân sẽ phái người giúp đỡ ngài đi Đông Đô cáo ngự trạng.”

“Cáo cái gì?”

“Cố Cửu Tư cùng Lý Ngọc Xương cự tuyệt nhận chứng cứ, cố ý giết hại trung thần của triều đình, chuyện này không đáng Tần đại nhân thân chinh đến Đông Đô cáo ngự trạng sao?”

Người hầu cười khẽ: “Tần đại nhân, không ai có thể trong sạch cả đời, hai mươi năm rồi, ngài với Phó Bảo Nguyên, cũng nên trở thành quan viên của Vĩnh Châu.”

(*)Lục nghệ của quân tử: 君子六艺: Thời cổ đại của Trung Quốc yêu cầu một quân tử là phải tinh thông sáu môn, bao gồm “lễ”, “nhạc”, “thư”, “thi”, “dịch”, “xuân thu”.

(*)Cáo ngự trạng: 告御状: Là báo lại, kiện cáo thẳng cho Hoàng Thượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK