Đương nhiên cũng không bài trừ việc có người muốn thông gia với vương thất để thu lợi ích.
Chỉ là kẻ có đầu óc đều biết, đưa con cái vào đấy coi như là hiến mạng.
Làm vua của một nước 47 tuổi vẫn chưa có hôn phối cũng không có tình nhân, chuyện kết hôn của Phong Đình vẫn luôn là nỗi lo âu của quan lại trong nội các.
Mà các quý tộc hình như cũng không muốn đưa con gái hoặc con trai đến bên vị bạo quân kia sông cuộc sống hoảng sợ không chịu nổi một ngày.
Cứ như vậy, ông vua của họ tiến vào hàng ngũ trai ế ‘nan giải’, khó có thể kết hôn.
Trở lại chuyện chính, khi Văn Thu Tỉnh thấy rằng từ khu bình dân đi đến khu chủ thành còn phải thông qua tầng tầng kiểm tra, đã lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Theo xe huyền phù thông qua cửa vào bao la rộng lớn, tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật, tiến vào địa giới khu chủ thành, Văn Thu Tỉnh thấy được một màn khoa học viễn tưởng nhất mà đời này cậu từng thấy.
Nhà cao tầng, cây xanh bao quanh, cách sử dụng không gian đến mức huyền ảo, như lạc vào một không gian thứ nguyên nào đó.
Xe huyền phù phi hành với tốc độ cao trong quỹ đạo đặc biệt trên không, phía xa giữa không trung còn có phi thuyền, đó là công cụ xuất hành cao cấp hơn cả xe huyền phù, chỉ có quý tộc mới sử dụng.
Nói chung là khác nhau một trời một vực với khu bình dân, có thể tính là một hình ảnh khá phù hợp với tưởng tượng về thời đại tinh tế.
Nghe đâu còn có khu vực cao cấp hơn khu chủ thành, gọi là vương thành.
Không biết nơi đó trông như thế nào, Văn Thu Tỉnh nghĩ ngợi vẩn vơ.
“Nơi này toàn là khu vực làm việc, rất nhiều người làm việc ở đây.” Trước đây lúc Phong Đình đi ra từ vương thành, luôn tản mạn không mục đích mà lưu lạc khắp nơi, cũng gọi là có chút hiểu biết về các nơi.
Thấy Văn Thu Tỉnh tràn ngập tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, liền giảng giải cho cậu.
“Doanh nghiệp nhà nước à?” Văn Thu Tỉnh hỏi.
“Không phải, doanh nghiệp tư nhân.” Phong Đình nói.
Trên thực tế đế quốc ngoại trừ đá năng lượng, vũ khí và chữa bệnh, còn lại đều không nhúng tay vào.
Chủ yếu do các cơ quan nhà nước đều đang tọa lạc tại vương thành, mà khu chủ thành tụ tập thương nhân và phần lớn quý tộc là chính.
Cho nên ngành nghề giải trí nơi đây cực kỳ phát triển, nói đơn giản chính là thiên đường của người có tiền.
Rượu thơm người đẹp, món ngon, bài bạc, đủ trò tiêu khiển, chỉ cần có tiền là có thể mua được trò giải trí mình muốn tại khu chủ thành.
Bao gồm một vài chuyện hoang đường không thể bày trên bàn tiệc, những giao dịch riêng tư, sẽ chẳng có ai can thiệp.
Ví dụ như nô lệ, đây vẫn luôn là điều các quý tộc yêu nhất.
Nô lệ, đương nhiên không giới hạn là con người, còn có cả sinh vật ngoài hành tinh.
Một vài sinh vật ngoài hành tinh có trí thông minh không khác gì nhân loại, chỉ là trong vũ trụ mênh mông, nền văn minh lạc hậu của họ thuộc về quần thể yếu thế bị loài người thống trị.
Sau khi những tinh cầu đó bị thống trị, cư dân bản địa trên tinh cầu bản thổ chỉ có thể lưu lạc thành công dân nhị đẳng, thậm chí bị ngang nhiên bán cho quý tộc và thương nhân làm nô lệ.
Chẳng qua hiện tượng này xảy ra khá nhiều ở các chủ tinh khác, so sanh mà nói, quân vương của chủ tinh thứ nhất tuy rằng bạo ngược, năm nào cũng tự thân chinh chiến, nhưng hắn có một đám quan lại rất đáng gờm, các hành tinh cung cấp cho quân vương phát tiết dục vọng giết chóc hàng năm, đại đa số là chưa thành lập nền văn minh.
Bởi vậy sinh vật ngoài hành tinh trên chủ tin thứ nhất đều là hàng nhập khẩu, giá cả cực đắt.
Chỉ có quý tộc và thương nhân mới mua nổi.
Mỹ nhân mọc ra đuôi và lỗ tai gì gì đó, chơi đúng là đủ hứng thú, thế nhưng cũng rất nguy hiểm.
Lúc Văn Thu Tỉnh dạo chơi trên mạng đã từng thấy một tin đồn, nói rằng quý tộc chơi nô lệ trym nhỏ bị cắn bị thương vân vân…
… Có thể nói là khẩu vị nặng quá trời quá đất.
Dẫn đến việc ấn tượng của cậu về quý tộc không thể rời khỏi hai chữ dâm loạn.
Đôi khi thân thiết cùng Will cũng thoáng lo lắng, có phải mình không cẩn thận đổ vỏ giùm rồi không?
May mà, những phản ứng của Will không giống như tài xế kì cựu.
Thậm chí chẳng bằng cả cái tên chỉ giỏi nói mồm biết mỗi lý thuyết như cậu, cho nên an tâm thoải mái mà ngủ.
Không biết qua bao lâu, hoàn cảnh náo động xung quanh trở nên tĩnh mịch.
Văn Thu Tỉnh nhìn thấy xa xa có một vùng biển xanh, phong cảnh trên bờ tuyệt đẹp, cây cối sum suê, đẹp không dời nổi mắt.
Biệt thự tư nhân chằng chịt, tô điểm cho bờ biển uốn lượn hoàn mỹ không gì sánh kịp.
Chỉ mới nhìn thấy hình ảnh như vậy, cũng làm con người ta cảm thấy thoải mái tâm hồn, như lạc vào cảnh thật của một tác phẩm huyền ảo.
Quả nhiên hoàn cảnh khu chủ thành tốt hơn gấp trăm lần khu bình dân.
Còn thân phận thữ sự của Will, không cần nghĩ cũng biết, hẳn là ở tại khu chủ thành đi.
Muốn hỏi Văn Thu Tỉnh có chút trông mong gì với chốn này không, đáp án đương nhiên là có.
Mà nói thật, Văn Thu Tỉnh càng hi vọng sẽ có một ngày có thể dựa vào cố gắng của mình vào đây ở.
E rằng sẽ cần khoảng thời gian lâu thật lâu, nhưng cậu hiểu thanh xuân có thể hoang phí.
Cậu tin chắc, một hai năm này chẳng qua là thời kỳ quá độ thôi.
Nghĩ ngợi hồi lâu, xe huyền phù đã dừng lại trước một tòa trang viên.
Tài xế nói: “Rất xin lỗi, nơi này không cho phép xe huyền phù công cộng tiến vào, mời hai vị xuống xe.”
“Ừm.” Phong Đình đáp một tiếng, dẫn đầu xuống xe trước.
Lần này hắn trực tiếp thân mật duỗi hai tay ra, ôm thanh niên phía trên xuống.
“Ai, mặt trời mạnh quá.” Văn Thu Tỉnh nói.
Vốn là chuẩn bị mắng Will, tiếp xúc với ánh mặt trời chói mắt, cậu lại quay đầu che mặt trong áo gió.
Gió cạnh biển hơi lớn, mang theo hương vị của biển cả, thổi vào hai người họ.
Văn Thu Tỉnh ngẩng đầu: “Đây chính là nhà bạn anh hả?”
Trước cổng thậm chí có cả suối phun, giàu ghê gớm.
Ánh nắng ngày thu chiếu trên mặt cậu, hiện ra càng rực rỡ xinh đẹp, quyến rũ hơn so với lúc vừa xuyên qua không ít.
Nói đơn giản, chính là sự khác nhau giữa thiếu nam và thục nam.
Kẻ từng trải trông mê hoặc hơn so với không từng trải nhiều, một ánh mắt, một cái giơ tay nhấc chân, đều sẽ tạo ra ảnh hưởng.
“Em muốn ở đây không?” Phong Đình nhìn thanh niên, giúp đối phương sửa lại mái tóc bị gió làm rối.
“Không, tôi muốn sống một mình.” Văn Thu Tỉnh rụt cổ, tránh xa quấy rối.
Phong Đình cười cười, đột nhiên tiến về phía trước, hôn lên trán người bạn đời nhỏ bé: “Nói thật… Anh cũng không hy vọng em sống chung với người khác.”
“A! Trái tim Văn Thu Tỉnh như ruộng khô được tưới nước, nghiêm mặt lại.
Thế nhưng quan hệ tình cảm giữa người trái đất và người ngoài hành tinh không thể vứt bỏ được, cậu khó chịu mà nói một câu tự đáy lòng: “Cơ mà, anh cũng đừng có áp lực quá, ở khu bình dân cũng tốt mà.”
Nhỉ, lỡ đâu vừa đến khu chủ thành còn phải nộp phí xây dựng nhà ở, chẳng phải là hố to à.
“…” Phong Đình trừng mắt nhìn, trong đầu chua chua trướng trướng, không nói gì.
“Đi thôi.” Phong Đình ôm lấy vai Văn Thu Tỉnh vai.
“Đang tỏ vẻ anh cao đấy à?” Văn Thu Tỉnh lắc lắc vai.
Cánh tay tên này nặng muốn chết, đè trên người phỏng chừng cũng phải sáu kí mất.
“Vậy thế này thì sao?” Phong Đình đổi thành ôm vòng eo gầy gò của thanh niên.
“Tốt hơn đó… Khoan đã.” Văn Thu Tỉnh nói: “Anh cứ dán vào tôi làm gì?”
Có cần dính đến vậy không, hai người đàn ông đó.
Trước mặt công chúng!
“Chúng ta là bạn đời, không phải là điều nên làm à?” Phong Đình càng ôm chặt hơn.
Cứ thế, hai người lằng nhà lằng nhằng đi vào trang viên.
Có lẽ là chủ nhân nơi này đã sớm biết hai người sẽ tới, cho nên một đường thông suốt, đãi ngộ không tệ.
Từ tố chất của người hầu và độ tinh xảo của trang viên cũng có thể thấy được, chủ nhân nhất định là người tỉ mỉ.
Họ được dẫn vào một phòng khách.
Văn Thu Tỉnh nhìn xung quanh, phong cách tổng thể rất hoa lệ tao nhã, kết hợp nguyên tố hiện đại và phong tình phục cổ giữa ô cửa sổ cùng rèm cửa sợi đay khiến người cảm nhận được sự thả lỏng như khi nghỉ phép.
Nhiệt độ trong phòng buổi chiều cao hơn bên ngoài không ít.
Chuyện đầu tiên Văn Thu Tỉnh làm sai khi bước vào chính là cởi chiếc áo gió xấu cự của Will ra, để ở bên cạnh.
Hồi nãy ngồi xe nguyên một buổi trưa, cậu không muốn ngồi nữa.
Đứng trước cửa sổ sát đất, thưởng thức vườn hoa ngoài cánh cửa thuỷ tinh.
Trong đó có đủ loại hoa cỏ, 99% đều là chủng loại ngoài hành tinh.
“Will, mùa này còn có hoa hồng à?” Văn Thu Tỉnh nhìn, vui mừng phát hiện trong góc nở rộ một đoá hoa mà mình biết.
Thế nhưng quay đầu lại, nhìn thấy một thân ảnh cao gầy xuất hiện ở cửa.
Văn Thu Tỉnh nhìn đến sửng sốt, bởi vì người nọ… trông tao nhã tuấn dật, tóc vàng mắt xanh, sống mũi cao da trắng, môi mỏng, cao gầy, là một thanh niên quý tộc phong cách châu Âu điển hình.
Tuổi tác khoảng chừng hai mươi, cơ mà Văn Thu Tỉnh không dám tùy ý suy đoán số tuổi thật sự của người ngoài hành tinh.
Khí chất rất lạnh nhạt, như dòng nước mùa xuân tháng hai, chợt nhìn chỉ là lạnh lùng, trên thực tế lại lạnh đến thấu xương, khiến người không nhịn được run cầm cập.
Văn Thu Tỉnh bị đối phương liếc mắt nhìn đã cảm thấy trên lưng chảy mồ hôi lạnh.
So ra thì, ở điều kiện ngang nhau, vẫn là Will thận trọng dịu dàng phù hợp với thẩm mỹ của Văn Thu Tỉnh hơn.
Vì vậy Văn Thu Tỉnh theo bản năng mà liếc Will.
“Không sao đâu.” Phong Đình đi tới trước người Văn Thu Tỉnh, cơ hồ chặn lại hết thảy tầm mắt đánh giá của Allyall, đồng thời thành thạo mà nắm tay Văn Thu Tỉnh.
Thế nhưng hắn ngăn trở không chỉ là tầm mắt của Allyall, còn cả của Văn Thu Tỉnh.
Tuy rằng này vị bá tước Allyall này thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng không thể phủ nhận dung mạo người ta rất xuất sắc.
Cho nên Văn Thu Tỉnh phía sau Phong Đình lập tức dò đầu ra, nhìn thêm mấy lần.
“…” Bá tước Allyall nhướng mày, cũng nhìn cái đầu màu đen kia.
Phong Đình: “…”
Phong Đình lần theo ánh mắt Allyall, quay đầu lại nhìn bạn đời của mình, môi mỏng chợt mím.
Đôi mắt màu xanh lam, quyến rũ mê hoặc có chút dập dờn.
Văn Thu Tỉnh sửng sốt hiểu được hắn đang ghen, do đó nuốt xuống câu xin chào sắp bật thốt, đổi thành một cái gật đầu nhè nhẹ.
Allyall hơi mím môi, chuyển sang nhìn ân nhân từng cứu mạng hắn hai năm trước, đối phương vẫn mang phong thái bất phàm như trước, khắp toàn thân đều hiện ra khí thế người bình thường khó có thể với tới.
Hai năm trước, sau khi Allyall được Phong Đình cứu, đã điều tra thân phận Phong Đình.
Thế nhưng không thu hoạch được gì.
Lúc đó anh cam kết với đối phương, nếu như gặp phải phiền phức có thể tới tìm anh bất cứ lúc nào.
Bây giờ nhìn lại đối phương hẳn là gặp chuyện khó giải quyết.
Allyall ngồi xuống ghê sa lông bên cạnh, trầm giọng mở miệng: “Nói.”
“…” Văn Thu Tỉnh đứng bên nhìn trợn mắt há mồm, tên bá tước Allyall này, thật mẹ nó có cá tính, cậu thầm nghĩ.
Mà người đàn ông của cậu cũng không kém, trước mặt vị quý tộc trước mặt thành thạo điêu luyện đây, chẳng hề mất bình tĩnh, thậm chí còn mơ hồ mang theo ngữ khí của người bề trên, ôm cậu ngồi xuống: “Đây là bạn đời ta, Văn.”
Allyall nhìn Văn Thu Tỉnh, không lên tiếng.
“Trên tay tôi có tin tức về một mỏ đá năng lượng.” Phong Đình ném ra một câu.
“Điều kiện.” Allyall nói hai chữ.
“Bảo vệ em ấy.” Phong Đình cũng lời ít ý nhiều.
“Được.” Allyall lại liếc Văn Thu Tỉnh một cái, sau đó đứng dậy dẫn đường: “Lên trên nói chuyện.”
Vì vậy Văn Thu Tỉnh còn chưa ngồi nóng đít đã dứng lên khỏi ghế sa lông, vẻ mặt ngơ ngác: “Nói chuyện xong rồi??”
Toàn bộ đàm phán quá trình, hẳn mới có một phút thôi ha.
Hiệu suất cao ngoài sức tưởng tượng.
“Ừm.” Mỗi khi Phong Đình đối mặt với Văn Thu Tỉnh, trong đôi mắt khôi phục vẻ ấm áp.
“…”
Văn Thu Tỉnh sờ sờ mặt, lại cúi đầu nhìn mười ngón tay hai người không biết lúc nào đã quấn quýt lấy nhau.
Nuốt một ngụm nước bọt, tỏ vẻ mình bị dính đến hoảng loạn.
Đến thư phòng của Allyall, hai người đàn ông có sức mạnh và sắc đẹp ngang nhau, nghiêm trang thảo luận về mỏ đá năng lượng.
“Tin tức có được từ đâu?” Allyall vẫy lui nữ dong đưa nước trà và điểm tâm.
“Vương thành.” Phong Đình muốn lấy được sự che chở của Allyall nên không có ý vòng vo: “Anh có quyền khai thác, hầm mỏ này trước mắt vô chủ, anh có thể thân thỉnh quyền hạn trước những người khác.”
“Vương thành?” Allyall nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo: “Anh bảo ta cướp đồ ăn từ tay quân vương?”
Đây không phải là muốn chết sao?
“Không phải.” Phong Đình nói.
Tin tức ban đầu về hầm mỏ này đến từ chính dong binh đoàn, họ định báo tin cho đế quốc, trên đường đi thì tin tức bị cắt đứt, dong binh đoàn cũng bị diệt khẩu toàn bộ.
“Kẻ cắt đứt tin tức chính là York.” Phong Đình nhẹ nhàng nói ra một cái tên.
Thần sắc Allyall hơi dao động, không tin một bình dân phổ thông có thể gọi thẳng tên công tước một cách đương nhiên như vậy: “Ông ta không có quyền khai thác.”
“Russell.” Phong Đình liền tung ra một nhân vật.
“… Ta phải sai người đi thăm dò.” Nói tới đây, Allyall đã không hoài nghi nữa, người này nhất định là quý tộc.
Bọn họ cứ thế anh một lời, tôi một câu.
Văn Thu Tỉnh vừa nghe họ trò chuyện, vừa tìm đọc danh từ cậu nghe không hiểu, sau đó càng tra đầu óc càng mơ hồ.
Bởi vì những thứ này trên internet căn bản không có, không tra được gì hữu dụng hết trơn.
Sau đó cậu từ bỏ việc tham gia vào đó, dứt khoát mở một bộ phim, ngồi bên cạnh vừa xem vừa ăn trà bánh nữ dong bưng lên.
Để không ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện, Văn Thu Tỉnh mở tai nghe loại nhỏ mang theo trên tai.
Vật này đa số người đều mang, không ảnh hưởng gì tới tai.
Đồng thời tai nghe của mỗi người chỉ cần trao quyền, cũng có thể kết nối với thiết bị đầu cuối của người khác.
Hôm qua trước khi ngủ Phong Đình cùng Văn Thu Tỉnh xem phim, xem được một nửa lại hôn hôn sờ sờ.
Bây giờ Văn Thu Tỉnh tiếp tục xem bộ phim kia, thế nên Phong Đình ngay lập tức nghe được âm thanh.
Người đàn ông đang bàn bạc với Allyall thoáng ngừng lại, sau đó như không có chuyện gì mà đưa ngón tay lên giảm nhỏ âm thanh, tiếp tục trò chuyện cùng Allyall, cũng biến tướng “xem” phim với bạn đời.