Ngọc Đế nổi trận lôi đình sai người đem Phượng Tiên đày xuống Họa Sơn, dùng vu xích đâm xuyên qua chân phá tan pháp lực, vĩnh viễn mất đi tự do.
- Cha mẹ ơi cứu mạng!
Chém qua chém lại một hồi y phục của Lam Âm rốt cuộc chỉ dư lại một mảnh tiết y mỏng manh, ngay cả quần dài cũng bị tiên lực trên kiếm của Diệc Cao Tích đốt cháy không ra hình thù, hắn rất không tiết tháo lấy tay che ngực chạy trốn, miệng gào la vang khắp thạch động Họa Sơn giống như bị người ta cưỡng gian không bằng.
Vương Thanh Quân một mực bảo hộ Lâm Thanh Thanh, không nỡ nhìn thẳng vào bằng hữu của mình, trong lòng niệm " ta không quen hắn, ta không quen hắn". Đường đường là một thượng tiên, không có chí tiến thủ thì thôi đi, bị người ta đánh cho te tua thì thôi đi, người bày ra bộ dáng nữ tử nhà lành bị ác bá đuổi giết cường bạo là ý gì? Là ý gì?
Diệc Cao Tích như nghe không nổi Lam Âm kêu gào nữa, y cầm ngược kiếm đâm mạnh xuống nền đất, Dực Thánh phát ra kim quang đỏ rực, mặt đất nứt toác ra tạo nên trấn động vô cùng lớn, đất đá trên trần hang rầm rầm rơi xuống, cả Họa Sơn gần như run chuyển vì nhát kiếm này.
Tro bụi phủ kín tầm mắt, không gian tĩnh lặng như tờ. Vương Thanh Quân hất tảng đá đè trên lưng xuống, nhìn quanh bốn phía mờ nịt gọi:
- Lam Âm!
Đã vào trong Họa Sơn thì ngay cả thượng tiên cũng bị phong bế linh lực trở thành người phàm, Diệc Cao Tích có Dực Thánh bảo vệ dĩ nhiên bình an vô sự, chỉ duy nhất Lam Âm cái gì cũng không có!
Màn bụi dày đặc dần dần tan đi, sát mép huyết trì một nam nhân nằm sõng soài trên đất, y phục bị cắt xẻ gần hết nhiễm đầy máu tươi lộ ra thân trên đầy các vết sẹo lớn nhỏ không hề phù hợp với gương mặt tuấn tú. Vương Thanh Quân cũng giật mình nhìn Lam Âm, thượng tiên vốn là đao thương bất nhập, pháp lực cường đại, dù là tiên khí cũng sẽ không bị tổn hại nặng như vậy, trừ khi là thần khí gây nên vết thương mới vĩnh viễn lưu lại sẹo. Rốt cuộc Lam Âm đã trải qua những chuyện gì?
Diệc Cao Tích cả người không nhiễm một hạt bụi chầm chậm tiến về phía Lam Âm, Dực Thánh trên tay y tỏa ra linh quang nóng hừng hực như nham thạch. Vương Thanh Quân luống cuống muốn bay về phía thành hồ nhưng vu xích đâm xuyên chân y như cảm nhận được tiên khí lập tức đỏ lên, đau đớn bỏng rát làm y không cách nào di chuyển, Lâm Thanh chạy đến đỡ Vương Thanh Quân dậy, nhìn mảng thịt quanh cổ chân bị dây xích đốt cháy lở loét từng chút làm tiểu hài tử bị dọa sợ đến ngây người.
Diệc Cao Tích dùng mũi kiếm kề sát cổ Lam Âm, thanh kim loại sắc bén cứa ra một đường máu chỉ cần ấn sâu thêm chút nữa sẽ vào động mạch.
- Dực Thánh Chân Quân! Dừng tay!
Vương Thanh Quân bất chấp đôi chân bị cháy bỏng rát, một luồng thần khí ập đến đánh lui Diệc Cao Tích khiến y lui về sau mấy bước, Diệc Cao Tích đen mặt:
- Phượng Tiên chẳng lẽ muốn bao che cho Thái Âm Tinh Quân sao?
- Dực Thánh Chân Quân dùng từ "bao che" hình như không đúng lắm thì phải, theo ta biết Thái Âm Tinh Quân chưa từng phạm vào tội đại nghịch nào của thiên đình. Vậy mà giờ ngài vì một đứa trẻ mà truy sát thượng tiên?
- Ha, nếu không phải Ngọc Đế bao dung, xét về việc hắn nghịch lại Thiên giới cứu ngươi mấy vạn năm trước thì cũng dư dả để hắn bị đày xuống làm ngạ quỷ vĩnh viễn không ngóc đầu dậy được!
- Diệc Cao Tích!
Hai người ngươi một câu ta một câu không kiêng nể ai, bầu không khí ngày càng căng thẳng giống như sợi chỉ bị kéo căng hết cỡ có thể đứt bất cứ lúc nào. Đột nhiên Lam Âm vốn mê man che miệng ho sặc sụa, hắn ho đến mức muốn đem ngũ tạng đều ho ra, trên môi ứa đầy máu đen hiển nhiên là bị thương đến tâm mạch. Vương Thanh Quân sợ đến ngồi thụp xuống đỡ Lam Âm lên để hắn dựa vào vai mình:
- Uy, Lam Âm, ngươi nghe ta nói không! Mau tỉnh táo lại điều hòa linh khí!
Linh khí muốn lưu thông trơn tru phải dựa vào tâm mạch phụ trợ, hiện tại tâm mạch của Lam Âm bị tổn thương làm chân khí cùng linh khí tắc nghẽn, đối với thượng tiên mà nói cái này còn đáng sợ hơn cả thiên kiếp, đau đớn gấp ngàn, nguy cơ gấp vạn. Diệc Cao Tích ban đầu tưởng Lam Âm giả bộ nhưng tình trạng của hắn ngày càng xấu đi, sắc mặt đều trắng nhợt tưởng trừng sắp tan biến. Y cắn răng kéo hắn khỏi vòng tay của Vương Thanh Quân.
Vương Thanh Quân hốt hoảng:
- Ngươi muốn làm gì!
Diệc Cao Tích liếc cũng không liếc, môi dán lên môi Lam Âm.
Vương Thanh Quân sợ đến ngây người, bằng hữu của mình quần áo áo không còn mấy mảnh lâm vào hôn mê lại bị nam nhân khác cưỡng hôn, hình ảnh này quá mức tra tấn thị giác, Phượng Tiên sống mười mấy vạn năm từ hồng hoang tỏ vẻ không muốn nhìn thẳng lần hai! Đm đôi cẩu nam nam!