Vừa tới trường thì anh đã gặp ngay “oan gia” bàn trên. Hình như Sún sợ nắng làm đen da hay sao á, anh thấy Sún có mang thêm áo tay dài màu trắng ở bên trong nữa. Thấy anh đạp xe vào bãi gởi, thì Sún đã liếc mắt kênh kiệu. Sao mỗi lần anh thấy Sún là anh chỉ muốn tới chọc Sún điên lên mà thôi. Mỗi lần Sún giận, Sún hờn, hay Sún điên lên thì anh lại cảm thấy rất vui. Mà đôi khi anh phải công nhận, Sún xinh thật, xinh hơn cả Bảo Hân, hoa khôi của khối mười một, người “bạn gái tin đồn” của Quốc Hùng.
Đẹp thật, nhưng lại chả dành cho anh. Đời mà, đĩa mà đòi đeo chân hạc. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Anh thì làm sao xứng được với Sún.
Sau nhiều ngày đi học thì anh cũng nhận ra vì sao Sún lại hờ hững với anh. Sún đang quen với bạn lớp trưởng nên làm sao có thể thân với anh như xưa được. Với lại đó cũng là chuyện trước kia, sau nhiều năm xa cách, hai người cũng đâu có còn chơi với nhau nữa, nên mắc gì Sún phải tươi cười với anh như trước.
Nhưng anh ghét một điều, Sún có thể nói với anh được mà, sao Sún cứ lảng tránh anh làm gì. Anh thấy Sún, anh mừng hết lớn, anh muốn được làm bạn với Sún như xưa, muốn được trò chuyện với nhau như lúc đó. Chỉ là bạn bình thường thôi mà, sao Sún lại lạnh lùng như vậy. Nếu bạn lớp trưởng ghen thì anh có thể tới giải thích với bạn ấy. Cần thiết thì anh sẽ thề làm chứng cho bạn ấy xem, anh với Sún chỉ là bạn, không là cái gì hết.
Khổ nỗi, Sún cứ lơ anh, phần thì anh thấy Sún cứ cười cười với bạn lớp trưởng, anh lại tức điên lên. Anh cố tình châm chọc, cố tình phá phách, không phải vì anh ghen Sún với bạn lớp trưởng đâu. Anh không thích Sún, không bao giờ thích Sún cả, anh tức là vì anh không được làm bạn với Sún thôi. Làm gì có chuyện anh thích Sún chứ.
Đôi lúc trong tình yêu, có những người không biết thể hiện tình cảm của mình như thế nào. Họ cứ liên tục chọc tức, phá phách hay cãi nhau, thậm chí là “gây ấn tượng xấu” với đối phương, cũng chỉ đơn giản là muốn gây sự chú ý với họ mà thôi.
Duy Thanh chính là người như vậy. Anh chàng không tin là mình “đang yêu” và anh chàng cũng không biết cách thổ lộ, hay biểu đạt tình cảm của mình với Mỹ Hạnh như thế nào. Anh chả biết làm gì ngoài việc chọc tức cô, kiếm cớ gây nhau hoặc nói khía này nọ.
Và tất nhiên, không phải người nào cố tình gây sự với đối phương là đều thích nhau cả. Đôi khi họ chọc tức hay kiếm cớ gây sự, chỉ bởi đơn giản là họ ghét. Mỹ Hạnh chính là người nghĩ Duy Thanh như vậy. Đối với Mỹ Hạnh, việc Duy Thanh cứ hậm hực với mình, cứ khó chịu, hay gây sự với cô, chỉ đơn giản là anh chàng ghét cô.
Giờ thể dục rồi cũng bắt đầu, sau khi tập hợp và xếp thành bốn hàng ngang, hai hàng nam đứng trước và hai hàng nữ đứng sau, mọi người bắt đầu bằng những động tác khởi động quen thuộc. Mỹ Hạnh lúc này không ngừng nhìn “thằng mặt heo” và cô không biết rằng, hắn đang đấu tranh với chính mình để chứng tỏ hắn không thích cô, một chút cũng không.
Sau khi khởi động, cả lớp bắt đầu “chương trình” chạy bền của mình. Vì học thể dục ở sân bóng đá sau trường, do vậy cái vòng chạy của mọi người cũng không “lớn” lắm. Dưới cái nắng “chang chang”, mọi người cảm thấy một cuộc hành xác bắt đầu, nhất là các bạn nữ.
Tại sao nhà trường không xây phòng học thể dục? Tại sao lại có môn thể dục? Ước gì đổi môn thể dục sang môn mỹ thuật, hoặc đổi sang môn múa cũng được. Múa cũng vận động nhiều lắm chứ bộ.
Những lời than vãn liên tục vang lên nhưng khổ nỗi nó lại không đả động được gì đến Duy Thanh. Trong đầu anh chàng lúc này chỉ toàn là “Sún”.
Mình thích Sún sao? Không, không thể nào? Sún xấu tính như vậy mà? Sún chửi mắng mình vì bênh bạn lớp trưởng? Mà sao mình lại thích bị Sún chửi ta? Mình thích cách Sún liếc mắt nhìn mình? Mặc dù mắt Sún không đẹp nhưng mình thích đôi mắt của Sún. Cái miệng nữa, cái miệng hỗn của Sún. Mái tóc, cặp má, làn da. Ôi không, không, mình không thể thích Sún nhiều đến như vậy. Mới gặp lại Sún được bao lâu đâu, làm gì có ai thích nhanh như vậy chứ. Tình yêu sét đánh à, làm gì có chuyện sét đánh mà còn sống, mà thà mình để sét đánh chết còn hơn là yêu Sún, Duy Thanh suy nghĩ.
“To xác rẻ tiền.” Mỹ Hạnh mỉm cười đầy khinh bỉ khi chạy ngang qua Duy Thanh.
Không thấy Duy Thanh đanh miệng lại, Mỹ Hạnh cảm thấy là lạ. Mới lúc sáng hắn còn chọc tức cô kia mà, sao chiều nay nhìn mặt hắn có vẻ khác khác vậy. Hay là hắn tới ngày, mà cô quên, hắn là con trai kia mà.
Duy Thanh nghe Mỹ Hạnh nói khía thì liền ngước mắt nhìn theo. Chạy nhanh để làm gì, đang tập thể dục chứ có phải chạy thi đâu. Thấy ngứa ngứa trong lòng, Duy Thanh nghĩ mình nên chọc cô nàng xấu tính này mới được. Nghĩ là làm, Duy Thanh chỉ cần tăng tốc lên một tý là đã bắt kịp được Mỹ Hạnh. Giả vờ “hắt xì” thật to, Duy Thanh nhẹ nhàng lướt qua Mỹ Hạnh như một cơn gió.
Đang suy nghĩ thì bị làm giật mình, Mỹ Hạnh vừa quay đầu qua thì thấy hắn chạy lên. Biết hắn cố tình “chơi” mình, cố tình thể hiện cho cô thấy hắn chạy nhanh như thế nào, nên cô cũng liền chạy nhanh hơn.
Thế là cuộc đua giữa hai “oan gia” diễn ra. Tất nhiên so với thể lực, sự nhanh nhẹn, đôi chân dài, thường xuyên chạy bộ thể dục, nên Mỹ Hạnh nghiễm nhiên sẽ không bao giờ đọ lại được với Duy Thanh. Khổ nỗi anh chàng này cũng là thuộc loại “điếm có số”, nên cứ giả vờ chạy chậm để cô nàng vượt lên. Sau đó vượt lên cô nàng để chọc tức, rồi lại giả vờ thua. Mỹ Hạnh không biết Duy Thanh giở trò nên cứ vận hết sức để vượt lên và cố hơn cho bằng được. Để rồi cuối cùng cô mệt quá nên khúc cuối đành phải đi bộ và tức giận nhìn ai đó vẫn nhởn nhơ đầy thách đố phía trước.
Duy Thanh chạy một đoạn thì quay đầu lại nhìn, anh thấy “oan gia” đã đuối sức nên chỉ đi bộ. Rồi anh chợt nhíu mày khi thấy cô nàng không phải đi bộ bình thường, mà là như đang bị “sốc hông”. Nhìn gương mặt nhăn nhó, cộng với việc đặt tay trái lên ôm hông, Duy Thanh nghĩ mình vừa “chơi dại”. Nhìn Sún như vậy, anh tự nhiên thấy mất vui.
Mỹ Hạnh thấy “thằng mặt heo” nhìn mình, cô nghĩ chắc hắn vui lắm. Chạy nhanh hơn cô, nên chắc giờ hắn đang chế giễu cô trong bụng chứ gì. Chẳng qua chân hắn dài nên hắn chạy nhanh hơn cô thôi, giỏi thì thi nhảy dây đi, ai hơn biết liền.
Sau hai vòng chạy bền quanh sân thì mọi người tiếp tục đi bộ thêm một vòng nữa, trước khi về lại chỗ. Mỹ Hạnh ráng sức để bước đi và cô thấy hắn hình như đã mệt, nên tốc độ cũng chả hơn cô là bao. Có một điều Mỹ Hạnh không biết, đó là Duy Thanh không có mệt, chẳng qua anh chàng lo lắng nên cố tình kìm hãm lại tốc độ lại để đi gần cô thôi.
“Người thì to mà sức thì yếu xìu.” Mỹ Hạnh lại đá xéo “thằng mặt heo”.
Duy Thanh đang lo lắng, bỗng nghe được nên liền quay lại. Thấy gương mặt chế giễu của Sún, anh bỗng cảm thấy tức tối. “Sún có hơn gì Lu mà bày đặt đi chê.” Anh không tức vì bị chế giễu, mà anh tức vì uổng công lo lắng cho cô nàng.
“Thứ con trai gì mà đi so sánh với con gái.” Mỹ Hạnh liếc mắt.
Duy Thanh cũng đanh lại. “Thứ con gái gì mà miệng lép bép như mấy bà già.”
Mỹ Hạnh tức điên lên. “Nói gì đó?”
Duy Thanh nhếch môi cười. “Không nghe mất quyền lợi.”
Học thể dục xong, Duy Thanh lại đạp xe về nhà để chuẩn bị học võ. Vừa ra khỏi cổng trường thì anh đã thấy “oan gia” đang đứng túm tụm lại với những bạn gái khác. Anh thấy Sún đang cầm bịch nước trên tay nhìn mình, anh nghĩ chắc Sún đang dèm xấu anh với lũ bạn chứ gì.
Mỹ Hạnh đang uống nước thì thấy Duy Thanh dắt xe ra. Cô không biết nếu như ngày xưa, “Lu” lúc đó hay uống chung bịch nước với cô, thì “thằng mặt heo” bây giờ, cô không biết hắn có ném bịch nước lại vào lại mặt cô hay không.
“Anh Thanh.” Minh Dũng hớn hở nói lớn.
Vừa đạp xe vào sân thì Duy Thanh đã nghe thấy Minh Dũng gọi mình. Anh nhìn qua. “Ờ, Dũng.” Anh thấy Minh Dũng đang đứng trên thềm nhà mỉm cười. Cất xe xong, anh bước tới. “Em đang làm gì đó?”
“Em đứng chờ anh về.” Minh Dũng mỉm cười.
Duy Thanh ôm Minh Dũng và vỗ mông cu cậu. “Thương, thương lắm.”
“Mới đi học về hả con?” Má Ba từ phòng bước ra.
Duy Thanh ngẩng mặt lên. “Dạ má.”
“Hai đứa đi ăn chè đi.” Má Ba móc tiền ra. “Má cho tiền nè.”
“Dạ.” Duy Thanh khẽ cười.
Thường thì vào giờ này, Duy Thanh và mọi người không được “ăn hàng”, vì phải để bụng ăn tối. Nhưng từ khi có Minh Dũng và các anh chị em khác, má Ba bắt đầu đi “xử hư” mọi người. Vì xe đạp ngang không thể chở Minh Dũng, nên Duy Thanh mượn xe của chị Hồng. Anh ngồi yên sau và đề Minh Dũng ngồi ở yên trước. Một tay cầm lái, một tay ôm bụng Minh Dũng, còn cu cậu thì vịn vào tay anh hoặc tay lái, cứ thế hai người đạp đi.
Đạp xe ra ngoài nhà bà Tám bán chè, Duy Thanh kêu hai ly chè trái cây cho mình và Minh Dũng. Thành phần của ly chè trái cây này gồm có đá, siro dâu, mứt dâu, hạt é, dừa khô, thạch dừa, chuối sấy dẻo, “mứt đu đủ” nhiều màu, “chùm ruột”… Minh Dũng rất thích chè trái cây này, chỉ có điều ở làng P, chỉ còn có mỗi bà Tám là còn bán. Sau này khi thời thế phát triển, loại chè này không còn nhiều người bán và mặc dù nó cũng “biến tấu” thành nhiều kiểu khác, nhưng hương vị “xưa cũ” thì đã không còn.
Ăn chè xong, Duy Thanh chở Minh Dũng về lại nhà để kịp giờ học võ. Tối hôm đó, mọi việc vẫn diễn ra như bình thường, ngoại trừ một việc, đó là Duy Thanh nằm thao thức không ngủ được, vì trong đầu lúc nào cũng hiện lên hình bóng của “oan gia”. Sau nhiều tiếng đồng hồ cố gắng nhắm mắt thì anh cũng ngủ được vài tiếng. Trời vừa tờ mờ sáng thì anh lại phải thức dậy.
Từ khi lên cấp ba đến giờ, sáng nào Duy Thanh cũng dậy sớm cả. Sửa soạn vệ sinh, tập thể dục, giúp các anh chị gánh nước tưới rau, giặt đồ và có khi là cả nấu cơm sáng. Chính vì vậy sáng nào đi học, anh chàng cũng ngáp lên, ngáp xuống và ngủ gật trong lớp. Tuy mệt nhưng Duy Thanh lúc nào cũng thấy vui, vì đó là việc duy nhất anh có thể giúp được và cũng là việc duy nhất anh thấy mình có ích. Đối với anh, việc học xem như đã bỏ và con đường tương lai phía trước đầy mịt mờ.
Vì phải đi học sớm nên Duy Thanh ít khi chở hộ các em mình đi học. Anh chỉ có thể chở vào buổi chiều, do vậy sau khi giúp các anh chị dọn cơm lên cho các em, anh liền phóng xe qua nhà Quốc Hùng. Bấm hai tiếng chuông gọi cửa, Quốc Hùng cuối cùng cũng bước ra.
“Sao nhìn mặt mày như mất ngủ vậy?” Quốc Hùng hỏi.
Tại oan gia chứ ai, Duy Thanh nghĩ thầm rồi nói. “Sáng dậy sớm quá.” Anh khẽ cười. “Hôm qua mày lại đi chơi với con Hân à?”
“Làm gì có.” Quốc Hùng đáp nhanh.
“Vậy thì với chị Trang hả?” Anh tiếp tục chọc ghẹo.
Quốc Hùng đứng phía sau vỗ nhẹ lên đầu của Duy Thanh. “Hôm qua tao bận đi với mẹ xuống thành phố nha mày. Sao lúc nào tao không qua học võ, thì mày cũng nói tao đi chơi với gái vậy?”
Anh khẽ cười. “Có sao thì tao nói vậy thôi.”
“Vậy cái đầu mày á.” Quốc Hùng tiếp tục vỗ đầu Duy Thanh.
Anh hứ lên một tiếng. “Không có lửa thì sao có khói. Mắc gì thằng Long bảo mày với con Hân đang bồ với nhau.”
Quốc Hùng chống chế. “Mày tin lời hắn à. Hắn có học với tao đâu mà phán như rồng vậy.”
“Thế mày quên thằng Hàn là bạn thân với thằng Long hả?” Duy Thanh nhếch môi.
“Bà mẹ, bọn nhiều chuyện.” Quốc Hùng thì thầm một mình.
Anh thắc mắc. “À mà mày thích con Hân hả?”
“Không mày.” Quốc Hùng nói lớn.
Duy Thanh bật cười. “Thế sao mày không thích nó?”
“Không thích, thì không thích thôi.” Quốc Hùng đáp.
Anh tò mò. “Nếu không thích thì sao tao thấy mày đi chơi với nó nhiều vậy?”
Quốc Hùng nhếch môi. “Bộ đi chơi với nhau là thích hả?”
Anh bỗng muốn biết một điều. “Thế làm sao mày biết được khi nào thì mình thích người ta?”
Quốc Hùng tỏ vẻ am hiểu. “Có gì đâu mà khó. Khi mày thích một đứa con gái thì mày sẽ luôn nhớ nó, luôn muốn ở bên nó, muốn trò chuyện, đi chơi với nó. Mỗi lần gặp nó là mày bỗng dưng có một luồng điện và cảm giác lạ trong người.” Anh chàng hớn hở nói như kiểu mình đang có người yêu, mặc dù hiện tại vẫn chưa có một ai bên cạnh.
Duy Thanh thì gật gật đầu và ầm ờ liên tục. Anh bắt đầu phân tích những điều Quốc Hùng nói. Nhớ nó, anh bị ám ảnh bởi Sún thì có. Luôn muốn bên nó, ô trời ơi, cái đó anh phải đi hỏi bạn lớp trưởng. Trò chuyện à, cãi nhau thì có, chứ trò chuyện cái nỗi gì. Và miễn luôn cái vụ đi chơi đi, gặp là cãi nhau rồi, chứ đừng nói đến việc khác. Chốt lại, sau khi phân tích mọi vấn đề, Duy Thanh nghĩ mình chắc chắn là không thích Sún.
Hí hửng, mỉm cười, vui tươi, Duy Thanh bước lên lớp trong một bộ dạng hớn hở đón chào ngày mới. Vừa đi về bàn mình, Duy Thanh đã thấy “oan gia bàn trên” đang vui vẻ nói chuyện với Bích Trâm và Văn Vũ. Thấy anh bước tới, bạn “oan gia” liền đưa cặp mắt kênh kiệu liếc nhìn anh.
Lu không thích Sún đâu, Duy Thanh nghĩ trong khi ngồi xuống.
Tiếng trống vang lên, đối với mọi người là đó báo hiệu giờ vào lớp, nhưng đối với Duy Thanh, đó là tiếng báo thức chuẩn bị đi ngủ. Cả đêm ngủ không được, giờ là đến lúc anh ngủ bù. Vì cô dạy Văn chưa vào lớp, nên mọi người vẫn nói chuyện và Duy Thanh cũng chưa thể nhắm mắt.
Không nhắm mắt, không phải là vì ồn quá anh không ngủ được. Trong đầu anh chỉ toàn là tiếng nói của Sún, nên anh không ngủ được là bởi vì nó. Bởi vì anh cảm thấy tức điên lên. Sao trong hàng vạn tiếng vang lên nhưng anh chỉ nghe thấy mình tiếng của Sún. Và tại sao trong hàng chục người, ai Sún có thể vui vẻ nói chuyện, còn anh thì lại không.
Anh ghét, anh thật sự công nhận là mình đang ghét, đang bực Sún, bởi vậy, làm sao anh thích Sún được. Có ông trời làm chứng, anh đang ghét Sún, ghét cay, ghét đắng, ghét đến nỗi không muốn nhìn thấy mặt Sún nữa. Mà chỉ khi nào ghét thôi, còn lại những lúc khác thì Sún cứ ở đó, đừng chuyển trường như lúc xưa là được.
Đang nằm thì bỗng cái bàn anh lại bị thúc. Bặm môi bật dậy, anh định giả vờ mắng Sún thì đã thấy Sún đứng thù lù trước mặt. Giờ anh mới biết là tất cả mọi người đều đang đứng dậy chào cô giáo. Ngồi xuống, anh tiếp tục chương trình “ru em vào giấc mộng”.
“Lu nè.” Mỹ Hạnh quay xuống.
“Cái gì?” Duy Thanh nói lớn.
Mỹ Hạnh mỉm cười. “Sún thích Lu.”
Duy Thanh bất ngờ hoảng hốt. “Gì?” Anh không tin vào những gì mình nghe được. Vì anh đang sắp phát điên lên vì câu nói đó.
“Sún thích Lu á. Sún không thích bạn lớp trưởng đâu.” Mỹ Hạnh “đá lông nheo”.
Duy Thanh ngập ngừng nói. “Lu cũng thích Sún.” Anh nắm tay Mỹ Hạnh. “Lâu lắm rồi.”
“Thích cái đầu ông á.” Mỹ Hạnh đưa tay hất trán Duy Thanh ra sau.
Đầu Duy Thanh đập mạnh vào bờ tường phía sau, và đó cũng là lúc ông bật dậy và thoát khỏi giấc mơ. Duy Thanh hú hồn vì nãy giờ, té ra tất cả chỉ là giấc mơ, giấc mơ khốn nạn. Mà sao anh có thể mơ được giấc mơ ấy nhỉ.
“Ngủ như heo.” Mỹ Hạnh sau khi cố tình thúc vào bàn Duy Thanh thì đứng dậy. Giờ ra chơi đã đến và cô cùng Bích Trâm lại tiến xuống căn tin.
Duy Thanh nghe thấy nên ngước mắt nhìn lên. Sao anh có thể mở miệng nói thích Sún được nhỉ. Trong hàng vạn giấc mơ, trong hàng ngàn cơn ác mộng, sao anh có thể mơ thấy cái điều điên khùng đó kia chứ. “Lu cũng thích Sún”, nghe mà anh thấy mắc ói.
Đứng dậy đi gặp lũ bạn mình cho khuây khỏa, Duy Thanh muốn quên đi cái “điên khùng” mà anh đang từ chối đối với bản thân. Hoàng Sơn tiếp tục là kẻ đi mua nước, Anh Đức với Khánh Long tiếp tục đốt cháy Quốc Hùng và Văn Hàn thì luôn miệng bảo mình không nói gì hết.
“Ê bữa nào rủ con Hân ra đây chơi chung cho vui mày.” Khánh Long tiếp tục châm ngòi.
“Tao đã nói là tao không thích nó. Sao tụi mày cứ chọc tao với nó hoài vậy. Không biết chán hả?” Quốc Hùng cảm thấy cay cú.
Duy Thanh chem vào. “Đã bảo là Hùng nó không thích con Hân mà. Nó yêu chị Trang kia.”
“Mày nữa.” Quốc Hùng không tin thằng “bạn thân” của mình lại phản bội.
“Sao mày biết?” Khánh Long liếc mắt đầy vẻ tò mò.
Duy Thanh đáp. “Nó không thích những đứa chảnh.” Anh nhớ lại hồi cấp hai, khi Quốc Hùng cũng không còn thư từ với cô gái ngồi cùng bàn với mình.
Anh Đức khẽ cười. “Ghét của nào, trời trao của ấy.”
Khánh Long nói. “Càng ghét, chứng tỏ càng yêu.”
“Chắc là vậy.” Quốc Hùng nhếch môi mỉa mai.
“Mày không biết thì thôi.” Khánh Long bắt đầu phân tích. “Mày càng ghét nó thì mày sẽ càng nhớ nó. Mà nhớ, sẽ là trạng thái ban đầu, là một trong những cảm xúc để phát triển thành tình yêu sau này. Do vậy, từ những nhận định đó, ta có thể đi đến một kết luận, đôi khi, ghét chính là yêu. Hay nói cách khác, có những trường hợp, người ta có thể từ ghét chuyển sang yêu.”
Quốc Hùng cười khẩy. “Tao nhớ đây là giờ ra chơi, đéo phải giờ học. Mà có là giờ học đi chăng nữa, thì từ khi nào mà nhà trường dạy môn phân tích tâm lý vậy.”
Văn Hàn nhíu mày. “Ê vậy tao ghét mày là tao yêu mày hả?” Anh cảm thấy vô lý.
“Mày điên hả.” Khánh Long bặm môi lại. “Tao đã nói là đôi khi hoặc có những trường hợp mà. Đâu phải là tất cả đâu.”
Mọi người sau đó vào lớp học tiếp như bình thường, duy chỉ một người bất bình thường, đó chính là Duy Thanh. Anh đang cực ghét Sún, vậy chẳng lẽ nào là anh “cực thích” Sún không. Mà Khánh Long đã nói là đôi khi kia mà, đúng rồi, là đôi khi, chắc là anh không nằm trong cái nhóm đôi khi đó đâu. Mà để cho chắc ăn, Duy Thanh nghĩ không nên bắt ép mình ghét Sún nữa. Nhưng điều đó có nghĩa, không phải là anh sẽ thích Sún. Chỉ là anh không được nghĩ đến Sún, dù thích hay là ghét, dù bất cứ thứ gì xảy ra, anh phải thật bình tĩnh và xem thế giới này chỉ có mỗi mình “Lu”.
Lòng bảo mình là phải làm ngơ, nhưng thấy em lại bỗng hóa khờ. Chẳng muốn nhớ và cũng chẳng muốn mơ, nhưng sao nhìn em, anh lại như đang thấy vợ mình.
Mặc dù đã dặn lòng từ trước nhưng đến khi ngồi xuống thì Duy Thanh vẫn không hết hậm hực trong người. Anh ghét cái mặt của Sún đang nhìn Văn Vũ tươi cười. Thứ con gái gì mà nhiều chuyện thấy gớm, nói mãi, nói miết mà vẫn không hết chuyện.
Mỹ Hạnh liếc mắt xuống thì thấy “thằng mặt heo” đang nằm dài trên bàn. Thứ con trai gì mà ngày nào cũng ngủ như heo. Cô đã cố tình nói lớn, cố tình đùa giỡn với mọi người, chỉ để gây sự chú ý với hắn, vậy mà rốt cuộc thì cũng “nước đổ lá môn”. Cô chắc chắn là tai hắn bị điếc, hoặc lâu ngày chưa lấy “ráy tai” nên giờ nó “đóng” lại thành một cục to chà bá, chèn hết cái lỗ tai của hắn lại rồi. Hoặc cũng có thể là hắn không thèm quan tâm cô nên như vậy. Mà không, cái “thứ ba” này có vẻ không đúng, cô nghĩ vậy, không đúng, chỉ có hai cái đầu đúng thôi. Hắn rõ ràng là có quan tâm cô.
Mình không ghét bạn. Ghét mình là bạn. Là bạn ghét mình. Mình bạn ghét mình. Là mình ghét bạn, Duy Thanh đang nằm đọc “thần chú” trong đầu để không chú ý đến Mỹ Hạnh nữa.
Ngẩng đầu dậy, Duy Thanh thấy hai cô nàng bàn trên đang ăn vụng trong giờ học. Miếng trầu là đầu câu chuyện, đây chính là lúc thích hợp nhất để anh kết thân với Sún. Mặc dù là me, chứ không phải là trầu, nhưng rốt cuộc thì cũng là miếng ăn, và miếng ăn thì có thể đưa mọi người đến với nhau.
Duy Thanh lấy đầu bút gõ nhẹ lên lưng Bích Trâm. “Cho miếng.” Anh sợ xin Sún thì Sún sẽ lại không cho. Mà ngay phát đầu tiên mà bị như vậy thì quê lắm.
Bích Trâm quay lại với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng cũng lấy một viên me bỏ vào tay Duy Thanh.
Mỹ Hạnh đang lén nhóp nhép trong miệng, thấy “thằng mặt heo” tự nhiên mở miệng xin, cô thấy là lạ sao á. Mà khoan, sao hắn lại không xin cô. Bịch me là cô mua kia mà. Bích Trâm chỉ cầm hộ thôi. Mà sao hắn lại không xin Sún, hay hắn không thèm thích chơi với Sún nữa.
Duy Thanh vừa ăn, vừa nhớ lại ngày xưa. Lúc đó vào cấp một, Sún cũng mua một bịch me như thế này. Sún mang vào lớp và cùng ngồi ăn với anh. Mỗi lúc ăn phải hột me “chua”, gương mặt Sún nhăn nhó, cặp mắt nhắm tít lại trông rất buồn cười. Giờ anh cũng ăn me, nhưng Sún lại không thèm quay lại.
Vội nhả hạt me ra tay, Duy Thanh vứt vào hộc bàn rồi lại gõ bút lên lưng Bích Trâm. “Cho tôi hột nữa.”
Mỹ Hạnh biết trước sau gì hắn cũng xin tiếp, nên cô đã đổ hết hai viên me còn lại lên tay. Một cục cho cô và một cục cho Bích Trâm. Sau đó khi nghe “thằng mặt heo” mở miệng lên xin, cô liền lấy cái “bao không” dúi vào tay hắn.
Duy Thanh thấy “oan gia” bỏ cả bao me lên tay mình, nhưng nhìn kỹ thì lại thấy cái bao không. Một hột đường còn không có, huống gì nói đến hột me. Bực tức vì bị chơi xỏ, Duy Thanh nghĩ mình không nên giận. Anh cần phải thật điềm tĩnh và mỉm cười.
Duy Thanh đưa cái bao me lên. “Có còn me đâu.”
“Duy Thanh.” Thầy giáo dạy Sinh nói lớn. “Ăn hàng trong lớp chưa đủ hay sao, mà còn rủ thêm bạn nữa.”
Duy Thanh giật mình há hốc nói không nên lời.
“Bích Trâm.” Thầy dạy sinh chắp tay sau lưng.
“Dạ?” Bích Trâm nghe thầy gọi tên mình nên liền hoảng sợ đứng phắt dậy.
Thầy dạy Sinh hỏi. “Em ăn hàng với Duy Thanh phải không? Miệng còn dính thức ăn kìa.”
Bích Trâm vội đưa tay lên chùi miệng. “Dạ đâu có.”
“Tất nhiên là không có rồi.” Thầy dạy Sinh cố tình bịa chuyện nên liền khẽ cười. “Có tật giật mình hả?” Thầy nghiêm nghị lại. “Cả hai ra ngoài đứng hết tiết cho tôi.”
Duy Thanh thì bình thản bước đi. Chuyện này đối với anh chàng diễn ra như cơm bữa rồi.
Bích Trâm thì tự trách mắng bản thân mình ngốc. Rõ ràng là thầy không biết cô ăn vụng, chẳng qua “nói bừa” lên và cô lại lóng ngóng để bị phát hiện. Mỹ Hạnh trước giờ là trò giỏi, con ngoan rồi, nên bao giờ cũng được thầy cô “ân sủng”. Chỉ trách cô học kém thôi.
“Xin lỗi bà nha.” Duy Thanh khẽ cười. Vì anh mà cô nàng phải chịu tội chung.
Bích Trâm ngạc nhiên rồi cúi mặt xuống. “Không có gì.” Cô nói nhỏ nhẹ.
“Mỏi chân thì ngồi đi, tôi che cho.” Duy Thanh gợi ý.
“Thôi.” Bích Trâm ngập ngừng rồi nói. “Bị phạt vui lắm sao, mà ông cứ cười hoài vậy?”
Duy Thanh thở dài. “Quen rồi.”
Mỹ Hạnh lúc này đang ngồi trong lớp buồn bã và tự trách bản thân mình thật ngốc. Chỉ tại cô, mà “thằng mặt heo” đó bị phạt. Mặc dù cô ghét cái bản mặt hắn thật, nhưng thấy hắn như vậy, cô cũng đau lòng lắm chứ bộ. Tất cả là tại hắn hết, ai bảo hắn không xin “me” cô. Me của cô mua mà, sao lại xin bà Trâm kia chứ. Nếu hắn xin cô, thì có khi cô đã cho hắn hết me luôn rồi. Thậm chí nếu thích thì cô sẽ mua hết me ở căn tin để nhét vào mồm hắn.
Trở lại với Duy Thanh, lúc này anh mỉm cười. “Tôi có quậy lúc nào đâu?”
“Ông có quậy đâu.” Bích Trâm nói khía. “Vừa mới lên phòng giám thị vì đánh nhau với mấy ông lớp mười hai chứ mấy.”
“Do tụi hắn đánh bạn tôi thôi. Chứ tôi đâu phải khang khang đi đánh tụi nó.” Duy Thanh chống chế rồi lái sang chuyện khác. “Ủa vì thế mà bà sợ tôi hả?”
Bích Trâm đáp. “Cả lớp đều sợ ông, chứ mình tôi đâu.”
Duy Thanh khẽ cười. “Có người không sợ mà.”
“À quên, có bả mà.” Bích Trâm quên béng là Mỹ Hạnh cũng là bạn của Duy Thanh.
Duy Thanh nhíu mày không hiểu. “Bả nào?”
“Thì bà Hạnh chứ ai.” Bích Trâm nhìn Duy Thanh.
Sún, Duy Thanh nghĩ thầm rồi nói. “Nãy giờ tôi nói Văn Vũ mà.”
“Vũ nó ở xóm với ông thì nói làm gì.” Bích Trâm chợt hớn hở. “À mà, Vũ có bồ chưa vậy ông?” Cô thấy cơ hội tìm hiểu về Văn Vũ đã đến.
Nhờ chuyện bị phạt, Duy Thanh và Bích Trâm bỗng thân nhau hơn. Nhất là việc Bích Trâm biết được nhiều chuyện về người mà cô thầm thích từ lâu. Và Duy Thanh cũng biết được một chuyện, giờ thì anh đã hiểu vì sao lúc đầu Sún lại lạnh nhạt và lơ mình. Giữa Sún với bạn lớp trưởng có một mối quan hệ rất khó hiểu, hai người từng học chung với nhau hồi cấp hai và Sún chính là lý do để bạn lớp trưởng chuyển trường về đây học chung. Duy Thanh nghĩ xem ra mọi chuyện đều có lý do của nó.