Đường nét khuôn mặt của thiếu niên rất sâu, đặc biệt là khi nhìn chằm chằm vào người ta, Nhiễm Dao nghĩ, mọi ánh mắt thâm tình trong phim thần tượng lúc này đều phải lép vế.
Không khoa trương tí nào, cô đã sống mười tám năm, và nhịp tim của cô chưa khi nào nhanh như hiện tại.
Sắc làm tâm trí mê màn, sắc đẹp hại người, hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân.
Cô mở miệng muốn mắng anh, nhưng câu nào cũng không nói được, chỉ còn lại một âm thanh trống rỗng, quanh quẩn bên môi, thậm chí không nỡ nói ra.
Đẹp trai thật tốt, cô quyết định đầu thai thành một anh chàng đẹp trai ở kiếp sau.
"Anh để em... nghĩ chút..."
Lời còn chưa nói xong, thậm chí còn chưa nói rõ ràng, cầu thang truyền đến đợt tiếng ồn, sau đó có người đẩy cửa phòng bao.
Mẹ Nhiễm vô cùng vui vẻ nói với cô: “Dao Dao, con xem ai tới này!”
Cô quay đầu lại, ly trà sữa trong tay đột nhiên bị nghiêng đổ.
Người kia mặc bộ đồ đi mô tô màu xám, tóc húi cua gọn gàng, đeo chiếc khuyên đen ở tai phải.
Đoạn Thừa An đưa tay ra, cười với cô.
"Đã lâu không gặp, tiểu Dao."