Vừa tan làm về, Nhan Niên đã buông túi xách xuống, chạy vào ôm Tống Thủ đang ngồi làm việc trong phòng khách mà ngọt ngào nũng nịu: “Anh muốn nghe chuyện ma không nè?”
Tống Thủ chẳng cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được độ háo hức của Bé Mít Đặc. Hắn ngừng gõ bàn phím: “Xin rửa tai lắng nghe.”
Nhan Niên hứng chí bừng bừng tách khỏi người hắn, ngồi xuống mặt đối mặt, đoạn hắng giọng bắt đầu: “Chuyện kể rằng có một tài xệ tắc-xi…”
“Úi chà chà, ổng bị xệ bụng…”
“Úi chà chà, ổng bị xệ mông…”
“Úi chà chà, ổng bị xệ má…”
“Ứ thèm kể nữa đâu…”
Tống Thủ nén cười ôm mặt cậu: “Ôi trời ơi, đáng sợ quá, đúng là một bác tài – xệ – tất – cả – mọi – thứ mà ~”
Mặt mũi Nhan Niên đỏ bừng lên. Cậu hằm hằm nhìn Tống Thủ, trở tay đẩy người nằm vật xuống sofa. Tống Thủ cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa: “A ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
“Không cho cười!” Nhan Niên tím mặt.
Tống thủ tuân lời nín bặt, khóe miệng giật giật, phát ra vài tiếng phì cười đứt quãng.
Nhan Niên có thể nhẫn chứ không thể chịu nhục, cúi đầu cắn lên cặp môi hư hỏng kia.
Này thì cười nữa đi nè!
-Hoàn-