• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
Khách sạn Westin, sảnh yến hội lầu hai.
 
Hoắc Đình Sâm còn chưa đi vào thì chủ nhân của tiệc rượu đã từ xa xa tới đón.
 

“Hoắc tổng.” Người đối diện dường như không nghĩ tới Hoắc Đình Sâm thật sự quay lại, trên mặt ông ta chất đầy nụ cười nịnh nọt, không ngừng bắt tay với Hoắc Đình Sâm không ngừng: “Thật sự là không tiếp đón từ xa, thất kính thất kính.”
 
Hoắc Đình Sâm gật đầu.
 
Hôm nay anh tới tham gia yến hội này, về phần chủ đề của yến hội này là gì thì anh đã sớm quên mất rồi.
 
Nhạc công trong góc kéo khúc đàn violon du dương, Hoắc Đình Sâm bưng một ly cocktail nhấp một miếng. Sau khi đứng ở chỗ này anh cũng mới nhận ra có chút buồn cười, mình vậy mà lại chạy đến khách sạn Westin, tham gia một buổi yến hội mà ngay cả chủ đề nội dung là gì anh cũng không biết.
 
Mỗi ngày Thượng Hải có đủ loại yến hội và tiệc tùng đếm không hết, không ít người muốn nhờ vả chút quan hệ với Hoắc gia mà gửi thư mời, mà sau khi nghe Trần Gia Minh nhắc đầy miệng loại yến hội lộn xộn lung tung này, bình thường anh đều làm như không thấy, chỉ có lần này, khi nghe thấy địa điểm tổ chức yến hội là ở khách sạn Westin, anh nâng mí mắt lên.
 
Hoắc Đình Sâm nói với chính mình rằng anh đến Westin tham gia yến hội, không hề có chút liên quan nào đến việc biết người phụ nữ nào đó ở chỗ này.
 
Nhất là buổi sáng hôm nay lúc anh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia trên bìa .
 
Hoắc Đình Sâm nghĩ đến tấm ảnh báo kia, ngón tay cầm ly đế cao đột nhiên nắm chặt, không khí quanh thân dường như đều đông đặc lại, dọa cho mấy người vốn định tiến lên bấu víu quan hệ.

 
Khá lắm Cố Chi.
 
Cô không chỉ giữ được bình tĩnh nhiều hơn trong tưởng tượng của anh, thậm chí còn càng ngày càng coi trời bằng vung, lần lượt va chạm dò xét ranh giới cuối cùng của anh.
 
Mua cửa hàng châu báu, ra đĩa nhạc thì cũng thôi đi, bây giờ lại bắt đầu xuất đầu lộ diện trên tạp chí.
 
Anh vốn tưởng rằng sẽ chờ được Cố Chi chủ động tới nhận lỗi với anh xin anh tha thứ, kết quả không nghĩ tới, thứ anh chờ được lại là việc cô lên trang bìa tạp chí, cả Thượng Hải đều bị mỹ mạo của cô gái trên trang bìa làm cho kinh diễm.
 
Nghĩ đến việc người phụ nữ của mình lên báo cho người ta thưởng thức, trong lòng Hoắc Đình Sâm muốn bao nhiêu khó chịu liền có bấy nhiêu, nếu không phải anh vẫn còn một tia lý trí thì anh thậm chí còn muốn trực tiếp gọi điện đến tòa soạn báo chí bảo bọn họ xóa bỏ ảnh báo trang bìa của người phụ nữ đó.
 

Chỉ là sau khi bình tĩnh lại suy nghĩ, trong lòng anh dần dần lại bị sự tức giận chiếm cứ.
 
Uổng cho anh lúc trước còn chờ cô trở về nhận lỗi xin tha thứ, bây giờ xem ra người phụ nữ này chẳng những không có loại giác ngộ này, thậm chí còn càng ngày càng coi trời bằng vung.
 
Hoắc Đình Sâm đột nhiên nghĩ đến một cái đá của cô và những lời cô vênh váo tự đắc nói với anh trong đêm đó.
 
Tất cả tình ý đối với anh đều là giả, đi theo anh tất cả đều là vì tiền của anh, anh vốn tưởng rằng mặc dù Cố Chi chưa từng đi học, không biết được mấy chữ nhưng cô vẫn có lễ phép tu dưỡng cơ bản, trong ba năm cùng anh tham dự các trường hợp xã giao, cử chỉ của cô cũng coi như là trang trọng vừa vặn, kết quả chỉ chớp mắt, người phụ nữ mở miệng là một tiếng bà đây, dáng vẻ mắng người cả đời này anh đều chưa từng thấy trên người những phu nhân quý cô kia.
 
Nhưng chính cái cây xiêu vẹo ngoại trừ mỹ mạo thì không có gì cả này, sau khi mình bị vứt bỏ anh lại còn nhớ mãi không quên, anh lại còn tưởng rằng cô lại giận dỗi với anh, cáu kỉnh muốn làm Hoắc phu nhân, thậm chí anh còn đặc biệt nghĩ ra phần hợp đồng điều kiện cực kỳ phong phú để Trần Gia Minh mang đi cho cô ký.
 
Thậm chí là sau khi cô từ chối ký hợp đồng, anh còn chờ cô quay về nhận lỗi.
 
Bây giờ nghĩ kỹ lại, Hoắc Đình Sâm mới hoảng hốt phản ứng kịp, rốt cuộc gần đây đầu mình bị gì vậy, tất cả các hành vi của Cố Chi, trong khoảnh khắc cô động chân với anh thì đã sớm vượt ra khỏi ranh giới cuối cùng của anh rồi.
 
Anh chờ cái gì?
 
Người phụ nữ nông cạn chỉ có mỹ mạo như thế này, đừng nói là Hoắc phu nhân, ngay cả vợ bé của Hoắc gia cũng hoàn toàn không đủ tư cách.
 
Hoắc Đình Sâm ngửa đầu, một hơi uống cạn sạch cocktail trong ly.
 
Nếu hôm nay anh đã tới rồi thì vẫn phải đi hỏi thăm đàng hoàng cái cây xiêu vẹo kia một chút, anh nhất định phải tận mắt nhìn thấy cô, có thể cắt đứt quan hệ với anh nhưng đá vào bộ vị không thể miêu tả của anh, còn chỉ vào mũi anh hô to gọi nhỏ thì không thể bỏ qua như vậy được.
 
Hoắc Đình Sâm đặt ly rượu vào trong khay của người phục vụ, anh lạnh mặt, trực tiếp đi ra khỏi sảnh yến hội.
 
Xung quanh dường như có người muốn giữ anh lại nhưng nhìn thấy khuôn mặt người sống chớ đến gần của Hoắc thiếu gia, người đó vẫn yên lặng rụt lại.
 
---
 
Trần Chiêu đi thay quần áo, Cố Chi ngồi trong phòng một lúc, vừa hát ngâm nga vừa nghĩ xem chờ một lúc nữa dẫn cậu ta đi ăn cái gì thì ngon.
 
Cô cũng không khóa cửa, Cố Chi nghe thấy tiếng cửa bị vặn mở.
 
Cô lập tức không vui nhíu mày. Vì sao Trần Chiêu không gõ cửa.

 
Cố Chi từ trên ghế sofa đứng dậy, cô muốn nói với Trần Chiêu là sau này vào phòng cô thì phải gõ cửa, song khi nhìn thấy người ở cửa thì cô lại ngây ngẩn cả người.
 
Bóng dáng cao lớn của Hoắc Đình Sâm đứng ở cửa, nhìn thấy Cố Chi xoay người lại, anh cong môi nở nụ cười, tựa như đang cười rằng anh quả nhiên không vào sai phòng.
 
Cố Chi không nghĩ tới Hoắc Đình Sâm lại đột nhiên xuất hiện ở đây, cả người cô đều có chút ngơ ngác.
 
Hoắc Đình Sâm kia rốt cuộc là ảo giác của cô hay là thật?
 
Hoắc Đình Sâm nhìn dáng vẻ dường như còn chưa kịp phản ứng của Cố Chi: “Thế nào? Gặp tôi cũng không chào hỏi một tiếng?”
 
Cố Chi nghe thấy tiếng, biết được người trước mắt kia không phải là ảo giác.
 
Cô nhíu mày, cuối cùng vẫn hít một hơi, cô nói với bản thân rằng mày cũng định chúc phúc cho Hoắc Đình Sâm rồi, không cần so đo với chó, thế là cô giật giật khóe miệng: “Hoắc tiên sinh, anh tới nơi này làm gì?”
 
Hoắc Đình Sâm: “Tối nay ở đây có yến hội, thuận tiện…” Anh nhìn Cố Chi một cái: “Tới nhìn em một chút.”
 
“Nhìn tôi?” Cố Chi không biết là Hoắc Đình Sâm trúng phải cơn gió nào, hai người đều đã cắt đứt quan hệ rồi thì có gì đáng nhìn, cô liếc mắt: “Vậy Hoắc tiên sinh đã nhìn thấy rồi, bây giờ có thể đi ra ngoài rồi chứ.”
 
Hoắc Đình Sâm bắt được sự kiêu ngạo đó của Cố Chi, anh phát hiện ra anh quả nhiên nghĩ không sai.
 
Chỉ là Hoắc Đình Sâm dường như cũng không có ý muốn đi ra ngoài mà là đi hai bước về phía trước mặt Cố Chi: “Đối đãi với khách hàng cũ, em chính là có thái độ thế này?”
 
Ba chữ “Khách hàng cũ” này Cố Chi nghe thấy vô cùng chói tai, cái này khiến cô nhớ tới sông Tần Hoài, những người đàn ông kia cũng tự xưng là “Khách hàng cũ” của mẹ cô.
 
Cố Chi tức giận, hai tay chống nạnh, cô cũng không khách sáo với anh nữa: “Hoắc Đình Sâm, anh xong chưa vậy, rốt cuộc là muốn đến làm gì?”
 
Hoắc Đình Sâm nghe thấy Cố Chi hùng hồn gọi thẳng tên của anh, quả nhiên, “Hoắc tiên sinh” mà trước kia cô mở miệng ỏn ẻn một tiếng vẫn thật sự là làm khó cô rồi.
 
Nghĩ đến mình bị cái cây xiêu vẹo trước mắt này hư tình giả ý mà lừa gạt ba năm, vậy mà cuối cùng anh lại suýt chút nữa thật sự nạp cô làm vợ bé, sắc mặt Hoắc Đình Sâm lại trở nên khó coi hơn không ít.
 

Hoắc Đình Sâm đứng đó, tay khoác lên chỗ tựa lưng của ghế sofa: “Em sẽ không cho rằng chuyện sẽ cứ như vậy chứ?”
 
Cố Chi nghe thấy mà mơ hồ: “Chuyện gì?”
 
Hoắc Đình Sâm: “Chuyện đêm hôm đó, cùng với chuyện em lừa tôi ba năm.”
 
Cố Chi: “... … …”
 
Đêm đó cô đạp vào của quý của Hoắc Đình Sâm còn chỉ vào mũi anh mắng anh một trận, cô đơn giản là cảm thấy sau này chắc chắn cả đời sẽ không qua lại với nhau nữa, sau khi có tiền cô nhất thời kích động, thật đúng là chưa từng cân nhắc, lỡ như loại đàn ông lòng dạ hẹp hòi như Hoắc Đình Sâm muốn tính sổ với cô thì làm sao bây giờ.
 
Chuyện đêm hôm đó không bỏ qua thì cũng được, Cố Chi nghĩ cùng lắm là cho Hoắc Đình Sâm chút phí bồi thường rồi đuổi anh đi, dù sao thì bây giờ cô cũng có tiền rồi, nhưng câu “Đã lừa anh ba năm” mà Hoắc Đình Sâm nói, Cố Chi cực kỳ nghĩ không ra.
 
Cố Chi: “Cái gì gọi là tôi lừa anh ba năm, tôi lừa anh chỗ nào?”
 
Hoắc Đình Sâm: “Ba năm hư tình giả ý, không tính là lừa gạt?”
 
Trên trán Cố Chi xẹt qua mấy vạch đen, cô cảm thấy Hoắc Đình Sâm này chắc chắn là mạch não có vấn đề gì đó: “Đây được tính là lừa gạt anh? Chẳng lẽ anh vẫn cho rằng tôi đối với anh là thật lòng thật dạ? Không thể nào, chẳng lẽ trước kia anh chưa từng nuôi phụ nữ sao? Chẳng lẽ anh đều không hiểu sao?”
 
Hoắc Đình Sâm nhíu mày: “Hiểu cái gì?”
 
Cố Chi vô cùng ấm ức: “Nghề này không phải đều là như vậy sao, chỉ cần anh cho tôi tiền, sau đó tôi liền chịu trách nhiệm nói lời ngon tiếng ngọt với anh bảo sao nghe vậy, là người thì cũng sẽ không cảm thấy phụ nữ bởi vì tiền mới đi cùng anh sẽ thật lòng thật dạ với anh, đây rõ ràng là chuyện theo nhu cầu, anh dựa vào cái gì mà nói tôi lừa anh.”
 
Chính là giống như nói cô bao nuôi Trần Chiêu, vô cùng rõ ràng là Trần Chiêu là mưu cầu tiền của cô nên mới ở cùng cô, mới không suy nghĩ lung tung giống như Hoắc Đình Sâm, nếu như không có tiền của bạn thì có ai muốn ngày ngày khom đầu chịu nhục trước mặt người khác.
 
“Hơn nữa, trong ba năm này tôi luôn trêu chọc anh sao, không phải tôi luôn dỗ dành anh thật tốt, anh nói cái gì chính là cái đó sao, anh còn có gì không hài lòng, chẳng lẽ anh cho rằng người bị anh mua rồi, anh còn muốn mua trái tim tôi sao.”
 
Cố Chi nói hùng hồn, Hoắc Đình Sâm càng nghe, sắc mặt càng khó coi, mí mắt anh nhảy lên.
 
Anh vốn tưởng rằng cái cây xiêu vẹo này chỉ là bị lệch cổ, bây giờ xem ra đã sớm lệch thành cầu thang xoáy rồi.
 
Trong lúc nhất thời anh lại không biết nên phản bác như thế nào.
 
Thậm chí ngay cả sự phẫn nộ khi cảm thấy bị lừa gạt cũng đều biết mất tăm mất tích sau một phen ngụy biện của Cố Chi.
 
Giống như chỉ có anh ngu xuẩn vậy…
 
Khuôn mặt Hoắc Đình Sâm lại đen đi.
 

Anh hít một hơi, quyết định không dông dài với người phụ nữ trước mắt nữa: “Cố Chi, em định cứ tiếp tục như thế sao? Làm ca sĩ?”
 
Cố Chi lại xem thường: “Anh quản tôi à.” Cô mới không muốn làm ca sĩ, cô chính là muốn làm phú bà, là bà chủ Cố có tiền.
 
Hoắc Đình Sâm cười lạnh một tiếng, quyết định cho cô một cơ hội cuối cùng: “Vậy em cũng nên biết em tiếp tục như vậy, ở chỗ của tôi có ý nghĩa thế nào nhỉ.”
 
Có nghĩa là, cho dù sau này em trở về xin tôi thì cũng không được nữa, có nghĩa là em rốt cuộc cũng không vào được cửa của Hoắc gia nữa.
 
Dáng vẻ của Cố Chi không bị uy hiếp chút nào, cô trả lời đến mức có chút không tim không phổi: “Tôi biết.”
 
Hoắc Đình Sâm: “... … …”
 
Anh nhắm mắt lại, cực kỳ muốn bật thốt lên hỏi cô em biết ý gì thì nói tôi nghe một chút, chỉ là sự tự tôn của anh không cho phép, anh mở mắt ra, cắn răng: “Được.”
 
Anh quay người, đi về phía bên ngoài căn phòng.
 
Anh đi không tính là nhanh, đang nghĩ nếu như lúc này Cố Chi đổi ý xông lên, ôm lấy eo anh giống như lúc giữ anh vào sáng hôm đó, nhận lỗi, cầu xin anh cho cô một cơ hội cuối cuối cùng.
 
Tiếc là Hoắc Đình Sâm đi thẳng tới cửa rồi mà cũng không chờ được người ôm lấy anh từ phía sau.
 
Lúc ngón tay thon dài nắm đồ vặn cửa, anh hơi dừng lại, sau đó dùng lực vặn mở ra.
 
Kết quả là bốn mắt nhìn nhau với Trần Chiêu đã thay quần áo xong đang đứng ở cửa chuẩn bị gõ cửa.
 
Trần Chiêu liếc mắt một cái liền nhận ra Hoắc Đình Sâm là người vừa rồi bị cậu ta đụng phải ở trên cầu thang, chỉ là sao anh lại… xuất hiện trong phòng của chị.
 
Vốn tưởng rằng anh ăn mặc ra dáng lắm, khí chất mạnh mẽ, thoạt nhìn rất giống một ông chủ, nhưng bây giờ, Trần Chiêu cảm thấy thân phận của Hoắc Đình Sâm xuất hiện trong phòng Cố Chi trở thành một câu đố.
 
Nghe nói khẩu vị của phú bà bình thường đều rất tạp nham. Có phú bà thích loại phong cách ngây thơ như cậu ta, còn có phú bà liền thích loại phong cách ông chủ bá đạo như người ở đối diện.
 
Hoắc Đình Sâm nhìn thấy chàng trai xuất hiện ở cửa phòng Cố Chi, ánh mắt anh sắc bén.
 
Trần Chiêu bị ánh mắt Hoắc Đình Sâm nhìn chằm chằm đến mức rụt cổ một cái, cậu ta cho rằng người này cùng nghề với cậu ta, gặp nhau sẽ đối chọi gay gắt, thế là cậu ta cười gượng hai tiếng, thử tìm cách thân mật hỏi:
 
“Cậu cũng… người, người chị nuôi sao?”
 
Cậu ta nhấn mạnh cường điệu chữ “Cũng”.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK