Kéo ghế ngồi xuống bên hồ, Diêm Mặc Nghiêu thả mồi xuống sau đó cài cần vào giá bên cạnh, mà xoay sang hỏi quản gia: " Hôm nay trong nhà lại có ai đến vậy?"
" Lão phu nhân mời vài phu nhân cùng tiểu của gia tộc khác đến làm khách, chính là các vị tiểu thư kia độ tuổi phù hợp kết hôn, nên lão phu nhân cảm thấy vừa lòng, chỉ là..."
" Chỉ là không biết bát tự có phù hợp hay không, nếu khi cưới về bị ta khắc chết càng chứng minh rõ hơn ta là mệnh khắc thê, phải không?"
Nghe quản gia ấp úng không dám nói hết Diêm Mặc Nghiêu đã nói thay cho ông. Lão quản gia vừa nghe hắn nói có hơi hốt hoảng nhưng thái độ vẫn cũng kính.
“Lão phu nhân chỉ vì nghĩ ngài, không đành lòng nhìn ngài một mình đến già."
Diêm Mặc Nghiêu nâng nâng tay ý bảo quản gia có việc thì đi đi, không cần đứng chỗ này nữa, sau đó xoay sang nhóm bạn.
" Lão phu nhân nhà ta vẫn chưa hết hi vọng, luôn lo cho hôn sự thiệt rầu thúi ruột mà."
" Có người mẹ nào mà không nhọc lòng vì hôn sự của con cái chứ? Mẹ của cậu cũng là một mảnh khổ tâm, tuy rằng giúp cậu nuôi thêm bốn đứa con, nhưng trong lòng chắc chắn vẫn hy vọng có đứa cháu ruột."
“Ta căn bản không sao cả,có con hay không cũng chả quan trọng, cũng không có ý định muốn kéo dài huyết mạch, chỉ cần khi sống mọi việc làm ổn thoả, khi chết tiêu sái mà đi, không có con càng thoải mái hơn, đỡ phải nhắm mắt rồi còn lo một lo hai."
" Chỉ là cậu chưa tới cái tuổi đó thôi, tớ nghe nói nam nhân đến một độ tuổi nhất định thì sẽ điên cuồng muốn một đứa con. Cái này gọi là bản năng sinh sản hậu đại." Tôn Ngu Hoa nói Diêm Mặc Nghiêu nghe lại cười cười.
" Tớ chắc là đột biến, bản thân lại không hi vọng có đứa con, nếu ra đứa nghịch tử chắc chưa tới số thì cũng bị nó chọc cho chết trước."
“Vậy cậu thật sự không định kết hôn luôn sao?" Lư Đức Đào nhìn về phía Diêm Mặc Nghiêu hỏi.
“Không kết.” Diêm Mặc Nghiêu ngữ khí khẳng định nói: “Kết ba lần hôn, tớ đã kết đủ rồi, nói không chừng thật sự là khắc thê, không kết cũng đỡ hại người khác.”
Nói đến đề tài kết hôn,trong đầu Diêm Mặc Nghiêu đột nhiên hiện ra khuôn mặt Phương Lê. Nghĩ đến một thời điểm nào đó, đứa nhỏ đó sẽ kết hôn với một người đàn ông hay phụ nữ khác, hắn liền cảm thấy khó chịu.
Diêm Mặc Nghiêu tổng cộng kết ba lần hôn, ba lần đều là thương nghiệp liên hôn, ba lần đều là vừa kết hôn không bao lâu, lúc tân hôn thê tử liền ngoài ý muốn qua đời. Tuy rằng hắn mang danh khắc thê, nhưng cũng không ít người vì muốn vinh hoa phú quý mà cược cả tính mệnh gả cho hắn. Chỉ là Diêm Mặc Nghiêu vẫn không để ý gì.
Chỉ có mẫu thân hắn, mỗi lần nghe đến tâm đều như dao cắt, một lòng muốn tìm một người có bát tự thích hợp mà gả Diêm Mặc Nghiêu để trừ cái danh khắc thê đó.
Ngày hôm sau, lão phu nhân dậy thật sớm chuẩn bị ra cửa, vừa lúc Diêm Mặc Nghiêu cũng chuẩn bị đi công ty, hai người gặp nhau tại đại sảnh,Diêm Mặc Nghiêu nhìn hắn mẫu thân hỏi: “Sớm như vậy,mẹ muốn đi đâu?”
“Đi chùa Từ Ân.” Lão phu nhân thở dài nói: “Trong khoảng thời gian này, mẹ ngủ có chút không ngon, nên định đi thắp mấy nén hương, cúng chút tiền nhang đèn."
Diêm Mặc Nghiêu nghĩ thầm, ngủ không ngon đại đa số là bệnh của người già, thay gì đạp vỡ cửa chùa thì đến khám bác sĩ sớm có khi còn tốt hơn. Tuy là nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng lại nói:" vậy mẹ trên đường cẩn thận, con đến công ty trước đây."
" Con cũng cùng đi đi.” Lão phu nhân bắt lấy tay Diêm Mặc Nghiêu vừa kéo ra ngoài vừa nói: “Dù sao cũng không xa, con thắp nén hương xong đến công ty cũng không muộn.”
“……” Diêm Mặc Nghiêu nghĩ thầm, sớm biết chuyện vậy hắn đến công ty sớm cho rồi.
Phương Lê sáng sớm rời giường, mặc vào tăng bào màu trắng, cầm bình gốm đi ra dòng suối sau lưng chùa. Dòng nước khá nho cậu hứng nửa tiếng mới đầy bình, sau đó liền ôm bằng hai tay mà đi vào sân tìm phó trụ trì.
Phương Lê cởi giày tiến vào trong nhà, thuần thục dùng nước suối pha trà, nước trà pha vừa đúng liền chuyển qua vị trụ trì đang ngồi đối diện lận tràng hạt, cậu nói.
“Thúc công, uống trà.”
Phương Lê thấy thúc công không có phản ứng, chỉ có thể sửa lời nói: “Đại sư phụ, uống trà.”
Trụ trì của nơi này, chính là chú họ của ba Phương Lê, Phương Lê gọi ông là Thúc công. Nhưng vị thúc công của Phương Lê khi còn trẻ đã ở tại chùa miếu, Phương Lê còn nhớ lúc cậu còn nhỏ, ba ba lâu lâu sẽ dẫn cậu đến đây để thăm vị thúc công này, chẳng qua từ trước đến nay vị thúc công này không chấp nhận cậu gọi là thúc công mà phải gọi là đại sư phụ.
Chủ trì mở to mắt, nâng chung trà lên uống một ngụm sau đó buông, nhìn Phương Lê nói: “ con thật sự nghĩ kỹ rồi?”
“Nghĩ kỹ rồi ạ.” Phương Lê gật đầu nghiêm túc nói.
Một vị hoà thượng trẻ tuổi đứng ở cửa nói: “Đại sư phụ, nhạc lão thái thái tới rồi.”
“Thỉnh nàng tiến vào.” Chủ trì nói.
Phương Lê đứng dậy đi đến bên cạnh bếp lò khi này tiếp tục pha trà.
“ chung trà khi nãy con nấu ngon, pha một chung đưa ra tiền viện mời khách nhân." Chủ trì đối Phương Lê nói.
Phương Lê sửng sốt một chút, nghĩ thầm tiền viện còn có khách nhân sao? Nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “ vâng ạ.”
Phương Lê pha tiếp một chung trà khác sau đó để lên khay mà bưng ra tiền viện.
Diêm Mặc Nghiêu bồi lão phu nhân dâng hương xong, thì đưa đến sân của thầy chủ trì, hắn đứng ở giữa sân chỉ có lão phu nhân vào thôi, chuẩn bị rời đi thì đột nhiên ánh mắt hắn bắt gặp một thân ảnh quen thuộc.
Phương Lê bận đạo bào trắng tay bưng mâm, gió thổi qua làm vạt đạo bào nhẹ nhàng phấp phơi, bộ dáng thanh khiết vô cùng.
Phương Lê cũng nhìn thấy Diêm Mặc Nghiêu mà sửng sốt trong chốc lát, sau đó đi đến trước mặt hắn nói: “Nguyên lai khách nhân tiền viện là chú sao?.”
“Cái gì?” Diêm Mặc Nghiêu nghi hoặc hỏi.
“Đại sư phụ nói, mời chú uống chung trà này.” Phương Lê nói: “Đây là nước suối mà sáng sớm tui hứng nửa tiếng mới được đó, trà cũng là tui tự thân nấu luôn..”
Diêm Mặc Nghiêu nhìn thoáng qua khay trà, sau đó cầm chung trà lên uống một ngụm liền hỏi: “ sao cậu lại ở chỗ này?”
“Tui khám phá hồng trần xong rồi, quyết định ở chỗ này xuất gia.” Phương Lê ôm khay, ngữ khí u oán nói: “Dù sao tui cũng chả có sức hấp dẫn gì với người khác, cho nên dứt khoát xuất gia làm hoà thượng, thành tâm quả dục thì tốt hơn."
Phương Lê câu dẫn Diêm Mặc Nghiêu lần nào cũng thất bại, lần trước còn bị người ta kể chuyện để nói mé nên lòng tự trọng chịu đả kích, trong lòng cũng đối với Diêm Mặc Nghiêu sinh ra u oán.
Diêm Mặc Nghiêu nhìn biểu tình u oán của Phương Lê khoé miệng không tự giác nhếch lên một chút, nhưng lập tức hạ xuống, mặt vô biểu tình nói: "nếu cậu xuất gia ở đây, sau này ta sẽ thường xuyên đến cúng tiền nhang đèn."
Phương Lê trừng mắt liếc Diêm Mặc Nghiêu một cái, ôm khay xoay người đi nhanh vào bên trong.
Diêm Mặc Nghiêu lúc này mới cười cười, một bên phẩm trà, một bên thưởng thức thực vật trong sân. Đem trà uống hết, Diêm Mặc Nghiêu liền bước đến chỗ Phương Lê, nhìn cậu một chút sau đó mới xoay lưng rời đi.
Vài ngày sau, Diêm Mặc Nghiêu cùng đám bạn bè của hắn cùng nhau hẹn ăn cơm, khi cùng mọi người nói chuyện cứ cách một lát hắn lại ngó vào điện thoại. Hồng Kiệt ngồi bên cạnh thấy liền hỏi.
" Mặc Nghiêu có chuyện quan trọng à? Từ nãy đến giờ nhìn điện thoại chục lần rồi đó."
Diêm Mặc Nghiêu lúc này mới ý thức được việc bản thân vô thức cứ nhìn điện thoại, chính là hắn lắc đầu nói không có chỉ là đang chờ tin thôi.
Diêm Mặc Nghiêu mấy ngày nay đều không nhận được điện thoại của Phương Lê, lúc trước là do cậu có kì thi cuối kỳ, hắn cũng hiểu, sau đó thì cậu có gọi hắn một cuộc, nhưng hiện tại nghỉ hè rồi vậy mà vẫn không thấy cuộc gọi nào.
Diêm Mặc Nghiêu ở trong lòng vô ngữ cười một chút, cảm thấy không hiểu chính bản thân mình. Không muốn cậu gọi nhưng lại chờ cuộc gọi từ cậu.
Diêm Mặc Nghiêu đã đáp ứng lão phu nhân hôm nay sẽ về ăn cơm chiều cùng bà, nên không thể tham dự buổi tụ hội buổi tối.
Diêm Mặc Nghiêu đi vào phòng khách liền thấy Phương Lê ngồi bên cạnh lão phu nhân, cậu đang mỉm cười nghe bà nói chuyện, khung cảnh ấm áp hoà thuận vô cùng khiến hắn nhìn đến ngây ngẩn cả người.
“ về rồi sao?” Nhạc Lâm Hoa nhìn về phía Diêm Mặc Nghiêu nói: “Mặc Nghiêu, đây là Phương Lê, hôm nay mẹ mời cậu ấy đến nhà làm khách, muốn hai đứa gặp nhau một lần.”
“ xin chào Diêm tiên sinh.” Phương Lê đứng dậy nhìn Diêm Mặc Nghiêu mà chào, một bộ dạng không quên biết Diêm Mặc Nghiêu.
“……” Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê, đột nhiên muốn cười vô cùng, nghĩ thầm bản lĩnh của đứa nhỏ này thật sự không thể đùa, có thể khiến lão phu nhân nhà hắn mời đến nhà làm khách quý như vậy mà hắn hoàn toàn không biết gì.
“Vừa lúc đến giờ cơm” Nhạc Lâm Hoa hướng người giúp việc bên cạnh nói: “Tiểu Lưu, nói phòng bếp đưa món lên đi.”
Nhạc Lâm Hoa lo lắng Diêm Mặc Nghiêu bỏ chạy, đứng dậy liền bước đến bên cạnh mà chụp lấy cánh tay hắn, sau đó làm ra vẻ như không có chuyện gì mà nhìn Phương Lê mỉm cười nói: “Phương Lê à, hôm nay nhất định phải ở lại ăn cơm nha.”
“ dạ.” Phương Lê ngoan ngoãn đáp.