Mọi người đi đến chỗ lều trại, lấy mấy tấm bạt mỏng lót trên mặt đất, chuẩn bị nghênh đón mưa sao băng.
Bùi Đăng nghĩ đến chính mình lúc dùng cơm chiều còn cậy mạnh nói sẽ không đói, trước mắt lại sớm nhịn không được ăn xong điểm tâm rồi, cảm thấy thật ngượng ngùng, bất quá Lục Cẩn cũng không cười nhạo cậu, còn lấy ra một phần điểm tâm khác cùng đồ uống đưa cho cậu, dặn dò cậu ăn chậm một chút.
"A, trên đời này sao lại có một người tốt như Tiêu Tiêu được chứ...".
Trong lòng ngực Bùi Đăng ôm một đống đồ ăn, nhìn theo bóng dáng Lục Cẩn chậm rì rì mà nói.
Lục Cẩn đang sửa sang lại giá ba chân, trước kia khi cách thời điểm sao băng tới tầm một hai tiếng hắn đều sẽ chụp ngân hà trước, lần này bởi vì mang theo Bùi Đăng, sợ tới quá sớm sẽ không chiếu cố tốt đối phương nên đã từ bỏ, cũng không ở trước mặt Bùi Đăng đề cập qua chuyện này.
Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Bùi Đăng một cái, ngọn tóc ánh lên một vòng sáng nhu hòa, mặt mày vô cùng động lòng người.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
2.
[Vong Tiện] Di Lăng Lão Tổ Đi Đòi Tiền
3.
Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
4.
Cô Vợ Bác Sĩ Khó Chiều
=====================================
"Bé ngốc".
Lại bị nói ngốc, Bùi Đăng tức giận mà vặn bình nước sôi, đem toàn bộ đồ vật kéo hết về phía chính mình, tính toán một chút cũng không thèm chừa cho Lục Cẩn.
Nhưng cậu sinh khí nhanh mà tiêu khí càng nhanh hơn, ăn một khối bánh đậu xanh, cảm thấy vị ngọt nhưng không ngán, biết là khẩu vị Lục Cẩn thích, lập tức đứng lên chạy đến bên người đối phương, vui mừng mà thúc giục đối phương.
"Anh mau ăn cái này đi, ngon lắm".
Lục Cẩn đang điều chỉnh góc độ vòng sáng, nghe vậy đôi mắt cũng chưa rời đi dụng cụ, chỉ là nghiêng nghiêng đầu về hướng Bùi Đăng.
Bùi Đăng sửng sốt một chút.
Lục Cẩn lại rất không kiên nhẫn mà thúc giục.
"A...".
Hắn há miệng, làm ra tư thế chờ đợi người đến đút.
"Nói em ngốc còn muốn em đút, xem ra anh cũng bị ngốc luôn rồi".
Bùi Đăng hạ thấp thanh âm mà nói thầm một câu, đem khối điểm tâm trong tay đút vào miệng Lục Cẩn.
Lục Cẩn nuốt đồ ăn xuống, quay đầu lại nhìn về phía Bùi Đăng.
"Làm, làm sao?".
Ánh mắt hắn thâm thúy lại nghiêm túc, Bùi Đăng cho rằng chính mình nói bậy bị người ta nghe được, cố ý ngẩng đầu ưỡn ngực, không để cho Lục Cẩn phát hiện chính mình đang chột dạ.
Lục Cẩn đúng thật là không nghe rõ cậu nói gì, thấy bộ dáng Bùi Đăng phô trương thanh thế, cười cười, cũng không truy cứu.
"Có muốn chụp ngân hà không? Tới thử xem".
Bùi Đăng đứng trước ống kính chuyên nghiệp do dự một giây, vui sướng mà ôm camera ghé mắt vào.
Tối nay không trăng, ngôi sao trong ống kính sáng đến kinh người, Bùi Đăng theo sự hướng dẫn của Lục Cẩn tìm được ngân hà, ấn xuống màn trập, chụp được tấm ảnh sao trời đầu tiên trong cuộc đời.
Sau khi Bùi Đăng chụp xong mấy tấm ảnh sao trời, hai người mới trở lại bạt lót, bọn họ mặc quần áo chống lạnh, bả vai dựa bả vai mà ngồi cùng nhau, Lục Cẩn phổ cập cho Bùi Đăng một ít tri thức về mưa sao băng, Bùi Đăng nghe đến mơ mơ màng màng, lại cảm thấy giờ phút này Lục Cẩn đặc biệt hấp dẫn, làm cậu dù cái hiểu cái không cũng căn bản không bị mất hứng.
Nơi ngắm sao còn có không ít người yêu thích thiên văn đang chờ mưa sao băng, có người ở bên cạnh bọn họ dựng lều trại, nhìn thấy tư thế chuyên nghiệp của Lục Cẩn, tò mò mà lại gần, hỏi bọn họ năm nay bao lớn, là học sinh trường nào.
Lục Cẩn đối với người ngoài lãnh đạm, chỉ nói bọn họ đều là học sinh của trường cấp ba Thanh Sơn.
Cũng không phải hắn không lễ phép, chỉ là có lẽ bởi vì thời thơ ấu trải qua quấy phá, rất khó mà dễ dàng buông bỏ phòng bị với người khác, chỉ có ở trước mặt người một nhà hắn mới có thể lộ ra một mặt hoàn toàn khác.
Bất quá đối phương thật ra không ngại thái độ của hắn, nghe nói là học sinh của trường cấp ba Thanh Sơn, lại nhìn thấy thành viên câu lạc bộ thiên văn cách đó không xa, lập tức liên tưởng tới vài Bản Tin Thời Sự thiên văn trước đây, liền khen câu lạc bộ thiên văn cấp ba Thanh Sơn thật lợi hại.
Tuy rằng Bùi Đăng không phải thành viên câu lạc bộ thiên văn, nhưng nghe người ta khen như vậy lại không nhịn được vui vẻ, nghe bổ túc xong, tuy rằng cậu không hiểu lắm tri thức thiên văn, nhưng lại là một thính giả ưu tú, chờ nghe được người ta nói tư thế Lục Cẩn lão luyện, khẳng định là một chuyên gia thiên văn, cậu liền dùng lực gật đầu.
"Anh ấy còn biết chụp ngân hà nữa, giáo viên đều nói anh ấy là trưởng câu lạc bộ lợi hại nhất, hơn nữa trước kia Tiêu Tiêu còn từng đạt được giải thưởng cấp quốc gia...".
Lời còn chưa nói xong, đã bị Lục Cẩn che miệng kéo trở về.
Người trò chuyện cùng cậu cười khen tình cảm của hai người bọn họ thật tốt, liền trở về lều trại của chính mình.
"Gặp ai cũng đều nói nhiều như vậy, một hai câu liền phải đem gốc gác nói hết ra đúng không".
Người đã rời đi Lục Cẩn cũng không buông tay, còn đem người vây ở trong lòng ngực chính mình.
Bùi Đăng bất mãn, giơ tay chụp một chút cánh tay Lục Cẩn.
"Mới không có, em là đang khen anh, người ta nói anh lợi hại, em mới nói ra những lời đó".
Những lời này quả thực không hề logic, người khác khen Lục Cẩn, có liên quan gì tới Bùi Đăng đâu?
Cậu không nhận ra lỗ tai Lục Cẩn đã đỏ bừng, còn lo cãi lại, bỗng nhiên bị Lục Cẩn nắm cằm.
Trên đỉnh đầu là bầu trời đêm rộng lớn, một ngôi sao trong tầm nhìn của cậu rơi xuống đường chân trời, kéo ra một vệt ánh sáng thật dài.
Giây phút lướt qua mỹ lệ dừng lại ở trong mắt Bùi Đăng.
"Đó chính là sao băng, chỉ có bé ngoan mới có thể nhìn thấy được".
Lục Cẩn ở bên tai cậu thấp giọng nói.
Chờ đến khi viên sao băng đầu tiên sắp biến mất, những người khác mới phát hiện ra sự tồn tại của nó, hậu tri hậu giác mà thảo luận.
"Có phải sao băng vừa lướt qua hay không?".
"Cũng gần một giờ rưỡi rồi, hẳn là đã xuất hiện".
"Hình như là có? Tôi còn chưa chụp được! Thật đáng tiếc! Mau mau mau, giúp tôi chuẩn bị máy móc...".
Bùi Đăng cảm thấy viên sao băng kia dường như đã rơi xuống trong lòng chính mình, bằng không tại sao cậu lại cảm thấy trái tim mình bang bang nhảy lên, nóng bỏng đến muốn nhảy ra.
Sau khi viên sao băng đầu tiên rơi xuống, bắt đầu có ba viên khác cũng dần dần rơi xuống, nửa giờ sau, mưa sao băng đã đến, cơ hồ cách một hai phút là có thể nhìn thấy một viên sao băng, thỉnh thoảng còn sẽ có vài viên sao băng cùng nhau xuất hiện, thi nhau cắt qua phía chân trời.
Lục Cẩn liền ấn màn trập, chụp một loạt ảnh, chú ý tới người bên cạnh đã an tĩnh lại, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, Bùi Đăng đang ngồi ở trên bạt lót, ngửa đầu nghiêm túc mà nhìn sao trời, mỗi khi có một viên sao băng xuất hiện, cậu liền sẽ lập tức động động miệng, không nghe được thanh âm của cậu, đại khái là không tiếng động mà ước nguyện.
Lục Cẩn thấy thế liền cười, nhìn tư thế lúc này của Bùi Đăng, tới một viên ước nguyện một viên, vậy thì đêm nay phỏng chừng cậu có thể ước đến mấy trăm cái nguyện vọng, cũng không biết sao băng có thể nghe thấy hết hay không.
Hắn đem camera trên giá ba chân gỡ xuống, nói với Bùi Đăng.
"Anh qua bên cạnh chụp hai tấm".
Bùi Đăng gật gật đầu.
"Nhớ chú ý an toàn".
Nói xong lại lập tức thành kính mà chắp tay trước ngực, sợ lại bỏ lỡ một cơ hội ước nguyện.
Lục Cẩn đã sớm quan sát được điểm quay chụp tốt, hắn nửa quỳ trên mặt đất, ôm camera điều chỉnh tốt vòng sáng, ấn xuống màn trập.
Hình ảnh dừng lại trong nháy mắt, bầu trời lam yên tĩnh trải rộng dải sao, tiền cảnh còn lại là một người, bóng đêm cắt ra thân ảnh mảnh khảnh, bởi vì là bóng dáng, người khác cũng không thể phân biệt đó là ai, chỉ có thể thông qua mái tóc ngắn phân biệt đó là một thiếu niên.
Một viên sao băng trùng hợp xẹt qua, ở đỉnh đầu thiếu niên rực rỡ lấp lánh.
Biểu tình Bùi Đăng chuyên chú, toàn bộ tâm trí đều tập trung ở mưa sao băng trước mặt, căn bản không có phát hiện chính mình đã bị chụp.
Sau khi đảm bảo đem nguyện vọng chia đều cho tất cả bạn bè thân thích, lúc này cậu mới dừng ước nguyện, dùng di động quay một đoạn video ngắn, biên tập lại rồi vui vẻ mà phát lên các ứng dụng mạng xã hội.
"Cảm ơn Tiêu Tiêu đã dẫn em đi xem mưa sao băng.
Viên sao băng đầu tiên là tớ thấy được đó!".
Hôm nay rốt cuộc có thể thực hiện mộng tưởng lúc nhỏ, tại đỉnh núi này, cậu đã thấy được viên sao băng đầu tiên, khó có thể nói hết cảm giác hạnh phúc cùng tâm hư vinh nho nhỏ được lấp đầy, đuôi lông mày đến khóe mắt của Bùi Đăng đều mang theo ý cười, muốn cùng toàn thế giới chia sẻ niềm vui sướng này.
Cuối tuần, cú đêm rất nhiều, nhân duyên của Bùi Đăng lại tốt, cậu vừa phát tin thực mau liền có bình luận, bảy cô tám dì cùng ba bằng bốn hữu đều xông ra, có người hỏi cậu xem ở nơi nào, có người hỏi Tiêu Tiêu là ai.
Thành viên câu lạc bộ mỹ thuật đều kết bạn lẫn nhau, bọn họ chú ý đến màu sắc cùng tỉ lệ hình ảnh của đoạn video ngắn, khen ngợi thẩm mỹ của Bùi Đăng thực tốt.
Chỉ có trưởng câu lạc bộ Chu Hạc là chú ý đến một điểm khác, chụp lại gửi cho Lục Cẩn.
"Lão đại quả nhiên là lão đại, cách dỗ người cũng đều cao cấp đến như vậy sao?".
Thật lâu sau Lục Cẩn mới hồi âm lại.
"Em ấy đã sớm không còn tức giận, hôm nay còn chạy khắp nơi cùng người khác khen tôi lợi hại, muốn cản đều cản không được".
Chu Hạc nhìn chằm chằm màn hình nửa ngày, cảm thấy giữa những hàng chữ này chính là khoe khoan trắng trợn, sau một lúc lâu mới cảm khái một câu.
"Bé Đèn Nhỏ gặp phải cậu, thật đúng là xui xẻo tám đời".
Lục Cẩn khẽ cười một tiếng, đem điện thoại ném đến một bên, đem quần áo cuốn lại nhét vào túi ngủ của Bùi Đăng bên cạnh.
Mưa sao băng đã qua đi, mọi người đều chuẩn bị nghỉ ngơi ngay tại chỗ, Bùi Đăng dựa theo yêu cầu của Lục Cẩn, ở ngoài lều trại nhảy nhót một trận, tay chân đều ấm áp lên rồi mới chui vào túi ngủ, sau khi nằm xuống liền nhịn không được cười.
"Giống xác ướp quá đi".
"Túi ngủ chuyên nghiệp đều là như thế này".
Lục Cẩn cũng nằm xuống bên người cậu.
"Mưa sao băng đêm nay có đẹp không?".
"...!Đẹp".
Nhớ tới cảnh tượng đầy trời đều là ngôi sao lập loè, cậu nhịn không được có chút hưng phấn.
"Đây thật sự là lần đầu tiên em tận mắt nhìn thấy sao băng, còn thấy nhiều như vậy, còn có những chòm sao, thật sự là rất xinh đẹp".
"Lần sau mang em đi theo câu lạc bộ thiên văn, dùng kính thiên văn xem chòm sao rõ ràng hơn".
"A? Có được không?".
Bùi Đăng thực vui vẻ, lại có điểm do dự.
"Bất quá em cũng không phải thành viên câu lạc bộ...".
"Chờ hoạt động của câu lạc bộ kết thúc, sẽ không quấy rầy người khác".
Sao trời trên đỉnh đầu lập loè, hai người kề tại một chỗ nói chuyện, cơn buồn ngủ dâng lên, Bùi Đăng nói ngủ ngon với Lục Cẩn, mí mắt nặng đến như là bị keo nước dính lại với nhau, nhưng lại cố chấp không chịu nhắm lại.
"Ngủ ngon".
Nghe được câu trả lời của Lục Cẩn, Bùi Đăng nhỏ giọng mà "Ưm" một tiếng, lại không có thanh âm.
Lục Cẩn khởi động cánh tay nhìn thoáng qua, người đã ngủ say.
Hắn cũng nhắm mắt lại, cùng cậu nặng nề ngủ.
Ngôi sao ở trên đỉnh đầu bọn họ không ngừng lập loè, từ ngàn vạn năm ánh sáng bên ngoài đưa tới ánh sáng lóa mắt..
Danh Sách Chương: