13h08, ngày mùng 2 tháng 5 năm Hằng Lịch thứ 295.
- --
Liên lạc được kết nối lại, Giang Viễn mang đến một tin tốt cho Thạch Trình Hạ: Nàng đã có thể rời đi.
Sau khi tiễn đưa hai cô bé đi học, Thạch Trình Hạ tìm nơi hẻo lánh nói chuyện với Giang Viễn.
"Tiểu Thạch này, bên trên đã hơi mất kiên nhẫn, có người đang ngăn chúng ta tra ra chân tướng." Giang Viễn nói: "Tôi đã viết giấy cam đoan với lãnh đạo, giờ phải tạm dời căn cứ hạng mục đi chỗ khác."
"Ai gấp gáp đến vậy?"
"Tạm gác chuyện này qua một bên đã, Tiểu Thạch, tôi đã phái người đi điều tra những kẻ tình nghi mà lúc trước cô đã nói, bọn họ đều thú nhận thẳng thắn việc tiếp cận điều tra Vu Thanh Tuyền, nhưng đều có chứng cứ ngoại phạm khi án phát."
"Là có chứng cứ ngoại phạm hay không thể tra ra được hành tung khi đó?" Thạch Trình Hạ hỏi.
Thực ra nàng vốn không có chứng cứ xác thực để tóm mấy người kia, nên những người xuất hiện gần Vu Thanh Tuyền, nàng sẽ không bỏ qua một ai cả.
"Cô gái tên Ngải Ái kia khi án phát vẫn đang làm việc trong quán trà sữa trên đường học viện, có rất nhiều sinh viên làm chứng.
Những người khác đều không có ghi chép đi lại trong Quốc tế Vu Thị." Giang Viễn nói.
"Có thể là gây án hẹn giờ không?"
"Không tìm thấy thiết bị đặc thù nào ở hiện trường."
"Được rồi, bỏ qua đi." Thạch Trình Hạ cau mày, "Trưởng quan, trước đó khi đi ra khỏi nhà Vu Thanh Tuyền tôi đã bị tập kích, bất đắc dĩ phải dùng thiết bị, về đến tháng 5 năm 295."
"Có phát hiện gì hả?" Giang Viễn hỏi.
"Vu Quang hình như rất phong lưu." Thạch Trình Hạ nói, "Trừ Vu Thanh Giang mà tôi nói lúc trước, hắn còn có một đứa con gái sinh vào khoảng năm 290, tên thân mật là Quân Quân.
Nhưng tôi không biết là chữ nào, đồng thời cũng không có ảnh chụp."
Bên Giang Viễn yên lặng một hồi, nói: "Chuyện này chúng tôi cũng không tra được.
Vậy Tiểu Thạch à, cô cứ tạm thời ở lại năm 295 một khoảng thời gian đi, xem xem có thể thu thập được nhiều thông tin hơn về người tên Quân Quân này hay không.
Tôi ở bên đây sẽ bắt đầu điều tra tình hình về cô ta ngay.
Đến khi tra được, lập tức tiến hành dịch chuyển."
Không biết có phải do kĩ thuật bên Giang Viễn cải tiến rồi không mà lần này liên lạc rất thuận lợi.
Trước khi cắt liên lạc, Giang Viễn đột nhiên nói: "Đúng rồi, Tiểu Thạch, tác giả mà cô nói lần trước tên là A Nguyễn ấy, tác phẩm của cô ta chọc giận người cầm quyền hiện giờ là Vu Thanh Giang nên không được giải thưởng."
"Trong tiểu thuyết của cô ta thì hung thủ là ai?"
"Cô nghĩ sẽ là ai mới khiến Vu Thanh Giang trở nên nhỏ nhen như vậy?"
Đương nhiên chính là Vu Thanh Giang rồi, nhưng mà nhỏ nhen hay chó cùng rứt giậu thì cũng khó mà nói.
Thạch Trình Hạ bật cười.
Quả thực Vu Thanh Giang là người duy nhất được hưởng lợi sau cái chết của Vu Thanh Tuyền, cứ cho là hắn không có khiếu kinh doanh thì vẫn có thể bán cổ quyền lấy tiền sau khi thừa kế di sản.
Tiền bán được đủ để nửa đời sau của hắn ta nhàn hạ sung sướng.
Sau khi Vu Thanh Tuyền chết, sợ là không chỉ có mỗi A Nguyễn hoài nghi hắn ta thôi đâu.
Tiếc là mình bị dịch chuyển đi đột ngột quá, nếu không thì nàng sẽ đi lên tầng thượng Quốc tế Vu Thị xem xét hiện trường, hay thậm chí là thử mô phỏng lại cảnh Vu Thanh Tuyền rơi xuống chẳng hạn.
"À, trưởng quan, báo cáo khám nghiệm tử thi của Vu...!Vu tổng bao giờ thì có?" Thạch Trình Hạ tự nhiên lại nhớ tới, thời điểm mình mới biết tin Vu Thanh Tuyền chết đã bị dịch chuyển về "quá khứ" rồi.
Dù trưởng quan muốn nàng phải tra ra manh mối, nhưng ngay đến cả cách thức gây án của hung thủ cũng không biết...!Chẳng lẽ bắt nàng phải canh ở trên tầng thượng, rồi đợi đến 13h30 ngày mùng 2 tháng 11 năm Hằng lịch thứ 313 để biết thêm chi tiết hả?
Mà...!cái này hình như cũng là một cách ấy chứ.
Nhưng vừa nghĩ đến người kia là Vu Thanh Tuyền, Thạch Trình Hạ lại thấy mình không thể dùng cách này được.
Nàng và Vu Thanh Tuyền giờ cũng coi như là bạn rồi nhỉ? Nào ai nhẫn tâm, máu lạnh đến mức đứng nhìn bạn mình chết mà không cứu đây?
"Vu Thanh Tuyền ngã xuống từ sân thượng tòa nhà, nơi đó có dấu vết ma sát." Giang Viễn nói, "Đã xác định là rơi xuống từ nơi cao, báo cáo giám định chất độc vẫn chưa có.
Nhưng Tiểu Thạch à, Quốc tế Vu Thị có 27 tầng, cho nên..."
Cho nên khi Vu tổng tiếp đất thì đã không còn nhận dạng được nữa, do đó dù cho có là khoa giám định cũng chưa thể đưa ra đáp án chắc chắn.
Vì vậy, việc tìm ra chân tướng vẫn phải nhờ vào cô.
Thạch Trình Hạ ừ một tiếng, biểu thị đã biết.
Cuối cùng là ai lại làm ra chuyện như thế với Vu Thanh Tuyền? Thạch Trình Hạ nghĩ mãi mà không hiểu.
Quốc tế Vu Thị có những 27 tầng, phải hận biết bao nhiêu mới có thể đẩy người ta xuống từ nơi cao như vậy, nơi cao đến mức khiến người ta tuyệt vọng, khiến Vu Thanh Tuyền thịt nát xương tan!?
"Huhu~ huhuhu~ huhu~"
Thạch Trình Hạ còn đang nghĩ rất nhiều chuyện, chính lúc sắp nghĩ đến được lối ra lại nghe thấy tiếng thút thít rất nhỏ.
Nàng cảnh giác mà ngừng nói chuyện, lặng lẽ tới gần nguồn âm thanh.
Thanh âm ấy trở nên càng ngày càng rõ khi đến gần bãi rác cạnh số 29 hẻm Hòa Bình, Thạch Trình Hạ mở nắp thùng rác bị khóa ngoài ra, thế mà thấy được một đứa bé bẩn thỉu ngồi trong đó.
Đã thời đại này rồi mà vẫn còn người ác đến mức vứt con thế này sao? Thạch Trình Hạ kinh ngạc nghĩ, duỗi tay bế đứa bé kia ra.
Nó lập tức ôm chặt cổ nàng, nghẹn ngào: "Muốn mẹ cơ, mẹ ơi, mẹ ơi, con nhớ mẹ, huhu."
Giọng đứa bé nghe hơi quen, Thạch Trình Hạ tranh thủ nâng đầu nó lên, thuận tay dùng nước mắt lau sạch những vết nhem nhuốc trên mặt nó.
Trông quen lắm, không phải Vu Thanh Tuyền, cũng không phải Ngải Ái luôn.
Thạch Trình Hạ thoáng chốc yên tâm.
Vừa rồi nàng quan tâm quá nên mới loạn, dù Vu Thanh Tuyền cũng là trẻ con nhưng đâu có nhỏ con...!đến mức này?
Chờ đã, cô bé nhỏ con?
Thạch Trình Hạ thử gọi: "Quân Quân?"
Cô bé kia dừng thút thít, mau chóng ôm chặt Thạch Trình Hạ: "Huhu, mẹ ơi, Quân Quân sợ quá, huhu..."
Sao lại có chuyện trùng hợp đến mức này cơ chứ? Thạch Trình Hạ bật cười, nàng vừa nhận lệnh tiếp tục điều tra bạn nhỏ "Quân Quân" này xong, lại nhặt được cô bé trong thùng rác.
"Quân Quân, sao em lại chui vào thùng rác thế? Lại còn bị nhốt bên trong nữa? Hở?" Thạch Trình Hạ nhẹ vỗ lưng cô bé, khẽ hỏi.
Ai ngờ cô bé kia còn khóc to hơn, trong miệng cứ kêu: "Ba, ba...!huhu..."
"Quân Quân muốn đi tìm ba hả?" Thạch Trình Hạ hỏi, nàng nhớ Vu Quang đối xử với cô nhóc này không tồi.
Nhưng khi nghe được muốn đi tìm "ba", Quân Quân lại vừa khóc vừa nắm lấy tóc Thạch Trình Hạ: "Ba...!Ba không cần Quân Quân nữa rồi huhu..."
"Sao lại thế được?"
"Ba...! Huhu...!Ném Quân Quân, huhu...!Rác..." Cô nhóc nói ngắt quãng, lời đó lại khiến cho cả Thạch Trình Hạ lẫn Giang Viễn ở đầu dây bên kia giật mình.
Bọn họ có thể kết luận rằng chính Vu Quang là người ném đứa bé tên "Quân Quân" này vào thùng rác không?
Thạch Trình Hạ nhìn đồng hồ, giờ đã là 13h58.
Nếu vừa nãy nàng không nghe thấy tiếng khóc để bế cô bé ra...
"Lúc 14 giờ xe rác sẽ..." Giang Viễn còn chưa nói xong, hai người đã nghe thấy tiếng nhạc đặc biệt của xe rác.
Cách thu gom rác thải bây giờ đều được tự động hóa, chỉ cần đỗ xe trong khu chỉ định, ấn nút thu gom, cánh tay máy trên xe rác sẽ theo chương trình nhấc thùng rác lên, đổ tất cả những thứ trong đó vào xe rác.
Âm thanh cánh tay máy tạo ra lúc vận hành là rất lớn, nên người lái xe sẽ không thể nào nghe được tiếng trẻ con.
Dù có nghe được thì cũng sẽ không cho rằng có đứa trẻ nào lại ở trong máy thu thập cả.
Cứ vậy cho đến khi đứa trẻ bị phát hiện...!sợ rằng đã bị xé thành từng mảnh với rác rưởi trong máy nghiền mất rồi.
"Hắn đang mưu sát!" Thạch Trình Hạ hung hăng nói.
"Tiểu Thạch, chúng ta không có chứng cứ." Giang Viễn trầm giọng, "Không loại trừ được trường hợp đứa trẻ ham chơi tự bò vào..."
"Tôi biết rồi." Thạch Trình Hạ mất mát nói.
Nếu có chứng cứ, Vu Quang sao có thể sống đến tận mười tám năm sau mới vì bệnh tim mà...
Chờ chút, hay đứa bé này thực ra không chết mà sau này sẽ quay về trả thù?.
Danh Sách Chương: