• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sáu giờ sáng, có ai đang đạp mông của An Thiên, cậu cuộn mình trong lớp chăn mỏng chẳng thể thức nổi, mông cậu cứ bị người ta đạp đạp nên bực mình dụi mắt nhìn kỹ thì Đỗ Minh thân mặc bộ đồ ngủ dài đang ở trên cao nhìn cậu, làm cậu giật mình mà vội vàng đứng dậy.

"Chào buổi sáng cậu chủ, tối qua tôi ở lại để cậu cần gì tôi sẽ làm ạ, tôi sợ ở nhà mát xa không nghe được tiếng chuông của cậu chủ nên ngủ một góc ở đây.

" An Thiên lấy lại tin thần đeo chiếc mặt nạ thảo mai mà nịnh nọt.

Đổ Minh chỉ gật đầu bước ra ngoài hướng vườn hoa, An Thiên cũng vội vã đánh răng rửa mặt rồi chạy phía sau cậu chủ, còn mang theo một chiếc áo ấm.

"Cậu mới bệnh xong còn yếu nên tránh ra chỗ nhiều gió.


" ý của cậu chính là "Đã yếu còn ra gió.

" nằm viện hôm trước chưa tởn hay sao, cậu phát lên vai anh chiếc áo ấm.

Đỗ Minh vẫn không trả lời, ngắm nhìn những bông hoa đung đưa trước gió rồi đến bên cây Bạch Mai nhét gì đó vào trong lọ ước nguyện trên cây, đó như là nơi anh ta gửi gấm toàn bộ nguyện vọng của mình mà chẳng ai có thể xem được, ngắm nhìn một lát rồi di chuyển đến chỗ ghế cạnh con suối nhỏ cho cá ăn.

Đôi mi dày cùng nét mặt mới thức, đôi mài cũng giãn ra nhìn rất đáng yêu, An Thiên thầm nghĩ đây mới chính là biểu cảm, diện mạo nên có của thiếu niên chỉ mới hai mươi lăm tuổi, còn gương mặt thâm trầm, lạnh nhạt cùng đôi mài hay nhíu lại làm người ta cảm giác anh ta đã ngoài ba mươi không thôi.

An Thiên ngồi cạnh một ghế khác nhìn anh cho cá ăn, bình thường giờ này cậu cũng thức đi học nên cũng đã quen không còn ngái ngủ nữa.

An Thiên nhìn thiếu niên trước mặt, đúng ra cậu lớn tuổi hơn anh ta nhưng phần dáng vẻ và tính cách của Đỗ Minh lại trong như lớn hơn cậu rất nhiều tuổi, trải qua bao nhiêu đau khổ mới tôi luyện được tính cách như vậy, bi kịch của anh ta bắt đầu từ chính Cha Mẹ anh ấy.

Cậu nghĩ đến bản thân, nếu cậu và Tề Nam có con thì sẽ thế nào, có phải xuất phát điểm của hai người không giống, tâm không đặt ở đối phương phải gượng ép bên nhau rồi kết cục đứa con đau khổ giống vầy hay không? Trước đó cậu còn mơ ước đến hôn nhân, có người bên cạnh để yêu thương, khi ăn ngon vui vẽ chia cho nhau, khi bệnh đau có người chăm sóc, khi trời mưa cũng tự biết bảo vệ mình không bị ướt để đối phương không lo lắng, đêm khuya tĩnh lặng có người ở bên cạnh kể cho nhau một ngày ở chỗ làm thế nào, rồi cũng mơ ước đến tương lai tươi sáng, phố phường bên dưới ồn ào náo nhiệt cùng dòng người qua lại là thế cũng không làm đôi tim nhỏ lạc nhau.

Những ước mong bình dị đó của cậu nhưng lại rất cao sang khi gặp Tề Nam, cậu cũng không muốn có đứa con chung với hắn có nhiều lần hắn đề cập đến thụ tinh nhân tạo tìm người đẻ thuê vì cần người nối dõi, cậu không muốn con mình sống trong môi trường như thế, bao tranh đoạt hãm hại nhau, gò bó theo khuôn khổ phép tắc làm người ta như ngợp thở, cậu không có tiếng nói trong gia đình nên chẳng thể bảo vệ con mình được, nếu con cậu lớn lên tin chắc sẽ mang dáng vẽ của Đỗ Minh bây giờ, già dặn nhưng nội tâm lại cô độc đến lạ thường.

Tự kỷ ở nhà giàu có rất nhiều, phần vì hôn nhân kinh tế không tình yêu của Cha Mẹ, có người vì quy tắc trách nhiệm thừa kế gia tộc khi mới sinh ra, còn sốđông chính là áp lực việc học con cái vì bằng khen của con chính là thể diện của bậc làm Cha Mẹ trong giới thượng lưu này, nó giống như một điểm cộng của con cái hào môn trên bàn tiệc.


Thời hiện đại của cậu không ít người tự kỷ, trầm cảm, có người nghĩ rằng kết thúc sinh mạng là cách giải thoát, có người cả đời giam cầm mình trong phòng kín trong góc tối, cũng có người như Đỗ Minh vẫn ra ngoài sinh hoạt như người bình thường nhưng tự giam cầm trái tim và tâm hồn của mình, sống như một cái xác nhưng vì một niềm tin nào đó mà vẫn bám trụ lại thế giới này.

Được một lúc Đỗ Minh đứng lên đi về phía nhà chính, cùng lúc đó nhà bếp cũng đang mang đồ ăn sáng đến, An Thiên nhanh nhẹn chạy lên nhận phần ăn sáng từ nhà bếp rồi mở điện thoại lên kiểm tra thử, thực đơn ăn sáng hôm nay có cháo trắng lá dứa với cá cơm ghim, bánh kẹp thịt được cắt đôi, cùng hay quả trứng luộc và một ly sữa tươi.

"Đúng là nhà giàu, một mình anh ta ăn có hết đâu mà chuẩn bị lắm thế.

" An Thiên vừa nói thầm vừa tra các món thấy không có gì bất ổn, có lẽ chuyện Đỗ Minh nhập viện đã làm đối phương lo sợ kế hoạch mình bị bại lộ nên chưa tiếp tục hành động cũ, cậu vẫn đề cao cảnh giác mà kiểm tra thêm phần chén đ ĩa rồi mới mang phần ăn sáng vào.

Cậu múc cháo ra chén cho Đỗ Minh, anh ta cũng thản nhiên nhận lấy dù mặt chút chẳng biểu cảm nào, cậu có hơi kinh ngạc về hành động của mình và cả Đỗ Minh, trước kia cậu có thói quen nấu đồ ăn sáng và múc một chén súp hay cháo trước cho Tề Nam để nguội bớt nên lúc nãy cậu quen tay mà làm, riêng Đỗ Minh vì ngày đầu cậu bị anh ta đánh và không thấy anh ta tiếp xúc với ai thậm chỉ là cho Minh Nhât chạm vào nên hành động nhận chén cháo từ tay cậu có thể xem như là một bước tiến vĩ đại không?, chuyện tiếp theo mới làm cậu đề cao cảnh giác an toàn.

Đỗ Minh đẩy đ ĩa bánh kẹp thịt về phía cậu, kẻ ngốc cũng biết chính là bảo mình ăn đi rồi nhưng An Thiên lại cứng đờ không dám chạm vào, con người này tính tình phức tạp còn có tiền sử trầm cảm này hôm qua thì cho cậu hai quả trứng làm cậu đau bụng nguyên ngày, hôm nay thì đ ĩa bánh kẹp thịt này tuy ngon nhưng nhiều nguyên liệu ở trong, lúc này An Thiên lại ngộ ra một điều, cậu chỉ xem các món ăn chính mà quên mất các thành phần bên trong cũng có thể để người ta ra tay.


Đỗ Minh húp một ngụm cháo rồi lần nữa nhìn về đ ĩa bánh rồi nhìn về phía cậu, đôi mài hơi nhíu lại làm An Thiên xanh mặt mà cầm đ ĩa bánh rồi gật đầu cảm ơn đi đến một góc ngồi ăn.

"Kệ đi, lên mạng kiểm tra xem sao rồi hả ăn, mạng mình quan trọng.

" sau khi kiểm tra an toàn thì An Thiên với một chiếc bụng đói đá hai miến bánh vào bụng ngon lành, uống một ngụm nước rồi ợ nhẹ một cái báo hiệu cậu đã ăn sáng no bụng.

Hôm nay là ngày đầu tiên cậu ở nguyên ngày bên cạnh Đỗ Minh, nên tranh thủ xem thói quen hay sở thích của anh ta thế nào mà ghi nhớ.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK