• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhóm dịch: Thất Liên HoaMà trong nhân tính có một điều là: Trẻ em vẫn còn nhỏ tuổi, sẽ cực kỳ yêu thương cha mẹ của nó vô điều kiện, cho dù là bị bọn họ ngược đãi, tổn thương, vẫn sẽ yêu thương không chút chần chừ.

Cho nên khi nhìn thấy Bán Hạ bị đánh ở trên sân thể dục, lại nghe các bạn bè nói cô bé bị đánh mỗi ngày khi ở nhà, cậu ấy không nhịn được mà nhúng tay, xen vào việc của người khác.

Nhưng trong suy nghĩ của cậu ấy vẫn có một suy nghĩ rằng: Tần Tú dỗ dành một lát, Bán Hạ sẽ lành sẹo mà quên đau, hòa giải với mẹ, rồi về nhà.

Nào có đứa trẻ nào mà không yêu thương mẹ đâu chứ?Thậm chí Cố Pháp Điển còn bi quan mà nghĩ, Bán Hạ vẫn sẽ tiếp tục bị đánh, nhưng cô bé sẽ dần dần quen với việc bị đánh bị mắng, quen với chịu đựng bạo lực gia đình, trưởng thành trong sự ngược đãi, cuối cùng là trưởng thành, hoặc là chết đi!Cho nên cậu ấy chán ghét Tần Tú, vì thế mà trêu cợt cô ta, để cô ta bị xấu mặt, làm đủ chuyện mất mặt trước mặt mọi người, nhưng cậu ấy cũng không muốn nhúng tay quá sâu vào chuyện này.


Thế nhưng Bán Hạ thế mà lại lựa chọn bỏ qua mẹ của mình, chọn cậu ấy?Lúc nãy, sau khi đưa Bán Hạ tới trạm y tế xong, Cố Pháp Điển đi ra một cửa hàng ở trước cửa nhà máy, là cửa hàng bảo hiểm lao động do nhà mẹ đẻ Tần Tú mở, còn nghe thấy một vài chuyện khiến cậu ấy cảm thấy nghi ngờ.

Nếu cô bé này tin tưởng cậu ấy như thế, vậy thì việc này cậu ấy cần phải tiếp tục quan tâm tới rồi.

Cậu ấy hỏi: “Dì Tần, xin hỏi Bán Hạ là con gái do dì sinh ra sao? Dì đã xin cô bé vào ngày tháng năm nào, ở đâu vậy?”Công an Triệu móc quyển sổ nhỏ ra, mở bút ra, vẫy vẫy mực nước, cũng muốn ghi chép lại.

Tần Tú có hơi căng thẳng, lắp bắp nói: “Con bé sinh vào tháng Sáu năm 91, năm nay bốn tuổi, làm sao vậy?”Mọi người cảm thấy chắc cũng không sai đâu, nhìn qua thì Bán Hạ cũng chỉ tầm bốn tuổi.


Nhưng Cố Pháp Điển lại lập tức nói: “Vụ án được phá rồi, đứa bé này cơ bản không phải do Tần Tú sinh ra, đồng chí công an dì xem, đây là ảnh kỷ niệm của Tần Tú khi đi du lịch ở Thủ đô vào tháng Năm năm 91, dì ta nhìn có vẻ giống như người đang mang thai chín tháng sao?”Bán Hạ từng nói, bà nội nói cô bé năm tuổi, mẹ lại nói cô bé bốn tuổi.

Lúc nãy Cố Pháp Điển đã lưu ý chuyện này, khi tới cửa hàng nhà mẹ đẻ Tần Tú, nhìn thấy bức ảnh trưng trên kệ thủy tinh, bèn lấy ra mang theo trong người.

Qủa nhiên, bây giờ lại thành mấu chốt phá án.

Công an Triệu vừa nhìn thấy bức ảnh, lập tức nhăn mày lại: “Nữ đồng chí, đứa bé này không phải do cô sinh ra, vậy thì cô bé từ đâu ra?”Trước mắt Tần Tú trở nên tối tăm, trong lòng thầm nói bức ảnh này nên để ở nhà mẹ đẻ của cô ta, ai đưa cho Cố Pháp Điển?Tất cả người trong nhà máy đều nói người nhà tiến sĩ Cố có chỉ số thông minh rất cao, chỉ có thằng nhãi Cố Pháp Điển là mặt hàng không có đầu óc, cho nên Lâm Quân và Cố Cẩn mới vứt bỏ cậu ấy lại.

Nhưng tại sao cô ta lại cảm thấy cậu ấy tinh ranh như khỉ vậy chứ?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK