Một buổi chiều chạng vạng, cậu thiếu gia ăn chơi nổi tiếng của Tư gia Từ Dực Dương đi ngang qua quảng trường Nhà Trắng, lơ đãng thoáng nhìn thấy ở giữa trung tâm quảng trường Nhà Trắng có một cô gái mặc bộ đồ màu trắng tung tăng trong gió.
Từ góc độ của hắn, chỉ có thể nhìn đến sườn mặt của cô gái, chỉ thấy cô mặc một váy lụa dài màu trắng với hai bím tóc nghịch ngợm, buông thỗng trước người cô một cách duyên dáng.
Ánh chiều tà hoàng hôn từ phía xa chiếu lại, làm nổi bật lên làn da trắng như sứ của cô, giống như một búp bê sứ tinh xảo, mềm mại giống như một giấc mơ.
Trong tay cô đang cầm nắm thức ăn chim bồ câu, trước mặt là đàn chim màu trắng tượng trưng hoà bình, cô mĩm cười đem thức ăn rãi cho chim bồ câu ăn.
Hình ảnh như vậy, yên tĩnh và đẹp đẽ.
Không biết bồ câu đã sợ hãi đến mức nào, tất cả đều đột ngột bay lên, trên quảng trường đúng lúc vang lên âm nhạc êm tai tuyệt vời.
Châu Kiệt Luân 《 Prague quảng trường 》“Ta liền đứng ở Prague hoàng hôn quảng trường,Ở hứa nguyện trì đầu hạ hy vọng,Đám kia bồ câu trắng đưa lưng về phía hoàng hôn,Kia hình ảnh quá đẹp anh không dám nhìn……”Đàn bồ câu trắng bay lên không trung, tất cả liền thành một khung cảnh, ở giữa bầu trời đầy tráng lệ, Tần Mộc Vũ xoay người lại, một gương mặt tuyệt mỹ hoàn toàn lộ ra trước mắt Tư Dực Dương.
Trong thời khắc kia, mọi âm thanh đều trở nên im lặng, như thế giới đang hoảng hốt, hắn trước giờ không tin trên đời có thiên sứ, nhưng mà giờ khắc này, hắn đã gặp đuợc thiên sứ.
Hạ Noãn Tử là ai có khi từ sớm đã bị hắn coi là cái rắm mà xì hơi rồi, Vào giờ phút này trong mắt của Tư thiếu gia chỉ còn Tần Mộc Vũ một thiên sứ ở trên thế gian.
Cảnh tượng này có sức ảnh hưởng quá lớn, nó đã khắc thật sâu vào trong tâm trí anh, thật lâu sau hắn vẫn chưa thể hoàn hồn.
Chờ khi hắn định thần lại, thì trung tâm quảng trường đã không còn hình bóng của Tần Mộc Vũ.
Hắn có chút hoảng loạn mà chạy tới như điên, lại làm đám bồ câu giật mình bay loạn khắp nơi.
Hương hoa nhài nhẹ nhàng theo gió bay tới, nhưng làm thế nào cũng không nhìn thấy bóng dáng của cô gái ấy.
Tư Dục Dương rời đi với vẻ mặt tiếc hận, đầy tiếc nuối như làm mất đi món đồ chơi yêu thích.
Trong tiệm trà sữa bên kia đường, Tần Mộc Vũ đang bưng một ly nuớc dâu tây, rất hứng thú nhìn qua.
Xem ra hôm nay hiệu quả không tồi.
Cô đã phân tích qua, Tư Dực Dương là thiếu gia của gia đình rất khá giả, đuợc người trong nhà chiều chuộng mà lớn lên, chưa bao giờ gặp phải một điểm thất bại, suy cho cùng cậu ta cũng chỉ là một đứa bé to sát mà thôi chứ không có nhiều tính toán mưu mô.
Liệu một thiếu gia ăn chơi như vậy sẽ đối với Hạ Noãn Tử yêu đến không màng tất cả sau.
Đáp án là đương nhiên.
Cậu lớn lên trong môi trường như vậy, bên cạnh luôn có nhiều người quay quanh nhưng chỉ biết nhìn sắc mặt hoặc là một đám phụ nữ hám giàu trang điểm lòe loẹt, đột nhiên có một ngày có một cô gái có vẻ ngoài thuần khiết và tính cách trong sáng là Hạ Noãn Tử xuất hiện.
Thật giống như một bông sen trắng sạch sẽ đâm chồi nảy nở ra từ trong vũng bùn lầy.
Từ Dực Dương trong mắt chỉ thấy, mẹ nó cô gái này thật sự ngây thơ, thật sự tốt bụng mà lại không có chút giả tạo nào, thật khác xa với đám quỷ yêu kia, đây mới đúng là nữ thần của cậu.
Vì thế, một thiếu gia ngốc nghếch liền biến thành lốp xe dự phòng số hai của Hạ Noãn Tử.
Tần Mộc Vũ cười một tiếng, không chút để ý mà uống một ngụm nuớc dâu tây, lười biếng nhưng hiện ra vẻ thích thú khi nhìn đến con mồi.
Còn không phải chỉ là giả trong sáng sao, cô mới chính là đứng đầu a.
Khi nói về phụ nữ theo đuổi đàn ông cách một lớp vải, thì người phụ nữ sẽ dùng trăm phương ngàn kế để quyến rũ đuợc người đàn ông, đặc biệt khi là một tình trường già đời mà có ý định quyến rũ một người ngây ngô nhưng thích tự nhận mình mới đúng là tay già đời, mà thật ra lại chưa biết gì về tình yêu, thật sự rất không dễ dàng.
Nhưng đối với cô thì dễ như trở bàn tay vậy thôi.
.
Danh Sách Chương: