• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ban đầu bên trong chỉ là một mảnh đen kịt, sau đó ánh sáng chậm rãi xuất hiện ngày càng nhiều, cảm quan của nàng bị phóng đại vô hạn.

Trong đầu như có vô vàn đèn kéo quân xẹt qua, những ánh sáng đó hội tụ thành núi sông, ao hồ, biển rộng thậm chí là vạn vật thế gian, chúng sinh tam giới.

Thế giới càng ngày càng rộng lớn, vì vậy sự tồn tại của con người trở nên thật nhỏ bé giữa vũ trụ bao la.

Chỉ có những luồng sáng kia là trước sau không đổi.

Đáy lòng Vân Hiểu tự nhiên dâng lên cảm giác kính sợ.

Cả người tiến vào trong một cảnh giới huyền diệu.

Khi trước, đầu óc mơ hồ không hiểu rõ vấn đề, bây giờ bỗng dưng rộng mở thông suốt, phảng phất như có thứ gì đột ngột mở ra.

Dạ Uyên đối diện thu tay lại.

Ngay sau đó, nàng thoát ra khỏi cảnh giới huyền diệu.

Nàng mở mắt, theo bản năng sờ lên lồng ngực, nơi đó còn sót lại cảm xúc chấn động kia.

“Những điều ngươi nghi hoặc đến bây giờ đã hiểu chưa?” Dạ Uyên trầm giọng hỏi.

Vân Hiểu ngẩn người, một lát mới gật gật đầu.

“Đã hiểu, đa tạ Tổ sư gia.” Hắn đã tự mình làm mẫu, đương nhiên là hiểu rồi.

“Ừm.” Dạ Uyên hài lòng gật đầu.


Đồ tôn có ngộ tính tốt.

“Tư chất ngươi không tồi, sau này phải dốc lòng tu hành, đừng lãng phí thiên tư.”
“Vâng……thưa Tổ sư gia!” Vân Hiểu gật đầu, nghiêm túc nói lời cảm ơn, nàng trước nay đều rất lễ phép với lão sư.

Thấy hắn cũng không vội về tháp, nàng vội vàng lại đề cập đến một vài phương diện vấn đề khác, đối phương cũng kiên nhẫn giải đáp.

Dường như không điều gì hắn không biết, Vân Hiểu lần đầu tiên gặp được lão sư phụ đạo có trình độ chuyên môn lợi hại như vậy.

Sau khi nghe hắn trả lời, ấn tượng xấu về Thanh Dương đã bị tẩy sạch không còn dấu vết.

"Đa tạ tổ sư gia giải đáp, ta đã không còn nghi vấn." Vân Hiểu cảm thấy cả người sảng khái, bây giờ một hơi làm mười bộ đề thi cũng không thấy mệt.

Cuối cùng không còn việc gì cần hỏi, nàng uyển chuyển biểu thị, hắn có thể đi.

"Ừm." Dạ Uyên chững chạc đàng hoàng gật đầu, người vẫn không hề động.

Vân Hiểu cho là hắn không hiểu, lại đổi cách nói khác.

"Đảo mắt đã đến gần trưa rồi, ta không trì hoãn thêm thời gian của Tổ sư gia nữa."
"Ừm." Đứng đắn trả lời, lại vẫn không động đậy.

"Tổ sư gia, vấn đề của ta đã hỏi hết."
"Ừm." Vẫn là đứng đắn không nhúc nhích.

"Tổ sư gia, một lát nữa ta cần thay quần áo, và nấu cơm."
"Ừm." Tiếp tục đứng đắn bất động.

Vân Hiểu rốt cục cũng nhận ra có chỗ nào đó không đúng.

"Tổ sư gia, ngài...!còn có việc gì sao?"
"Không có việc gì!"
Thế là vì cái gì? Vân Hiểu ngẫm lại cuộc đối thoại vừa rồi, nhịn không được hỏi: "Chẳng lẽ ta vừa mới hỏi không đúng chỗ nào?"
"Không có!"
"Ta lý giải có điểm nào sai?"
"Không phải!".

Đọc truyện tại ++ T R U М t r ц y e n.

m e ++
"Thái độ học tập của ta không tốt?"
"Không hề!"
"..." Vậy ngươi còn ngồi trong phòng ta làm gì? Trang trí sao? Khóe miệng Vân Hiểu giật một cái.

Nàng nghĩ ra mãi không ra nguyên nhân hắn còn lưu lại nơi này, nhìn nhìn Tổ sư gia nghiêm túc đứng đắn, lại nhìn bát tô trống không trên bàn.

Trong đầu lập tức nảy ra một ý nghĩ hoang đường, hồi lâu mới mở miệng thăm dò: "Tổ sư gia, hay là...!ngài ở lại dùng cơm nhé?"
"Được!" Dạ Uyên nhanh chóng đáp, ánh mắt hơi sáng lên, còn thuận tay đưa bát cho nàng.
Vân Hiểu: "..."

Hóa ra là ngươi muốn ăn chực.

Sao không nói sớm a!
Vân Hiểu tâm tình phức tạp, đón lấy bát, đang định nói chút gì.
Lão đầu đột nhiên đẩy cửa vọt vào, hỏi: " Nha đầu! Buổi trưa hôm nay ăn cái..." Lão còn chưa nói hết câu, nhìn thấy Dạ Uyên ngồi bên cạnh bàn, lập tức chân mềm nhũn, đơ một lúc rồi quỳ xuống, lắp bắp nói: "Tổ...! Tổ...!Tổ..."
A a a a!!!! Tổ sư gia nhà ta lại lại lại...!Lại hiển linh!
—— —— ——
Bạch Duật cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Mấy chục năm sống trên cõi đời này, hình tượng Tổ sư gia trong lòng lão cao không thể với.

Ngài chỉ tồn tại trong những truyền thuyết sư tôn kể khi còn bé.

Nhận thức của lão về Tổ sư gia giới hạn trong khối thần bài "Thanh Dương Quảng Tế Thiên Tôn" đặt trên đỉnh tháp kia.
Lão chưa từng dám nghĩ có một ngày còn sống sẽ ngồi chung một mâm cơm với Tổ sư gia.

Hơn nữa còn là một ngày ba bữa, không thiếu bữa nào.

Thậm chí trước kia lão cho rằng tên thật của Tổ sư gia là Thanh Dương hoặc là Quảng Tế.

Mãi đến ba ngày trước lão mới biết được, hóa ra hắn tên Dạ Uyên.

Lí do lão vô tình biết được là vì nha đầu sợ đống rau xanh hỏng nên làm ba bình muối chua cho mỗi người một bình.

Để tránh nhầm lẫn, đề nghị tự dán tên mình lên bình.

Thế là tổ sư gia không nói hai lời, vung tay lên biến ra một đạo tử phù, dán lên chiếc bình to nhất, chỉ thấy trên bùa viết hai chữ như rồng bay phượng múa —— Dạ Uyên.

Chỉ lấy được bình nhỏ nhất, Bạch Duật: "..."
Ăn chưa được vài ngày đã hết, bụng còn chưa thỏa mãn.

Ừm, nhất định là tổ sư gia lần đầu hạ phàm nên thấy mới mẻ, hiển linh đến nghiện, nếu không thì tại sao động tí lại hạ phàm hiển linh.

Chuyện càng làm cho lão khó hiểu chính là, Tiên giới có phải quá gần trần gian không, nếu không thì tại sao mỗi lần đều từ trên trời giáng xuống vừa vặn đúng lúc bọn họ đang ăn cơm.


"Ai nói hắn ở Tiên giới?" Vân Hiểu đột nhiên chen miệng nói.

"Hả?" Ý gì? Bạch Duật sững sờ, Tổ sư gia không phải đã sớm phi thăng lên Tiên Giới sao?
"Ngươi không biết à?" Vân Hiểu chỉ về phía tháp cao, giải thích:
"Hắn một mực ở bên trong thần bài trên đỉnh tháp." Không phải mỗi lần đều từ đó bay ra sao?
"..."
Ngươi cmn đang đùa ta!
Tổ sư gia không ở Tiên giới! Tổ sư gia ở đỉnh tháp! Hắn vẫn luôn ở đấy! Vậy trước giờ lão đều không biết, thật là mù quáng mà?!
(╯°Д°)╯︵┻━┻
Mặc kệ lão nhân ôm đầu sụp đổ, Vân Hiểu bưng đồ ăn vào phòng.

Quả nhiên nhân tố ăn chực đã đoan chính ngồi sẵn trước bàn, thậm chí còn nhân lúc thần không biết quỷ không hay bày xong bát đũa.

Thần sắc cao thâm khó lường, không hề giống là đến ăn chực, giống như đang tới tham gia nghiên cứu và thảo luận học thuật.

"Hôm nay không có canh gà." Vân Hiểu thuận miệng nói một câu.

Sau một khắc, ánh mắt ai đó trầm xuống, ánh sáng quanh thân cũng hơi tối đi, rõ ràng thần sắc không có gì thay đổi, nhưng không hiểu so dáng vẻ có mấy phần...!Ủy khuất?
"Nhưng mà có canh nấm, ngài có muốn nếm thử không?" Vân Hiểu đành thêm một câu.

Lúc này, đối phương mới để ý bát canh nàng vừa đặt xuống, nhẹ nhàng ngửi ngửi, ánh sáng trong mắt hơi hạ xuống, một chút xíu sau lại sáng lên, hồi lâu gật nhẹ đầu.

"Ừm, thử một chút cũng được." Hắn trả lời chững chạc đàng hoàng.

Dáng vẻ như là ta nể mặt ngươi nên mới uống một chút.

Vân Hiểu: "..." Mấy người giữ chức vụ Tổ sư gia, đến ăn chực cũng kiêu ngạo như vậy sao?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK