Hàn Mặc Ngôn, mang theo Trang Tĩnh của anh mà cút cho khuất mắt tôi.
Lục Nhiễm cứ tưởng là không bao giờ phải gặp lại Trang Tĩnh.
Đáng tiếc là ý nghĩ ấy chưa được bao lâu, Trang Tĩnh lại xuất hiện trước mặt cô với hình tượng của người bị hại.
Bi kịch hơn ở chỗ, Lục Nhiễm là người cuối cùng được biết việc này.
Người lái xe đâm người sau khi nộp tiền vào viện cho Trang Tĩnh, đã lặn mất tăm.
Trang Tĩnh bị ép chuyển viện, giữa đường gặp phải sự cố, vết thương ở chân lại càng trầm trọng hơn, phải vào phòng cấp cứu lần hai.
Lục Tề không nói gì với cô.
Không ai nói gì với cô.
Đúng lúc đó bố mẹ của Trang Tĩnh tìm đến Hàn Mặc Ngôn, rớt nước mắt tố cáo.
Theo lời kể của Minh Viên, Trang Tĩnh đã đưa Hàn Mặc Ngôn về nhà, cùng ăn cơm với hai bậc phụ huynh không hề biết rõ nội tình. Sau màn đón tiếp thiết tha, ân cần thăm hỏi đã coi Hàn Mặc Ngôn như con rể trong nhà... thậm chí sau khi hai người đó chia tay vẫn còn cảm thấy tiếc nuối, mấy lần muốn nhờ người tìm Hàn Mặc Ngôn, nhưng Hàn Mặc Ngôn đã nghỉ học ra nước ngoài.
Bây giờ xảy ra sự việc này... đương nhiên là lại đến tìm Hàn Mặc Ngôn.
Cũng không khó để lý giải rằng, trong mắt hai cụ, vợ chưa cưới của Hàn Mặc Ngôn vì sợ tình cũ không rủ cũng đến nên đã nhờ anh mình uy hiếp người bệnh chuyển viện dẫn đến tình hình bệnh tật xấu đi.
Suy cho cùng thì cô cũng có trách nhiệm trong việc này.
Trong mắt họ, cô là vai nữ thứ ác độc nhất, không những chia loan rẽ thúy còn làm hại, ép buộc vai nữ chính rời xa vai nam chính.
Nhưng thật đáng tiếc, cô là Lục Nhiễm, đứng ở góc độ của Lục Nhiễm, cô không thể lĩnh hội, không thể chịu đựng khi Hàn Mặc Ngôn chất vấn cô về sự việc này.
Ánh sáng từ cửa sổ kính sát đất hắt vào trong phòng, thành phố về đêm lấp lánh ánh đèn.
Lục Nhiễm bặm môi, im lặng hồi lâu rồi trả lời: “Đúng là em đã bảo anh em làm cho cô ta biến mất đấy, Hàn Mặc Ngôn, anh định hỏi em chuyện gì?”.
Mùa đông vẫn chưa đi, thời tiết âm ba độ C, mỗi khi cất tiếng lại thành từng đám hơi trắng xóa như sương mù. Bên kia đám sương mù, Hàn Mặc Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Vẫn ngôn từ và ánh mắt cực kỳ lạnh lùng của mấy năm về trước, vẫn nơi đây, tòa nhà văn phòng cô đã ở đó bao nhiêu năm.
Người đàn ông mới mấy hôm trước vẫn xem phim ăn cơm cùng cô, nói với cô rằng “Em đã là vợ của anh rồi”, giờ phút này đã hoàn toàn biến mất.
Hàn Mặc Ngôn vẫn nhìn cô, giọng nói lạnh lùng như thường lệ: “Tại sao không nói với anh?”.
Lục Nhiễm bỗng trừng mắt: “Anh để ý đến cô ta à? Anh rất để ý đến cô ta phải không?”.
Hàn Mặc Ngôn chau mày: “Không phải vấn đề này”.
“Không phải vấn đề này thì là vấn đề gì? Nếu em ép một người không hề liên quan đến anh chuyển viện, thì lúc này anh có đứng ở đây để chất vấn em không?”. Lục Nhiễm bình tĩnh hỏi lại.
Đáp án đã quá rõ ràng.
Hàn Mặc Ngôn ngừng lại giây lát: “Anh đang hỏi em”.
Lục Nhiễm lật lật mấy tập tài liệu trên bàn, cười: “Điều này chính anh dạy em mà?”.
Câu trả lời tốt nhất chính là hỏi một câu hỏi khác khiến đối phương cứng họng.
Hàn Mặc Ngôn đã dạy cô như thế, còn thực hiện trên bàn đám phán để cô học hỏi theo.
Là dáng hình trầm tĩnh sáng suốt, lạnh lùng mà cô đã say mê.
Thế mà bây giờ... Lục Nhiễm cảm thấy thật buồn cười.
Hàn Mặc Ngôn im lặng, ngữ điệu hung hăng và lý luận sắc bén của cô đều do anh dạy, vậy nên, dáng hình bây giờ của cô... cũng là do anh mà thành.
Trong mắt Lục Nhiễm, sự im lặng của anh lại thành ra một ý nghĩa khác.
Hàn Mặc Ngôn không có gì để nói với cô? Hay nói cách khác, đến hôm nay anh mới biết cô là người thế nào.
Cô không tốt, không dịu dàng, mặc dù cô đã rất cố gắng để làm một người vợ tốt của Hàn Mặc Ngôn, nhưng... cô vẫn không thể thay đổi bản thân mình một cách hoàn toàn triệt để, từ đầu đến cuối cô vẫn là Lục Nhiễm, dù có nín nhịn, có cố ép cũng không thể thay đổi bản thân mình.
Cô có thể chịu đựng việc Hàn Mặc Ngôn lạnh nhạt với tình cảm của cô bao nhiêu năm nay, nhưng không thể chấp nhận việc trong lòng anh có một người con gái khác.
Không, cô càng không thể chấp nhận người đó quang minh chính đại xuất hiện trước mặt cô để tuyên bố chủ quyền với Hàn Mặc Ngôn.
Nếu là mấy năm trước, có thể cô...
Lục Nhiễm cúi xuống, nói như than thở, cũng như tự giễu mình: “Đừng cố truy hỏi em nữa, có hỏi nữa cũng chỉ có một câu trả lời, đó là em ghét cô ta, em không muốn nhìn thấy cô ta, em không thể chịu đựng giây phút cô ta xuất hiện trong cuộc sống của em”.
Hàn Mặc Ngôn: “Thế nên em ép cô ấy chuyển viện?”.
Lục Nhiễm nhắm mắt lại: “Vâng, bố mẹ cô ta nói với anh em ác độc thế nào, thì em ác độc như thế”.
“Lục Nhiễm!”, lông mày của Hàn Mặc Ngôn như vặn vào nhau, “Họ không nói xấu gì em cả”.
Lục Nhiễm đứng dậy, hai chân chuẩn bị bước đi, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Hàn Mặc Ngôn, giọng nói có chút kích động: “Who care? Anh không thể hiểu được em ghét cô ta đến thế nào? Em chỉ mong cho cô ta biến mất khỏi thế giới này”. Mắt cô như ánh lên một ngọn lửa, càng lúc càng cháy sáng rực: “Hàn Mặc Ngôn, nói cho cùng thì việc của cô ta có liên quan gì đến anh, cô ta chết cũng không đến lượt anh đứng ra chôn”.
Sắc mặt Hàn Mặc Ngôn rõ ràng là đang sa sầm lại.
Nhưng Lục Nhiễm lại có một cảm giác khoái trá, cho dù những lời nói sắc nhọn đó như con dao hai lưỡi, đau người và đau mình, nhưng... cuối cùng cô cũng có thể nói ra những lời mà cô muốn nói từ lâu, cho dù những lời nói đó sẽ đập tan lớp ngụy trang giữa họ, cô cũng mặc kệ.
Chắc Hàn Mặc Ngôn không thể hiểu được, Lục Nhiễm đang đau khổ thế nào.
Những lúc như thế này, tình huống như thế này, sự việc như thế này, và cả anh đang đối diện với cô.
Đúng thế, cô biết rằng, cô có thể đẩy mọi việc cho Lục Tề, hoặc là tìm một lý do nghiêm chỉnh đàng hoàng nào đó tạo đường lui cho cả hai, hoặc là mượn cớ hàm hồ, thậm chí có thể giả vờ lờ đi để rồi đến thăm Trang Tĩnh, tất cả đều tốt hơn những gì cô vừa làm.
Nhưng... cô không muốn và cũng không định làm thế.
Cô còn phải ngụy trang bao lâu nữa?
Cô còn phải làm trái với lòng mình bao nhiêu lâu nữa?
Cho dù biết rõ thành công đã ngay trước mắt, hôn lễ của họ đã sắp cử hành..., nhưng mà, càng vào những lúc thế này lại càng không thể nhẫn nhịn thêm.
Hạnh phúc hư ảo, nụ cười giả tạo.
Có thể kéo dài được bao lâu.
Cũng có thể cô đã chờ đợi giây phút này, giây phúc Hàn Mặc Ngôn hiểu được nỗi lòng của cô.
Cô là Lục Nhiễm, chứ không phải là vật thế thân của bất cứ ai, càng không phải loại người đáng thương khẩn cầu anh rủ lòng thương.
Cô có thể thích anh bao nhiêu năm mà không trông đợi gì, có thể lựa chọn ra đi sau bao nhiêu năm bị đối đãi lạnh nhạt, mà không thể chấp nhận lời hứa bên nhau chỉ vì đồng tình thương xót hay vì kích động bởi người thứ ba.
Hồi lâu, Hàn Mặc Ngôn nhếch môi, thả ra bốn chữ: “Anh rất thất vọng”.
Lục Nhiễm ngẩng đầu lên: “Thất vọng cái gì?”.
Hàn Mặc Ngôn day day sống mũi: “Vì em”.
Đáng ngạc nhiên là, nghe thấy những lời này, Lục Nhiễm không cảm thấy quá đau lòng.
Chắc tại... cô cũng đã biết trước rồi.
Lục Nhiễm rút điện thoại ra: “Để em gọi cho mẹ hủy bỏ tiệc cưới”.
Hàn Mặc Ngôn tiến lại, giằng lấy điện thoại trong tay Lục Nhiễm.
Lục Nhiễm cau mày: “Trả cho em”.
Giọng nói của Hàn Mặc Ngôn có vẻ bực bội: “Em làm gì thế?”.
Lục Nhiễm: “Hủy bỏ hôn lễ, nếu anh đã thất vọng vì em, tốt nhất hãy hủy bỏ tiệc cưới luôn, tránh việc giữa đường chú rể bỏ đi, em chỉ còn lại một mình”.
Không thể kiềm chế, càng nói càng bạc bẽo.
Hàn Mặc Ngôn cuối cùng cũng tức giận, sắc mặt càng lúc càng sa sầm: “Lục Nhiễm, có phải là em không hề muốn kết hôn với anh?”.
Lục Nhiễm cảm thấy thật hoang đường: “Không muốn kết hôn với anh thì em tốn bao nhiêu năm ở bên cạnh anh để làm gì?”.
Hàn Mặc Ngôn: “Thế tại sao cho dù là xảy ra việc gì thì người đầu tiên muốn hủy bỏ hôn lễ luôn là em? Còn về phần Trang Tĩnh... em có biết anh tức giận nhất là điều gì không?”.
Không đợi Lục Nhiễm trả lời, Hàn Mặc Ngôn tiếp tục: “Anh tức giận nhất là từ đầu đến cuối em không hề tin anh, anh biết em đi hỏi Minh Viên, cậu ấy đã nói với em về việc của anh và Trang Tĩnh, nhưng điều đó thì chứng tỏ điều gì... Em không thể chịu đựng được sự tồn tại của Trang Tĩnh là vì từ đầu đến cuối em luôn nghĩ rằng bất cứ lúc nào anh cũng có thể bỏ em mà chạy theo Trang Tĩnh”.
Đều là sự thật.
Có điều, Hàn Mặc Ngôn ơi là Hàn Mặc Ngôn, trái tim con người không phải là một cỗ máy, không phải cứ tin anh là có thể bỏ qua mọi việc.
Nếu không vì anh, thì việc gì em phải để ý đến cô ta? Sự tồn tại của cô ta thì có quan hệ gì đến em?
Lục Nhiễm bình tĩnh hơn, lạnh lùng: “Trả điện thoại cho em”.
Hàn Mặc Ngôn trả điện thoại cho cô.
Lục Nhiễm nhận lấy, cất điện thoại vào túi, quay người đi ra cửa: “Hàn Mặc Ngôn, em tin anh, chỉ cần anh đừng tiếp tục xen vào việc của Trang Tĩnh, thì em sẽ cho qua mọi việc”.
Hàn Mặc Ngôn cau mày, chưa kịp nói gì, Lục Nhiễm đã mở cửa đi ra ngoài.
Lục Nhiễm, tại sao cô không hiểu, cho dù giữa Hàn Mặc Ngôn và Trang Tĩnh có gì đi chăng nữa, cũng đã là quá khứ, anh sẽ không bao giờ quay lại với Trang Tĩnh, chắc chắn không bao giờ.
Lục Nhiễm gọi điện thoại cho Lục Tề, nghe giọng anh có chút áy náy.
Lục Nhiễm biết việc này không thể trách anh mình, chuyển viện cũng chẳng phải việc gì quá đáng, tình trạng của Trang Tĩnh xấu đi hoàn toàn là một việc ngoài dự đoán.
Cô hỏi Lục Tề địa chỉ của bệnh viện mới, sáng sớm hôm sau đi đến đó.
Lục Tề rất chu đáo, điều kiện ở bệnh viện này hoàn toàn không thua kém gì bệnh viện Trung tâm.
Đang tìm theo sơ đồ, Lục Nhiễm gặp ngay Trang Tĩnh đang ngồi trên xe lăn có mẹ đẩy đằng sau.
Vẻ ngoài của cô ta cũng không quá tồi tệ, sắc mặt hơi nhợt nhạt nhưng vẫn xinh đẹp mỹ miều, hai chân giấu trong chiếc váy bệnh nhân rộng thùng thình, mái tóc mềm mượt xõa xuống vai, trông vẫn tao nhã và hơi tội nghiệp.
Nhìn thấy Lục Nhiễm, cô ta không hề ngạc nhiên, mà có vẻ hoàn toàn như trong dự đoán.
Điều đó càng khiến cho Lục Nhiễm thêm khó chịu.
Cô ta quá chắc chắn, dù là việc gì cũng như nắm chắc trong lòng bàn tay.
Lục Nhiễm quyết định lên tiếng trước, cô nói với mẹ Trang Tĩnh: “Cháu chào bác, cháu tên là Lục Nhiễm, là vợ chưa cưới của Hàn Mặc Ngôn, cháu muốn nói chuyện riêng với Trang Tĩnh được không?”.
Rõ ràng là mẹ của Lục Nhiễm nhìn cô vẻ đề phòng, cứ như sợ cô làm hại Trang Tĩnh.
Lục Nhiễm coi như không biết gì, bác ấy là mẹ của Trang Tĩnh nên thái độ đó hoàn toàn dễ hiểu, mà xét cho cùng, bản thân cô đến đây cũng chẳng có ý tốt gì- Trang Tĩnh quay lại, giọng dịu dàng: “Không sao đâu mẹ, mẹ cứ để con nói chuyện riêng với cô ấy, con không sao đâu”.
Thái độ đó khiến cho ngay cả Lục Nhiễm cũng phải nghĩ, mình thật giống một nhân vật phản diện.
Khẽ cắn môi, Lục Nhiễm nghĩ, nếu Trang Tĩnh đã vào vai ngây thơ trong sáng, thì cô cũng không phiền lòng nhận vai phản diện của mình.
Cửa cầu thang rộng rãi, im ắng không một tiếng động.
Trang Tĩnh quay xe lăn về phía Lục Nhiễm, giọng điệu lạnh nhạt: “Cô Lục, cô có chuyện gì cần nói với tôi?”.
Lục Nhiễm khoanh tay, đứng dựa vào tường, khẽ ngước mắt lên: “Tôi và Hàn Mặc Ngôn đã đăng ký kết hôn rồi, chị có muốn xem không?”.
Trang Tĩnh: “Thế thì xin chúc mừng cô”.
Trang Tĩnh vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nhưng dưới ánh mắt sát sao của Lục Nhiễm vẫn để ý thấy một tia phẫn nộ thoáng qua.
Lục Nhiễm cười nhẹ: “Vì thế, lần này tôi có thể danh chính ngôn thuận yêu cầu chị tránh xa chồng tôi một chút? Chị cứ yên ổn ở đây cho đến khi bình phục hoàn toàn, rồi sau đó... muốn đi đâu thì đi. Còn nếu chị vẫn cố tình tiếp cận, chị sẽ trở thành người thứ ba bị người đời chỉ trích, đến lúc đó để bảo vệ gia đình mình, tôi không biết sẽ làm những gì khiến mọi người đều kém vui”.
Ngữ khí nạt nộ uy hiếp.
Trang Tĩnh bỗng bật cười.
Lục Nhiễm có đôi chút rối loạn.
Trang Tĩnh chớp đôi mắt đẹp, cũng không còn đeo lớp mặt nạ ngụy trang, giọng thoắt trở nên sắc bén: “Hàn Mặc Ngôn có biết cô đến tìm tôi để nói những lời này không?”.
Lục Nhiễm: “Việc này không liên quan đến anh ấy”.
Trang Tĩnh khép mắt: “Tôi nên nói gì với cô đây... Tại sao cô lại đến tìm tôi? Tại vì ngay cả bản thân cô cũng không tin tưởng vào cuộc hôn nhân của mình, nếu cô đủ lòng tin, tin rằng anh ấy yêu cô, tin rằng không bao giờ anh ấy rời xa cô, thì cô cần gì phải đến tìm tôi? Thậm chí cô còn làm ra vẻ uy hiếp đến nực cười?”. Cô ta kết luận: “Xét cho cùng, cô không tin anh ấy, cũng không tin vào chính bản thân mình. Cô Lục, cô thật đáng thương, tôi thật là thông cảm với cô”.
Lục Nhiễm gần như là phì cười.
“Trang Tĩnh, tôi không cần sự thương hại của chị, cũng không cần chị chỉ dẫn, chị chỉ cần làm tốt những việc mình nên làm là đủ rồi”. Lục Nhiễm lạnh băng: “Việc của tôi và Hàn Mặc Ngôn không đến lượt chị xen vào. Chị tưởng tôi là ai chứ?”.
Lục Nhiễm trả lời rất cứng cỏi.
Trang Tĩnh vẫn tươi cười: “... Chẳng lẽ cô không biết Hàn Mặc Ngôn ghét nhất là bị lừa dối? Nếu anh ấy biết hôm nay cô...”.
Lục Nhiễm cắt lời cô ta: “Đúng là anh ấy ghét nhất sự lừa dối, thế nên cả cuộc đời này anh ấy sẽ không tha thứ cho chị”.
Gương mặt Trang Tĩnh biến sắc, sau đó đóng đinh bằng một nụ cười quái dị.
“Anh ấy không tha thứ cho tôi, nhưng sẽ thương xót tôi”.
Rồi cô bặm môi, giơ tay ra phía Lục Nhiễm.
Đến khi Lục Nhiễm cảm nhận được sự bất thường thì cũng đã muộn rồi.
Trang Tĩnh bỗng hét lên thất thanh một tiếng, sau đó túm lấy vạt áo Lục Nhiễm, một chân trượt xuống dưới, rồi kéo theo cả người Lục Nhiễm cùng với chiếc xe lăn lăn xuống cầu thang.
Lục Nhiễm phản ứng không kịp, bị kéo theo xuống, đầu phía sau đập xuống đất.
Trước khi bất tỉnh nhân sự, thứ cuối cùng Lục Nhiễm nhìn thấy là khuôn mặt điên cuồng, hận thù của Trang Tĩnh.
Cô ghét mùi thuốc sát trùng.
Chỗ này là...
Chỉ vừa định suy nghĩ, đầu đã đau dữ dội, như muốn vỡ tung.
Cố mở mắt, đau quá... chỗ nào cũng đau.
“Tiểu Nhiễm... Tiểu Nhiễm... Em tỉnh lại rồi? Bác sĩ... bác sĩ... hình như em gái tôi tỉnh rồi!?”.
Giọng ai thế này...?
Tiếng bước chân vội vàng cùng tiếng dụng cụ va vào nhau và tiếng nước tí tách.
Tiếng nói lúc nãy, Lục Nhiễm mấp máy môi, giọng nói nghẹn ngào: “Anh...”.
Cố gắng mở mắt, đập vào mắt cô là vẻ lo lắng của Lục Tề, cả con người anh như hồn bay phách lạc, râu ria lởm chởm vì lâu ngày không cạo.
Lục Nhiễm nhớ lại ngày trước cô đánh nhau phải vào nằm viện, Lục Tề cũng chăm sóc cô chu đáo thế này.
Thấy em gái tỉnh lại, Lục Tề hoảng hốt nắm lấy hai vai em: “Nằm im, đừng nói gì cả, để các bác sĩ kiểm tra cho em”.
Lục Nhiễm ngoan ngoãn nhắm mắt.
Tất cả những gì diễn ra trước lúc hôn mê bỗng hiện lại rõ mồn một trong đầu: Trang Tĩnh giơ tay ra, dốc hết sức lực trong lúc cô bất ngờ nhất và sau cùng là vẻ mặt độc ác oán hận của cô ta.
Giống hệt như từng đoạn từng đoạn trong một bộ phim bị đứt đoạn.
Trên bàn có cháo mới nấu thơm thoang thoảng.
Kiểm tra xong, Lục Nhiễm ngồi dậy, đầu và cánh tay phải đều băng kín, cực kỳ thê thảm, đau đến nỗi cảm giác cả cơ thể này đều không phải của cô.
Lục Tề bê bát cháo, đút cho em từng thìa một.
“Em hôn mê hai ngày rồi, hôm qua mẹ ở đây cả ngày, hôm nay mệt quá nên anh thay để mẹ về nghỉ...”. Lục Tề vừa đút cháo vừa nói chuyện: “Đỗ Hàn cũng bảo là tí nữa qua đây”.
Ăn thêm mấy miếng, Lục Nhiễm đẩy thìa cháo ra, nhìn Lục Tề chằm chằm: “Thế Hàn Mặc Ngôn đâu?”.
Một thoáng im lặng.
Chỉ một thoáng im lặng ấy cũng đủ để biết được một việc gì đó đang xảy ra, Lục Nhiễm: “Trang Tĩnh đâu?”.
Lục Tề: “... vẫn đang trong phòng cấp cứu”.
Vì thế mà, Hàn Mặc Ngôn lựa chọn ở bên cạnh Trang Tĩnh?
Cảm giác cay đắng trào lên trong lòng, xen lẫn con tim đau thắt đến nghẹt thở.
Lục Tề đặt bát xuống, nhìn Lục Nhiễm: “Trang Tĩnh có tỉnh lại một lần, chỉ nói đừng đẩy tôi xuống...”.
Lục Nhiễm không phải là đồ ngốc, kết hợp lại, cộng thêm tiếng kêu thảm thiết của cô ta, tất cả đều quá rõ ràng.
Người phụ nữ đó... đã hãm hại cô...
Lục Nhiễm ngước đôi mắt u sầu lên, hỏi: “Có phải bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng em đẩy cô ta xuống, không may bị cô ta kéo xuống cùng”.
Lục Tề: “Anh tin là không phải em”. Ngưng một lúc: “Nếu cần hại chết người phụ nữ đó cũng không cần đến em tự ra tay”.
Lục Nhiễm chống cánh tay trái chỉ hơi xây xát giữ đầu, khẽ thở dài: “Anh là anh trai em, cho dù em có nói gì anh cũng sẽ tin, nhưng mà...”.
Lục Tề nhỏm dậy: “Để anh đi bắt trói Hàn Mặc Ngôn qua đây”.
Lục Nhiễm tóm áo anh: “Thôi anh ạ”.
Lục Nhiễm cười khẽ, nhưng chẳng biết là cười ai.
“Hàn Mặc Ngôn rất thất vọng về em”. Cô buông tay, vùi mặt vào lòng bàn tay: “Còn em... cũng rất thất vọng về anh ta...”.
Lục Tề ngồi vào chỗ của mình, bàn tay ấm áp của anh xoa nhẹ trên lưng Lục Nhiễm, im lặng hồi lâu.
Đỗ Hàn đến mang theo một lẵng hoa quả to, nói bao nhiêu là chuyện chọc cười, nhưng chẳng ai cười nổi.
Cuối cùng Lục Tề cũng ra hiệu cho Đỗ Hàn im lặng, thế là sự im lặng của một người kéo theo sự im lặng của cả ba người.
Lục Nhiễm cảm thấy không thoải mái, cô tỏ ý muốn yên tĩnh một mình, Lục Tề và Đỗ Hàn thấy vậy cũng không miễn cưỡng ở lại.
Lục Tề và Đỗ Hàn đi khỏi, phòng bệnh vắng tanh không một chút hơi người.
Lục Nhiễm hít một hơi thật sâu, nằm xuống định ngủ, nhưng vết thương trên đầu và trên người vẫn đau ê ẩm.
Đến nửa đêm, bỗng có người đẩy cửa bước vào.
Lục Nhiễm nhỏm dậy, nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi mà vẫn anh tuấn như tượng tạc.
Lời châm chọc ngay nơi cửa miệng nhưng không thể nói ra.
Cô không muốn nói gì hết.
Lần này, Hàn Mặc Ngôn cũng chẳng thèm hàn huyên, hỏi thẳng vào vấn đề: “Em đẩy Trang Tĩnh xuống?”.
Trong phòng bệnh không bật đèn lớn, chỉ có hai ngọn đèn nho nhỏ đủ để chiếu sáng, nhưng thứ ánh sáng màu cam ấm áp đó vẫn không thể che bớt sự lạnh lẽo của Hàn Mặc Ngôn.
Lạnh lùng và sắc bén.
Như chính những lời nói của mình.
Thậm chí còn không hỏi xem vết thương của cô thế nào.
Trang Tĩnh cấp cứu hai ngày, thì cô cũng hôn mê hai ngày trên giường bệnh, nhưng Hàn Mặc Ngôn đã chọn ở bên Trang Tĩnh, đến lúc nhớ ra để qua chỗ cô, thì câu hỏi đầu tiên là thế này.
Chẳng lẽ cô không phải... là vợ anh ta sao?
Cảm giác nhảm nhí hết sức trào dâng.
Cuộc hôn nhân đã được cả đất nước, cả thế giới công nhận, cuộc hôn nhân cô một lòng trông đợi thực ra... chẳng là gì cả.
Từ đầu đến cuối chỉ là một câu chuyện cười.
Yêu nhau, kết hôn, cả cuộc đời... đều chưa từng tồn tại.
Lục Nhiễm cười thành tiếng, bạc bẽo đến nỗi chính cô cũng không ngờ, nhưng mọi chuyện đã đến nước này, cô cũng chẳng có gì phải băn khoăn: “Anh cảm thấy thế nào?”.
Giọng của Hàn Mặc Ngôn thấp trầm: “... Y tá và mẹ của Trang Tĩnh đều nghe thấy cô ấy hét lên một tiếng, ngay sau đó khi họ chạy ra cầu thang thì nhìn thấy em và Trang Tĩnh ngã xuống...”.
Lục Nhiễm ngắt lời, bổ sung thêm: “Sau đó trong lúc mê sảng Trang Tĩnh đã nói rằng đừng đẩy cô ấy xuống đúng không?”.
Hàn Mặc Ngôn không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô.
Áp lực vô hình khiến đầu óc Lục Nhiễm như nổ tung, cô gần như hét lên: “Hàn Mặc Ngôn, nếu anh đã đoán chắc là tôi đẩy cô ta xuống, thì anh còn đến hỏi tôi làm gì?”.
Một lúc sau, Hàn Mặc Ngôn mới nói: “Hôm trước em từng nói anh không thể hiểu được em ghét cô ta đến thế nào? Em chỉ mong cho cô ta biến mất khỏi thế giới này...”.
Anh ta đang tìm chứng cứ chứng minh cô ra tay tàn độc với Trang Tĩnh sao?
Thế thì cô sẽ giúp anh ta luôn một thể.
Lục Nhiễm ngẩng phắt lên, không hề phủ nhận: “Đúng thế, em đã từng nói, em mong cho cô ta chết, lúc này đây mong muốn ấy càng rõ hơn bao giờ hết, nếu không phải vì hôm nay em không thể cử động, em rất muốn qua đó giết luôn cô ta!”.
Hàn Mặc Ngôn: “Lục Nhiễm, Trang Tĩnh vẫn đang ở trong phòng cấp cứu, vì hai lần bị thương nên hiện giờ vẫn trong tình trạng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể...”.
Lục Nhiễm: “Nếu anh đến đây chỉ để nói với em chuyện này, em cũng có thể nói với anh rất rõ ràng rằng, em chúc cho cô ta chóng chết!”.
Hàn Mặc Ngôn chau mày: “Lục Nhiễm, Trang Tĩnh...”.
Trang Tĩnh Trang Tĩnh!
Ngoài Trang Tĩnh ra anh có còn biết nói một điều gì khác không!?
Mẹ kiếp chẳng qua là tôi thích anh? Chẳng qua là tôi ghét con mụ tình địch ấy? Vì biết anh không thích nên tôi không dám động đến một sợi lông chân của cô ta!
Nhưng bây giờ tôi không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, tôi đã nhẫn nhịn đủ lắm rồi!
Lục Nhiễm tiện tay vớ lấy cái bình hoa bên cạnh, lấy hết sức ném về phía Hàn Mặc Ngôn, giọng nói đầy sự thù địch: “Hàn Mặc Ngôn, mang theo Trang Tĩnh của anh mà cút cho khuất mắt tôi”.
Hàn Mặc Ngôn không né tránh, cứ mặc cho chiếc bình hoa bay thẳng vào vai, rồi bật ra, rơi xuống đất.
Choang.
Chiếc bình vỡ tan, mảnh vụn tung tóe trên sàn nhà. Tan tành, dứt khoát.
Hàn Mặc Ngôn nhìn về phía cô thật lâu, rồi quay người ra khỏi phòng bệnh.
Lục Nhiễm ôm lấy trán, chỉ cảm thấy cả cơ thể như một cỗ máy bị tháo rời. Sau cơn bực tức, cô cảm thấy mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.
Cô lục túi lấy ra chiếc nhẫn cưới tinh xảo đẹp đẽ, ngây người nhìn.
Kết quả này, hôn nhân này... có phải là điều mà cô mong muốn không?
Cô cắn chặt răng, ném chiếc nhẫn ra ngoài.
Danh Sách Chương: