Thủy Dạng Hề trên khóe miệng giương lên, mặc dù lời của hắn rất vô tình, lạnh nhạt, nhưng là, nàng vẫn nghe ra sự quan tâm ở trong đó, đây chính là cái gọi vô tình nhưng lại hữu tình đi. Cảm giác như thế, thật tốt.
Thủy Dạng Hề đang muốn xoay người vào nhà, lại nghe thấy một tiếng cười khẽ quen thuộc, quay đầu nhìn lại, không phải là Thủy Giác Hiên thì là ai, nàng cười nói: “Nhị đệ sao rãnh rỗi đến trong viện của ta vậy?” Đối với cái đệ đệ này, nàng luôn có loại cảm giác quen thuộc thân thích, vì vậy nói chuyện giọng nói tương đối nhẹ nhàng tự tại. Cũng không quan tâm hắn đã nghe mấy lời nói vừa rồi hay không.
Thủy Giác Hiên mâu quang chợt lóe, nói: “Làm sao, đại tỷ không hoan nghênh sao? Đệ đệ ta là cố ý tới đây, sợ đại tỷ bởi vì lâu ngày không trở về phủ, không có thói quen, đặc biệt đến tìm tỷ.” Vừa nói, vừa trực tiếp ngồi vào trên mặt ghế đá, cũng không biết từ chỗ nào lấy ra một bầu rượu, một mình uống, vẫn không quên vui vẻ hài hước đối với nàng cười một tiếng.
Thủy Dạng Hề đối với hành động của hắn nhất thời đầu óc không phản ứng được gì, nhưng trực giác của nàng cho là, cái này Thủy Giác Hiên không đơn giản, bất quá thật cũng không uy hiếp gì đến nàng, nên cũng đi qua ngồi, học bộ dạng của, bắt đầu cầm lấy bầu rượu kia, uống một hớp rượu, hướng về phía hắn nhẹ nhàng cười một tiếng. Nàng cũng không phải là cái loại ngoan ngoãn gì, nghĩ đến lúc nàng ở hiện đại, cũng là thường xuyên đến quầy rượu, một tay nâng chén rượu, một tay chống đầu, trong đầu còn vừa nấn ná suy nghĩ đến tiểu thuyết của nàng, cái loại cảnh tượng này, thật là thích ý. Đến nơi này, cũng đã có đoạn thời gian rồi, còn không có uống qua rượu cổ đại đâu, khó được có cái cơ hội như vậy, cũng không phải là lúc có thể bỏ qua. Chẳng qua là, cổ đại rượu quả thật không có cách nào cùng so sánh với hiện đại, rượu kia bên trong có vị chát khiến nàng không khỏi nhíu nhíu mày.
Thủy Giác Hiên nhìn chằm chằm nàng, nụ cười nhanh chóng đầy hứng thú : “Đại tỷ, lúc nào trở nên hào sảng như thế . Đệ đệ ta nhớ được đại tỷ không có uống rượu , làm sao ngày hôm nay ngược lại như thế. . . . . . Dạ. . . . . .” Câu nói kế tiếp ngầm chứa ý vị thâm thường cùng châm biếm .
Thủy Dạng Hề trong lòng hơi kinh hãi, nhưng ngay sau đó lại nói: “Việc này thì có cái gì kỳ quái , bởi vì lần trước rơi xuống nước, nên đầu, không có trí nhớ trước kia, sau khi tỉnh lại cái gì cũng trở nên thật ly kỳ, nhân sinh cứ như vậy ngắn ngủn mấy thập niên, cần vui chơi thì cứ vui chơi, cần gì so đo những thứ lễ nghi phiền phức kia, ngươi nói có phải không, đệ đệ?” Thủy Dạng Hề khiêu mài, ánh mắt thâm sâu như nước.
Thủy Giác Hiên cười, cười đến vân đạm phong khinh, hoa dung thất sắc, dường dưới bầu trời lúc này chỉ còn lại mình hắn cười, Thủy Dạng Hề không khỏi thầm mắng, thật là không có thiên lý, sao không ai để ý đến kẻ yêu nhan họa quốc này, Thiên Mị vương triều sau so với trước càng tuấn tú hơn, nếu như nói Nam Cung Ngự Cảnh có khí chất của tiên nhân, thì cái kẻ tinh quái trước mắt này mang yêu khí mười phần, Thủy Giác Hiên bắt đầu làm cho nàng như lọt vào trong sương mù rồi, ai, thật là có đạo lý hay không có đạo lý. Thủy Dạng Hề bên tai nghe Thủy Giác Hiên nói: “Đại tỷ lời này cũng thật mới mẻ độc đáo, chẳng qua là, ta nghĩ nhắc nhở đại tỷ. . . . . .” Nàng dùng ánh mắt nhìn hắn, đột nhiên, thấy bên hông của hắn một lăng giác đồ, cảm thấy rất quen thuộc, quả nghĩ không ra nhìn thấy ở nơi nào, thật là khả ái, một tay đã nắm lấy nói: “Di, này chẳng lẽ là của vị cô nương nào đó đưa cho đệ đệ làm tín vật đính ước, đệ đệ quý trọng giắt bên hông như vậy ?” hành động đột ngột này của nàng, bất ngờ cắt đứt lời của Thủy Giác Hiên.
Thủy Giác Hiên kéo lăng giác trong tay nàng ra, hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, nói: “Đại tỷ đừng vội nói nhảm, bát lăng banh vải nhiều màu như thế nào lại là tín vật đính ước, đây là trục cầu mười lăm tháng sau yến hội trong cung đình phải dùng đến nó.” Vừa nói, từ trong tay Thủy Dạng Hề đoạt lại bát lăng banh vải nhiều màu.
“Làm sao mà dùng? Ta đây tại sao không có?” Thủy Dạng Hề hai mắt hiện lên tia sáng theo dõi hắn.
Thủy Giác Hiên đối với phản ứng ngu ngốc của nàng liền xem thường, nói: “Đây là cho nam tử, ở trên yến hội trục cầu, đem quả banh này tặng cho ngươi cho cô gái mình yêu thương, nếu như nàng kia đón nhận, như vậy bọn họ tựu nhưng kết duyên, nếu như cự tuyệt, thì phải cùng với người mà nam tử chuẩn bị tranh tài nghệ phải thắng, mới có quyền nói không.”
Thủy Dạng Hề trong lòng lật ra rõ ràng, đây không phải là đem cô nương nhà người ta biến thành hàng hóa sao, phân biệt đối xử ư, thật sự là tức chết người đi được: ”nếu vị nữ tử kia nhận được là không chỉ là một banh vải nhiều màu thì làm sao bây giờ, nàng có quyền lựa chọn người không?”
“Có a, chẳng qua là những người khác cũng có quyền cạnh tranh. Kẻ chiến thắng cuối cùng trong trận thi đấu tài nghệ bất cứ là người phương nào nữ tử này cũng phải lấy .”
“Như vậy, chẳng phải là cô gái một chút tự do cũng không có hay sao, đến cuối cùng, cũng không nhất định có thể cùng mình người yêu ở chung một chỗ?” Cái kiểu chọn lựa này cũng quá biến thái đi.
“Ừ, cũng tương tự như vậy ” Thủy Giác Hiên miễn cưỡng nói, đáp lời hắn thật không cảm thấy hứng thú lắm, “Bất quá, nàng cũng có thể bỏ cuộc nha, một cũng không chọn, như vậy an toàn hơn. Dĩ nhiên, nếu nàng có thể đánh bại tất cả người cạnh tranh, nàng cũng có thể tự do lựa chọn. Cho nên, vẫn còn có cơ hội, chẳng qua là, cơ hội này, thường thường thuộc về tất cả kẻ mạnh mà thôi.” Thủy Giác Hiên vô vị nhún nhún vai.
Thủy Dạng Hề cau mày, Thiên Mị vương triều quy củ thật đúng là nhiều, đa dạng chồng chất a. Một tia cười lạnh bò lên khóe miệng, nói: “Chẳng qua là, những cô nương này không bao gồm người đã có chồng, nhưng nam tử thì bao gồm người đã có thê tử, đúng không?” Thanh âm đã thẩm thấu một chút lạnh lùng nhưng không dễ dàng phát giác, nàng đã nhớ tới nơi nào nhìn thấy banh vải nhiều màu rồi, đó là ở quý phủ của Tam hoàng tử, đồ bị nàng đụng ngã lăn trên mặt đất đó sao? Thật sự là vì địa vị các cô nương mà cảm thấy không công bình, tình cảnh này, điều này không phù hợp với cái cân công lý trong lòng nàng. Bất quá, làm sao lại cảm thấy, đầu càng ngày càng choáng nha, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ. Phảng phất nghe được Thủy Giác Hiên nói: “Đại tỷ cuối cùng đã đoán đúng một chút rồi, thì ra là. . . . . . eh, đại tỷ, đại tỷ, làm sao ngươi có bộ dạng này, nhanh như vậy đã say mới có nửa nén hương thời gian. . . . . .”
Thủy Dạng Hề trong ánh nắng rạng đông của sáng sớm mới tỉnh lại , cùng với tiếng chim hót là mấy thứ không thể ngửi nổi, mắt còn chưa mở ra, trên mặt đã hiện một nụ cười sáng lạng hài lòng. Tối hôm qua ngủ thật sự là ngon, là một đêm đẹp nhất sau khi nàng tới chỗ này mà ngủ được. Cảm giác mình cả đêm đều ở không trung bay lượn, cả người giản ra sảng khoái, nàng vươn cánh tay dài lên cao, ở trên giường lật qua lật lại vài lần, liền chuẩn bị rời giường, lại không nghĩ đến, vừa đứng dậy, liền lại thấy được Thủy Giác Hiên cái yêu nhân kia, khẽ nhíu nhíu mài, sau đó đột nhiên cười một tiếng, nói: “Nhị đệ thật là hăng hái, suốt ngày lặng lẽ cứ chạy tới nơi này của tỷ tỷ, cũng không biết kiêng kỵ một ít gì?” Vừa nói xong bản thân liền không coi ai ra gì mặc quần áo vào.
Thủy Giác Hiên nhưng ngay sau đó đáp lời: “Được, được, được, hôm nay không biết là người nào không biết kiêng kỵ đâu, lại ngông nghênh mặc quần áo vào vậy” Nói xong, còn làm vẻ vô tội bất đắc dĩ lắc đầu.
Thủy Dạng Hề cũng không cùng hắn so đo, nói: “Nói đi, sớm như vậy, trông ngóng chạy tới, hẳn không phải là rỗi rãnh tới để khua môi múa mép chứ?” Nàng vốn là khinh thường những thứ lễ nghi phiền phức và phiền toái kia, hôm nay có người dẫn đầu không tuân theo, nàng cũng vui vẻ bớt lo, không chút nào để ý.
“Đại tỷ quả nhiên liệu sự như thần, đệ đệ là đặc biệt tới lắng nghe đại tỷ phát biểu .” Vừa nói, còn làm bộ dạng tựa như gương mẫu thi lễ một cái.
Phát biểu? Thủy Dạng Hề hồ nghi nhìn hắn một cái, đem một cái tay để ngang trước ngực, một cái tay khác chống càm, đôi mắt hạ xuống cẩn thận mà nghĩ , nga, đúng rồi, thế nhưng bởi vì một đêm ngủ thật là tốt, thiếu chút nữa đã quên rồi, Thủy Dạng Hề mặt nhăn cau mài, tựa hồ là đối với việc mình lơ là sơ xót nguyện vọng mà bất mãn vô cùng , nói: “Rượu tối hôm qua, ngươi bỏ cái gì?” Thanh âm không lớn, nhưng đã lộ ra phần nào đó nguy hiểm, trên mặt, khóe miệng, trong mắt, vẫn là một ít nụ cười như có như không, cả người lộ ra một loại lạnh nhạt trong trẻo lạnh lùng, chẳng lẽ lần này đã nhìn lầm người?