• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 20

“Chàng đứng ngoài cửa làm gì vậy?” Trên tay cầm một chén canh, Tiêu Tiêu liếc nhìn Hình Thất rồi bước vào phòng. Người hắn yêu là Vũ Điệp thì sao chứ, dù sao nàng ta cũng đã chết, còn gọi gì là kình địch của mình nữa, thôi thì cứ để hắn yêu người không phải là Tiêu Tiêu cũng được. Vừa nãy cảm xúc quá kích động, đã làm lãng phí rất nhiều nước mắt vô ích.

Hình Thất lăng lăng nhìn Tiêu Tiêu bước vào, người này là Kim Tụ Bảo ư? Chính là cái tên Kim Tụ Bảo chuyên phá hư chuyện tốt của hắn?! “Nàng...”

Nàng cái gì mà nàng, Tiêu Tiêu lườm hắn một cái, “Ngồi xuống ăn mì đi.”

“Ừm.” Hình Thất rì rì hướng mép bàn đi tới, cầm lấy đũa, vừa gắp một ngụm, “Phốc!” Đây là cái gì? Là thức ăn cho người sao?! “Nàng...”

Lại là nàng, cắt, không để ý nữa, “Chàng phải ăn hết đó, bằng không ta sẽ tức giận.”

Hình Thất tính toán, quên đi, hắn ăn vậy! Hung hăng nhét mì đầy miệng, thật quá khó ăn, đây không phải đồ ăn do nàng làm chứ. Sao hắn có thể yêu một nữ nhân trù nghệ kém cỏi thế này đây, aiz... Không đúng, hắn là Kim Tụ Bảo, hắn làm sao có thể yêu “hắn”! Hình Thất lập tức ném đũa trúc, “Nàng...”

Tiêu Tiêu lại đảo cặp mắt trắng dã, “Không ăn hết ta sẽ rất thương tâm nga.”

Hảo, được rồi, hắn ăn! Nàng luôn là người vui vẻ thích cười, ngoại trừ hôm nay có điểm khác lạ. Mấy ngày nay hắn trúng độc, nói vậy là do nàng quá đau lòng không chịu nổi đi. Sau này hắn sẽ không để nàng phải rơi lệ thêm lần nào nữa. Á — Hắn là Kim Tụ Bảo mà, là Kim Tụ Bảo đó! Đũa trúc trên tay Hình Thất lại buông xuống, “Nàng...”

Không cần tiếp tục “nàng” nữa, Tiêu Tiêu giận dữ mắng mỏ, “Không cho phép nói chuyện, ăn mau!”

Nga, hiểu được, hắn ăn! Nàng tức giận, hai mắt thật to đặc biệt có thần, thật đáng yêu. Nhiều năm như vậy, cũng chỉ có thời gian ở bên cạnh nàng là thoải mái nhất, cưới được người vợ như thế thì người chồng như hắn còn có gì muốn đòi hỏi nữa đây. Không đúng, không đúng! Hắn đang suy nghĩ cái gì thế này! Nữ nhân này không phải Vũ Điệp, mà là Kim! Tụ! Bảo! “Nàng...”

Chẳng có từ nào mới cả, Tiêu Tiêu hai tay chống cằm, lành lạnh hỏi hắn, “Nàng, nàng, nàng, rốt cuộc chàng muốn nói cái gì?”

Đúng vậy, hắn muốn nói cái gì? Hình Thất hoang mang, chẳng lẽ hỏi nàng có phải Kim Tụ Bảo hay không, lời đã đến bên miệng lại không thể thốt ra, “Ta...”

Bây giờ lại biến thành ta, tên gian nhân này rốt cuộc đang tính làm gì đây, “Chàng nói mau đi, cứ ngập ngừng ấp úng như thế muốn làm ta tức chết à.”

“Nàng là Tụ Bảo huynh?” Đáng chết, tại sao hắn lại thốt ra câu đó chứ, đáng ra hắn không nên hỏi mới đúng! “Ý ta là nàng có biết Tụ Bảo huynh không?”

Hình Thất sửa miệng thật mau, đáng tiếc vẫn bị Tiêu Tiêu nghe rõ, hắn đã biết nàng là Tụ Bảo rồi sao! “Không phải, ta không phải Tụ Bảo.”

Không phải?! Hình Thất mừng rỡ, “Nàng...”

“Ta cũng không phải Vũ Điệp.”

Ách, cái gì, cũng không phải Vũ Điệp?!

“Tên ta là Tiêu Tiêu.”

Tiêu Tiêu? Lại là thứ gì nữa đây? “Nàng...”

Thở dài, Tiêu Tiêu cầm lấy tay hắn, “Ta chỉ là kẻ bị vạch sai hồn đáng thương. Cứ ba ngày là lại bị nhập vào thân thể của một nữ tử không hay ho.”

Hình Thất nhíu mày, vạch sai hồn, nữ tử không hay ho? Hắn không hiểu, nghe rất không hiểu. “Nàng...”

“Để ta nói rõ lại từ đầu cho chàng nghe, chỉ cần chàng tin tưởng ta, không bị hù sợ là được.” Nói trắng ra tất cả cũng tốt, cứ giữ kín trong lòng nàng rất khó chịu, “Ta vốn là một nữ sinh rất bình thường, sau lại có một ngày...”

Hắn đang nghe thần thoại chuyện xưa sao?! Hình Thất vỗ về cái trán đang nhăn lại kịch liệt cùng hai bên thái dương đau buốt, đúng là một nữ nhân quái dị, hắn thế nhưng lại yêu một nữ nhân quái dị! Rốt cuộc người hắn yêu là ai đây —“Nàng để cho ta hảo hảo suy ngẫm lại đã.”

Nàng nói nàng tên là Tiêu Tiêu, còn thân thể hiện tại lại là của Vũ Điệp. Nói cách khác, người hắn yêu chính là hợp thể giữa Tiêu Tiêu cùng Vũ Điệp. Cuối cùng Hình Thất đem ra được kết luận này! “Nàng nói rằng nàng chỉ có thể trụ lại thân thể này hai năm, còn lần sau biến thành cái dạng gì thì nàng không biết?” Vậy hắn làm sao có thể nhận ra nàng được đây?!

“Đúng vậy, có thể ta sẽ trở lại thế giới của ta chưa biết chừng, bất quá nhìn mấy trường hợp trước đó thì xem ra không có khả năng như vậy.” Mỗi lần sống lại đều là ở tại Tống Triều này, đã vậy lần nào cũng đụng phải hắn, liệu lần sau có khả năng gặp lại hắn được không đây.

Quay về thế giới của nàng? Vậy hắn sẽ vĩnh viễn không còn được nhìn thấy nàng nữa? Tâm trạng bối rối, Hình Thất lập tức ôm chặt lấy Tiêu Tiêu “Ta không cho phép nàng trở về! Nàng là của ta!” Vĩnh viễn đều là nữ nhân của hắn!

“Ta... ta cũng không muốn rời khỏi chàng đâu! Tuy rằng chàng không thương ta, nhưng ta rất thích chàng, thực sự rất thích chàng... ô...” Đau quá, tâm nàng đau đớn quá. Loại độc chết tiệt gì thế này, đau chết nàng!

“Không, ta yêu nàng, ta yêu nàng! Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, dù nàng có ở trong bộ dáng gì cũng không sao cả!” Nàng lại khóc rồi, hắn lại khiến cho nàng phải thương tâm thêm lần nữa! “Đừng khóc, ta thích nhìn nàng cười.” Hình Thất hôn lên những giọt lệ trên khóe mắt Tiêu Tiêu, sau đó hôn lên đôi môi của nàng, “Ta chỉ muốn nàng...”

Dần dần quần áo rơi xuống, hai thân ảnh trở mình lên giường. Giờ phút này, hắn chỉ muốn ôm nàng, những thứ khác cái gì cũng không muốn.

Đau, loại độc này sao lại có thể lợi hại như thế chứ, đau quá. Móng tay Tiêu Tiêu dùng sức chế trụ lưng Hình Thất nhưng vẫn không thể làm giảm bớt sự đau đớn này được, lệ rơi càng lúc càng nhiều, “Hình Thất!” Đừng buông tay, nhất định phải ôm chặt ta.

Một cái động thân, Hình Thất tiến vào bên trong nàng, “Bất luận phát sinh chuyện gì, nàng vĩnh viễn đều ở bên cạnh ta, nàng đã nói rồi, ta vĩnh viễn cũng không quên!”

“Vũ Điệp, nàng làm cái gì?!” Thân ảnh đang luật động bỗng dừng lại trong nháy mắt, Hình Thất bắt lấy bàn tay đang bóp chặt cổ hắn “Vũ Điệp!”

Nàng đang làm gì ư? Tiêu Tiêu cũng không rõ, tại sao tay nàng lại không nghe theo sự sai khiến của nàng thế này! Ta... vì sao ngay cả nói cũng nói không nên lời, hiện tại bàn tay kia của nàng đang làm gì vậy?

“Vũ Điệp!” Hình Thất hoang mang rối bời, “Đáng chết! Sao lại thế này?!”.

Ta... không biết, ta nói không ra lời. Sao nàng lại biến thành thế này? Hình Thất, ta không muốn, ta không muốn. Không phải, đây không phải là khuôn mặt của nàng, vẻ mặt không lộ biểu tình gì, ánh mắt giống như một tiểu hài tử, đây không phải là nàng. Không đúng, cũng không phải Vũ Điệp, nữ nhân vẻ mặt đờ đẫn này là ai? Tiêu Tiêu lờ mờ nhìn hình ảnh nữ nhân hiện lên trong đôi đồng tử của Hình Thất, nữ nhân trong mắt hắn giống như một con rối không có sinh mạng, cứ mặc cho người khác điều khiển vậy. Vì sao, vừa rồi rõ ràng còn rất tốt, tại sao hiện tại lại thành thế này?!

“Vũ Điệp, ta đang nói chuyện với nàng.” Nàng làm sao vậy, biểu tình này hắn chưa gặp bao giờ, “Ta đang nói chuyện với nàng đó, mau trả lời ta đi.” Không có khả năng, tại sao nàng lại thay đổi nhanh như vậy! Tại sao nàng lại muốn giết hắn!

Nhanh chóng rút ra, Hình Thất ôm lấy thân thể bất động an ủi, “Không có việc gì, cái tên họ Phẩm kia ở đây, nàng nhất định không có việc gì!” Bất luận thế nào, kẻ nào đã hại nàng ra nông nỗi này nhất định phải đền mạng! Bắt đầu mặc lại y phục cho Tiêu Tiêu, Hình Thất hướng bên ngoài rống to, “Tài thúc! Mau gọi Phẩm Nguyệt đến đây! Vũ Điệp bị bệnh!”

“Ta...” Tiêu Tiêu đột nhiên lại phát ra thanh âm. Di? Nàng lại có thể nói chuyện? “Hình Thất.” Đúng là có thể nói chuyện được rồi! “Hình Thất!”

“Vũ Điệp!” Hình Thất lập tức giải khai huyệt đạo cho Tiêu Tiêu, thật cẩn thận vỗ về thân thể của nàng, “Nàng không thoải mái sao? Có chỗ nào cảm thấy không ổn? Đừng sợ, Phẩm Nguyệt sắp tới rồi, nàng sẽ không có chuyện gì đâu.”.

“Ta...” Nước mắt Tiêu Tiêu rới lã chã, “Ta cũng không biết, thân thể này tự cử động, thật đáng sợ. Người muốn giết chàng không phải là ta, thật không phải là ta! Chàng phải tin tưởng ta!” Đúng là một cảm giác khủng khiếp, nàng lại có thể chính mắt nhìn mình ra tay với người mình yêu thương nhất, chỉ có thể vô lực chứng kiến mà không thể nào ngăn cản nổi. “Thực xin lỗi, Hình Thất. Ta không biết thì ra ta lại là người nguy hiểm như vậy. Oa…”

Phanh! “Tụ Bảo!” Phẩm Nguyệt phá cửa mà vào, thấy quần áo Tiêu Tiêu còn chưa chỉnh tề cùng bộ dạng Hình Thất vô cùng căng thẳng, bọn hắn... “Làm sao vậy, Tụ Bảo! Nói cho đại ca, là lạ ở chỗ nào?” Đã quyết định thành toàn cho hai người bọn họ, hắn không được tức giận! Trấn tĩnh lại, bọn họ là vợ chồng, là vợ chồng!

“Đại ca.” Vẫn ngồi trên đù Hình Thất, Tiêu Tiêu bắt đầu êm tai trả lời, “Mới vừa...”

“Khụ.” Một tiếng ho nhẹ vang lên, trung niên nhân theo sau một bên vỗ vỗ vai Hình Thất, một bên nhỏ giọng nói nhỏ, “Hình công tử, ta thừa nhận dáng người của ngươi không sai, nhưng cởi bỏ như thế đối với lão nhân này mà nói thật sự rất kích thích, ngươi không biết hẳn là nên phủ thêm thứ gì đó lên người một chút phải không?” Ai, ánh mắt của lão rất dễ bị tổn thương mà.

Tiếp nhận Tiêu Tiêu từ tay Hình Thất, Phẩm Nguyệt bắt đầu kiểm tra đầu của nàng, mày cau chặt lại. Hắn rất sợ sự thật như hắn suy đoán. Nhưng đúng là có một cái kim châm rất nhỏ đâm sâu vào da đầu! “Xem phải đến Miêu Cương một chuyến.”

A? Miêu Cương này đúng là từ duy nhất khiến Tiêu Tiêu nghĩ đến cổ thuật trong tiểu thuyết võ hiệp, “Có phải ta bị trúng độc không?”

“Không sao cả, đại ca sẽ giúp muội chữa trị.” Nếu không cắm một cây châm phong trụ sau gáy nàng, giờ phút này có lẽ nàng không thể tự chủ được nữa, hoàn toàn là một con rối bị điều khiển.

Thật phiền phức, lại có thể dính đến cổ độc Miêu Cương này, Vũ Điệp này đúng là hại nàng thê thảm a... “Ta không đi Miêu Cương đâu.” Chỉ được sống có hai năm, vừa đến vừa đi như vậy không biết lại mất đến bao nhiêu thời gian đây.

“Tụ Bảo!”

“Không cần! Hình Thất, ta muốn ở bên cạnh chàng!” Tiêu Tiêu dùng sức ôm lấy Hình Thất, “Dù sao đi nữa ta cũng không sợ.” Nàng không muốn lãng phí thời gian đâu.

Thở dài, Hình Thất nghịch nghịch đuôi sam của nàng, “Ta đi cùng nàng.”

Cắt, hắn làm quan sao có thể nói đi là đi được? Thôi đi. “Chàng quên tứ hoàng tử rồi sao?”

Đúng là hắn không thể cứ đi như vậy, Tứ điện hạ bên kia còn đang có nhiệm vụ, hắn nên làm cái gì bây giờ? Hình Thất khó xử.

“Ta có ý kiến hay,” Trung niên nhân rõ ràng khởi xướng, hướng đến ba ánh mắt nhìn mình chằm chằm. Lúc này hắn mới kích động dâng trào nước mắt, cao giọng reo lên, “Thiếu gia —— Tại sao ngài còn chưa chết vậy?!”

....

Thấy không ai lên tiếng, trung niên nhân tiếp tục cổ xuý, “Nếu chết rồi cũng không cần lo lắng nhiều như vậy, chỉ cần đổi lại thân thể là xong, đó chính là phương pháp mau lẹ nhất đó.” Thiếu gia, ngài có biết thuộc hạ đã ngóng trông ngày hôm nay bao lâu rồi không, cuối cùng ngài cũng đã chuẩn bị dời đến một thân thể nam nhi mới.

Lần này ta là chân chính phục ngươi, Tài thúc! “Chưa hết hai năm thì ta chưa chết được.” Hiện bất quá tại mới được ba tháng, ý kiến hay quá nhỉ.

Hình Thất ôm chặt Tiêu Tiêu, trong đầu một mảnh bối rối. Sắc mặt Phẩm Nguyệt cũng không tốt hơn, vạn phần phức tạp giống nhau.

Bốn người ở đây cũng chỉ có một người là trung niên nhân cao hứng phấn chấn, “Sẽ không, nô tài không tin không có đầu mà ngài vẫn có thể sống!”

Tiêu Tiêu toát mồ hôi... Tài thúc! “Ngươi mau ra bên kia hóng mát đi.” Toàn là chủ ý ôi thiu. Tiêu Tiêu đảo cặp mắt trắng dã, tránh thoát khỏi vòng tay Hình Thất nhảy xuống. “Trừ bỏ ý kiến này ra, ngươi có còn ý kiến nào tốt hơn không?” Nàng tùy tay cầm lấy chén nước, “Sao nghe ngươi nói giống như là hy vọng ta mau chết đi vậy. Không biết chừng... ách... ngô...” Sao lại thế này, uống nước mà cũng bị nghẹn? Ngất a …

“Thiếu, thiếu gia!” Trung niên nhân thấy thế vội vàng chụp lưng của nàng, thực lợi hại, uống nước mà cũng có chuyện xảy ra, quả nhiên là thiếu gia nhà hắn.

Phẩm Nguyệt cùng Hình Thất phản ứng sau, vây quanh Tiêu Tiêu trái vỗ phải vỗ, khiến cho nàng càng khó chịu. Không được, thực sự rất khó thở. Từ thái dương chảy ra hai giọt mồ hôi lạnh, cảm giác này rất giống với cảm giác của bốn lần trước, nàng cảm giác giống như mình lại đang sắp chết vậy, hơn nữa còn là vì uống nước mà nghẹn chết. Đúng là không ý tưởng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK