Thượng tướng nói nhiệm vụ chính của hôm nay là tập đi.
Bát đĩa trên bàn đã được dì bảo mẫu dọn xuống, Du Chi đỡ bàn ăn bên cạnh tập đi. Vừa thử một chút, cậu đã không cần vịn vào đồ vật này nọ cũng có thể miễn cưỡng tự đi.
Du Chi thong thả di chuyển, Cố Quân Điệt từ đầu đến cuối đều bảo trì khoảng cách nửa mét, bảo đảm nếu cậu ngã có thể đỡ lấy cậu.
Ban đầu còn không thuần thục, Du Chi đi vài bước đều lắc lư suýt té ngã, bất quả nhờ có thượng tướng nên cũng không xảy ra chuyện gì, sau lại chậm rãi thích ứng đứng lên, Du Chi càng đi tốc độ càng nhanh, còn được tướng nhỏ giọng khen ngợi một phen.
—– Thật cao hứng! (*‘*)
Sau đó thiếu niên sinh lực tràn đầy bị thượng tướng kéo rời khỏi cạnh bàn.
Du Chi rời khỏi cái bàn nháy mắt hóa thành một pho tượng, không dám động.
Cố Quân Điệt cảm thấy anh cũng có thể đảm đương nhiệm vụ của cái bàn, vì thế động tay một cái, vừa lòng bắt lấy hai cái móng vuốt trắng noãn của thiếu niên đặt lên cánh tay mình, rồi lại cầm lấy cánh tay đối phương, mặt đối mặt luyện tập.
Tuy rằng thượng tướng làm vậy là xuất phát từ tâm tư riêng không ai biết, nhưng không thể không thừa nhận, phương pháp này so với trước đó hữu hiệu hơn, cũng an toàn hơn nhiều.
Hai người cứ thế từng chút một luyện tập đến gần trưa, Du Chi tựa hồ đã có thể không cần sự giúp sức bên ngoài mà tự mình “hành tẩu” ngang dọc.
Thân thể thượng tướng vốn rất khỏe, không cảm thấy một chút mệt nhọc, mà Du Chi đã mệt đến một thân đầy mồ hôi, áo ngủ cũng trở nên ẩm ướt, dính ở trên người rất khó chịu.
“Hôm nay tới đây thôi, đi tắm trước đã, ngày mai tiếp tục.” Thượng tướng xoa xoa đầu thiếu niên, dắt tay cậu đi đến phòng tắm.