Cửu Phượng chê bai, thô lỗ ném Lê Dịch Minh mềm nhũn dưới đất vào ôn tuyền:
"Ngươi nhìn lại ngươi đi, giống hình dạng gì? Vì một nữ nhân có đáng giá không?"
Lê Dịch Minh nhắm mắt lại, vẫn không nói gì thêm, Cửu Phượng biết hắn cố ý, không muốn nói chuyện với mình đúng không, Cửu Phượng cứ muốn ép hắn nói:
"Nha đầu gọi là Cẩm Tịch đó, mới vừa rồi ta đã xem giúp ngươi, ngươi có muốn biết nàng ta còn có thể tỉnh lại hay không không?"
Lê Dịch Minh nghe nói như thế, quả nhiên mở mắt trong nháy mắt, hắn nhìn chằm chằm người trước mặt, sao hắn lại quên, Cửu Phượng chính là "y giả" giỏi nhất Ma tộc, mặc dù Cửu Phượng chưa bao giờ cứu người, nhưng hắn thích giải phẫu xác chết, lóc xương róc thịt người sống hằng năm, tóm lại hiểu rõ thân thể người khác hẳn với người thường.
"Coi như ta thiếu ngươi một nhân tình."
Lời của Lê Dịch Minh khiến Cửu Phượng lấy được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có, quen biết Lê Dịch Minh mười năm, Cửu Phượng lại ngày ngày mong đợi Lê Dịch Minh có thể cúi thấp cái đầu cao quý kia ở trước mặt hắn, nhưng dù bị Thiên Thương hành hạ đến không còn hình người Lê Dịch Minh vẫn chưa bao giờ từng cầu xin Cửu Phượng.
"Xem ra nha đầu đó đúng là điểm yếu của ngươi, nhưng như vậy cũng tốt, rốt cuộc biết đối phó ngươi thế nào."
"Nếu ngươi không muốn giúp, thì thôi."
"Đừng đừng đừng, chút chuyện nhỏ đó, dù sao ta ngươi vẫn có chút giao tình, nhưng ta nói thật với ngươi, tình huống nha đầu đó thật không tốt, ta chỉ có thể đảm bảo với ngươi tạm thời giữ mạng nàng ta lại, những cái khác phải xem vận mệnh của nàng ta thôi."
Mặc dù nghĩ tới sẽ có hậu quả như thế, nhưng chính tai nghe thấy Cửu Phượng nói như vậy, lòng Lê Dịch Minh vẫn đau không thể hít thở, cố gắng lâu như vậy, lại vẫn không thể ở chung một chỗ, hắn không cam lòng.
"Trong sách Thiên Ma có bí thuật cải tử hồi sinh không?"
"Ta cũng không biết, nhưng ngay cả Thần tộc cũng không khống chế được sinh tử của con người."
"Cho dù thế nào, ta cũng phải thử một lần."
"Cửu Dịch, ta muốn hỏi ngươi, lấy được sách Thiên Ma, ngươi thật sẽ giao cho Khương Linh Vũ sao?"
"Không biết."
Lê Dịch Minh trả lời không chút do dự cũng nằm trong dự đoán của Cửu Phượng:
"Thật ra thì ta cũng không muốn để cho ông ta lấy được đồ của Ma tộc chúng ta."
"Ta biết."
Lời nói này của Lê Dịch Minh giống như hắn rất hiểu Cửu Phượng:
"Gì, sao ngươi biết? Ngươi rất hiểu ta sao?"
"Ta chẳng hề hiểu ngươi chút nào, nhưng ngươi đã giấu Tông chủ và Khương Linh Vũ tới tìm ta, ta đoán nhất định ngươi có suy nghĩ của mình."
Điều Cửu Phượng không thích Nhân tộc nhất chính là bọn họ giỏi về tâm kế như vậy, rảnh rỗi cứ lo suy xét về người khác:
"Ngươi nói không sai, đúng là ta lén tới tìm ngươi, nhưng ta không phản bội Ma tộc, phản bội Tông chủ, ta chỉ đơn thuần không thích con người Khương Linh Vũ kia, càng không ủng hộ cách làm của ông ta."
Lê Dịch Minh biết con người Cửu Phượng, tàn nhẫn biến thái, nhưng suy nghĩ lại vô cùng đơn giản:
"Sinh làm ma không có cách nào lựa chọn, nhưng Khương Linh Vũ cam nguyện dẫn tâm nhập ma, dieendaanleequuydoon – V.O, không có thuốc nào cứu được."
"Cửu Dịch, ngươi không hiểu, thân là người của Ma tộc, chúng ta cũng muốn có đất đặt chân ở thế gian này, nhưng Thần tộc không đồng ý, không có cách nào, chúng ta mới có thể liều chết đánh một trận, nhưng chúng ta cũng không thể tước đoạt quyền lợi sống của Nhân tộc và Yêu tộc."
Thật ra lời này của Cửu Phượng khiến Lê Dịch Minh có chút thay đổi cách nhìn, nhưng không đợi sự tán thưởng trong mắt hắn đạt đến đuôi lông mày, Cửu Phượng tiếp đó lại khiến hắn thu những điều đó lại:
"Ngươi suy nghĩ một chút, thế gian này không có Nhân tộc và Yêu tộc, chúng ta còn có thể ức hiếp ai, Khương Linh Vũ vọng tưởng đạp lên vai Ma tộc thành Thần, để cho ông ta nằm mơ đi."
"Vậy Tông chủ thì sao? Suy nghĩ của hắn cũng giống ngươi sao?"
Cửu Phượng lắc đầu, nhắc tới Tông chủ hắn cũng có chút không đoán được:
"Trước kia Tông chủ không thế này, nhất là lúc Cửu Lục còn ở, hai người đó phong quang cỡ nào, đều là tiếng tăm lừng lẫy trong ba tộc, người Nhân tộc và Yêu tộc càng nghe tới bọn họ đã sợ mất mật, chỉ là sau khi Thần phạt, Cửu Lục bỏ mình, Tông chủ cũng mất tích một thời gian, trở lại lần nữa, đã biến thành Khương Linh Vũ nói gì nghe nấy."
"Ngươi đoán có phải Khương Linh Vũ có chuyện gì uy hiếp được hắn không?"
"Không thể nào, mười Khương Linh Vũ cũng không phải là đối thủ của Tông chủ, sao người có thể bị uy hiếp?"
"Ngươi đi theo Tông chủ lâu như vậy, có biết hắn quan tâm cái gì nhất không?"
"Quan tâm nhất? Không có gì hơn sự tồn vong của Ma tộc, còn có...chẳng lẽ là Cửu Lục?"
"Cửu Lục? Không phải hắn đã chết sao?"
Lời của Lê Dịch Minh khiến cho Cửu Phượng không nhịn được xem thường lật trời:
"Nữ nhân của ngươi cũng chỉ còn dư lại một hơi đó thôi?"
Cửu Phượng tức giận nói thật khiến Lê Dịch Minh hiểu ra:
"Xem ra Khương Linh Vũ tính cứu sống Cửu Lục."
"Vậy ta cũng có thể, chỉ cần lấy được sách Thiên Ma, chuyện Khương Linh Vũ có thể làm thì ta cũng có thể."
Cửu Phượng có chút không phục, sao Nhân tộc có thể sử dụng bí thuật Ma tộc?
"Không, nhất định là chuyện gì đó ngươi không làm được, mà chỉ có Khương Linh Vũ mới có thể làm, nếu không Tông chủ sẽ không nghe ông ta nói gì làm nấy."
"Ta không làm được, nào có chuyện gì ta không làm được, trừ phi..."
Hình như trong lúc bất chợt Cửu Phượng nghĩ ra được gì đó, miệng hắn mở rộng, ngón tay không ngừng lắc lắc ở trước mắt Lê Dịch Minh:
"Ta hiểu rồi, nhất định thần thức của Cửu Lục giống Tông chủ lúc trước bám lên thân người nào đó, Khương Linh Vũ thân là Chưởng môn tiên môn, giúp người đoạt phách đúng là sở trường."
Có thế chứ, cho nên hiện giờ chuyện khẩn cấp nhất chính là phải lấy được sách Thiên Ma trước Khương Linh Vũ, Lê Dịch Minh phó thác Cẩm Tịch cho Cửu Phượng, suốt đêm lên đường đến Ám Hà, đến nơi đã mấy ngàn năm chưa từng có sinh linh đặt chân đến.