Thật ra anh không kiềm chế được chú ý từng nhất cử nhất động của Nguyễn Tương Nam. Mặc dù cô nhất định duy trì vẻ mặt và giọng điệu bình tĩnh, nhưng tư thế đi bộ vẫn có biến hoá nhỏ, hình như là dáng vẻ không thoải mái.
Không biết Lâm Giai xem hộ chiếu của anh lúc nào, còn thông báo hôm nay là sinh nhật anh giúp anh, cuối cùng làm cho tất cả mọi người nói buổi tối sẽ chúc mừng sinh nhật anh. Mặc dù cô có ý tốt, nhưng thái độ của Trác Diễm đối với cô vẫn không tốt, nếu như tối hôm qua cô không khoá trái cửa phòng, chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra.
Nguyễn Tương Nam đi qua một cửa hàng mua gỗ trầm hương, chỉ thấy trên bàn những miếng gỗ trầm hương để chế thành những tấm bảng gỗ, phía trên có khắc chữ Việt xiêu xiêu vẹo vẹo, cô dừng lại nhìn. Chờ mọi người đi qua, cô còn đứng tại chỗ. Trác Diễm chỉ đành đi tới bên cạnh cô, hỏi: “Sao vậy?”
Cô lựa ra một tấm gỗ trong đó: “Cái tôi tìm là cái này.”
Trác Diễm lấy ví tiền từ trong túi ra, trả tiền cho chủ quán: “Đi thôi.”
Nguyễn Tương Nam cầm tấm nhãn hiệu, muốn nói rồi lại thôi.
Trác Diễm nhìn nét mặt cô như vậy, đại khái cũng đoán được tâm tư của cô, anh nghĩ rằng bồi thường cô, nhưng vừa không biết bồi thường từ đâu, anh đang nghĩ tới phương thức hình như cũng không thích hợp với cô: “Tôi nghĩ là cô sẽ thích.”
Nguyễn Tương Nam cười cười với anh: “Anh lại không biết tôi thích cái gì.”
Ngược lại những lời này lại trúng điểm yếu của anh, bọn họ biết nhau cũng lâu, nhưng nếu muốn anh đánh giá Nguyễn Tương Nam, chỉ có “Có một điểm là tính tình xấu xa.”, mà thứ cô yêu thích, anh hoàn toàn không biết.
Thật ra thì bản thân cũng không có gì. Cho tới bây giờ anh còn có chút chán ghét cô, cho dù sau này không thể nói ghét, nhưng tuyệt đối không phải là thứ tình cảm này. Biết không thích một người như vậy, thế nhưng đây là chuyện bình thường.
Nhưng anh mơ hồ cảm thấy đã bỏ lỡ một cái gì đó.
Anh đi ở phía sau cô, cô đã xoã tóc xuống, sợi tóc chạm vai, vừa đúng che dấu vết trên gáy. Bụng anh đầy rối rắm mở miệng: “Tôi muốn. . . . . . Thử hiểu rõ cô nhiều hơn.” Đây là lời nói hao tốn sức lực và tâm khí cao ngạo sau khi đấu tranh mới nhận thua.
Nguyễn Tương Nam nghe, nhưng chỉ trả lời đơn giản: “Không cần thiết.”
Thứ hai là Cambodia.
Lúc đi dạo chơi ở hầm nhà Ngô, Nguyễn Tương Nam lần đầu tiên chủ động nói chuyện với Trác Diễm, mặc dù chỉ vì mượn máy chụp hình của anh. Cô chụp mấy cảnh nắng chiều, tuyệt đẹp lạ thường. Nghiêm Ương nằm bên cạnh cô: “Mấy cái này đều là ảnh chụp《 Hoa Dạng Niên Hoa 》năm đó, trí nhớ của chị tốt lắm.”
Cho tới bây giờ Trác Diễm cũng không xem phim, chỉ là nghe nói qua, liền tìm kiếm giới thiệu vắn tắt của bộ phim này qua điện thoại di động quốc tế, vừa nhìn nội dung phim anh sẽ không nhẫn nại nhìn xuống cái ... cuộn phim.
Nghiêm Ương lại đánh giá rằng: “Nghĩ yêu mà không dám yêu, gặp lại thì đã muộn.”
Nguyễn Tương Nam chụp xong mấy tấm ảnh ở góc độ phong cảnh, liền trả lại máy ảnh cho Trác Diễm. Trác Diễm nói: “Trở về tôi sẽ sao chép hình vào trong CD cho cô.”
Nguyễn Tương Nam cười cười: “Không sao cả, từng chụp là được rồi.”
Không sao cả, trong ống kính phong cảnh rất đẹp, từng chụp là được rồi; không sao cả, cô bị người khác gây khó khăn, cũng chỉ cần cảm thấy họ vui là được rồi. Nói gần nói xa luôn là không sao cả, anh thật không biết rốt cuộc có cái gì làm cô thấy thú vị, cô vừa thật thà lại giống như đang tính toán cái gì.
Cuối cùng Trác Diễm nhìn thấy cô giấu tấm gỗ trầm hương anh mua cho cô vào trong cỏ.
Đột nhiên anh cảm thấy, có lẽ cô thật sự sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh, có lẽ mười năm, có lẽ một năm, có lẽ ngà mai.
Tất cả đúng như anh mong muốn, thật ra thì nên cảm thấy may mắn.
Chuyến bay đi Dubai, xảy ra một nhạc đệm nho nhỏ.
Vị trí A ở khoang thương vụ có giấy ghi chép và viết ký tên. Lâm Giai cầm lên nhìn một lát, tò mò hỏi: “Đây dùng làm gì?”
Giọng Nguyễn Tương Nam vui vẻ nói: “Đây là mức phục vụ chăm sóc công ty hàng không thêm vào —— có thể cung cấp viết di chúc.”
Sắc mặt của Lâm Giai trở nên trắng bệch.
Kết quả đến nửa đường, chuyến bay gặp phải luồng khí mạnh, thân máy bay chấn động, quả thật lắc lư giống như đang đi trên đường lồi lõm. Cuối cùng không thể không tạm thời cấp bách hạ xuống sân bay Doha. Lâm Giai nhìn chằm chằm tấm ghi chép trước mặt, sắc mặt càng thêm khó coi, cơ hồ muốn khóc lên.
Nguyễn Tương Nam dịu dàng vỗ vai cô, an ủi: “Không cần khẩn trương quá, chỉ cần giao trái tim và suy nghĩ viết ra giấy, nhất định sẽ chuyển tới tay nhân viên.”
Lâm Giai không muốn ngồi ở bên cạnh cô, mãnh liệt yêu cầu Trác Diễm đổi vị trí.
Trác Diễm cảm thấy hành động của cô hết sức nhàm chán, liền không nhịn được giễu cợt: “Cô thì sao? Một phút cuối cùng nguyện vọng của cô là gì vậy?”
Nguyễn Tương Nam cầm bút viết xoạt xoạt trên giấy một câu: “Sau trăm năm, lúc tảo mộ tôi, đừng quên thiêu Trác Diễm cho tôi.”
Trác Diễm quả thật cảm thấy dở khóc dở cười: “Vậy tôi nên nói —— cảm ơn đã ưu ái?”
Nguyễn Tương Nam khẽ mỉm cười với anh: “Không cần cảm ơn.”
Chuyến du lịch này kết thúc rất nhanh, gần tới ngày tựu trường, Trác Diễm lái xe đưa Nghiêm Ương đến sân bay, mới biết được Nguyễn Tương Nam cư nhiên chuyển ra ngoài theo ý nhà họ Nghiêm.
Nghe nói ngày cô đi, giống như đã mưu tính từ lâu, chuẩn bị đầy đủ lại không dài dòng dây dưa chút nào.
Mẹ của cô giận đến mức muốn phát bệnh tim, nói cô có bản lĩnh đừng bước vào nhà một bước.
Trác Diễm vừa mới nghe được tin tức này có chút khiếp sợ, nhớ lại cô đã từng nói “Dù sao đây cũng là lần cuối cùng”, thì ra là lúc đó cô đã có tính toán, toàn bộ bọn họ đều bị lừa gạt.
Bản thân anh cũng có rất ít cơ hội ngẫu nhiên vô tình gặp cô trong trường học, cô còn đặc biệt trốn tránh anh —— lúc mới bắt đầu anh còn tưởng học viện y học có nhiều chuyện, mới không tìm người, sau lại gặp mặt trên đường mòn, cô cư nhiên quay đầu bỏ chạy. Cô quyết tâm muốn đoạn tuyệt quan hệ với người và vật.
Trác Diễm không giải thích được, anh cũng không phải diện mạo hung ác ba đầu sáu tay, cần gì thấy anh liền bỏ chạy? Dù sao cũng quen biết nhiều năm, không phải bạn bè tri kỉ, ít nhất cũng có thể gật đầu quen biết chứ? Tại sao phải đoạn tuyệt như vậy?
Cô càng tránh anh, anh càng bị kích lòng háo thắng, nhất định phải gặp mặt hỏi rõ ràng, anh đuổi theo cô ẩn núp mấy ngày, thật sự tiêu hao hết kiên nhẫn của anh. Anh chỉ đi tìm Diệp Trưng của viện y học, anh ta và Nguyễn Tương Nam chính là cùng một người, nói dễ nghe gọi là đặc thù, nói khó nghe chính là quái thai, trong nhà có điều kiện lại không cần, ngược lại cực khổ đi học y khoa.
Diệp Trưng bày tỏ vẻ không hiểu khi anh hỏi thời khoá biểu của Nguyễn Tương Nam: “Bao nhiêu, thật ra thì anh có thể hỏi trực tiếp cô ấy, tại sao lại muốn hỏi tôi?”
“Nếu như tôi có thể gặp mặt, tôi cần gì phải hỏi anh?”
“Anh không thể gặp người, chỉ có thể nói thể lực quá kém.” Diệp Trưng có ngụ ý chế nhạo anh, “Lời như vậy, thật ra anh nên đi luyện thêm mới đúng.”
Trác Diễm không làm gì được anh ta.
Cuối cùng vẫn là Diệp Tỷ lấy được tin tức có lợi, anh kéo áo Trác Diễm, run lẩy bẩy lại cố gắng nhu nhược không xương cọ xát trên người anh: “Diễm Diễm ca ca, người ta chỉ vì Tương Tương nhà anh đều hiến thân, thiếu chút nữa bị người ta bạo luân . . . . . Người ta bị lột sạch quần áo, chỉ còn lại một cái quần lót, còn bị giở trò . . . . . Trinh tiết người ta không còn anh nhất định phải phụ trách đó. . . . .
Cả người Trác Diễm nổi da gà, vô tình đẩy anh ta ra: “Nói tiếng người.”
Diệp Tỷ cười hì hì dùng giọng điệu bình thường nói: “Được rồi, tôi có tin tức, chiều mỗi tối thứ tư Nguyễn tiểu thư đều đến phòng mĩ thuật làm người mẫu, đây là tôi đi làm người mẫu cho học viện mĩ thuật để lấy tin tức, tuyệt đối có thể tin, lúc đó anh đi chặn cô ấy, chắc chắn cô ấy không chạy được.”
Học viện mĩ thuật chính xác sẽ mời người mẫu khoả thân, mỗi tiếng được tính phí rất cao.
Trác Diễm vừa nghĩ tới cô vì tiền chuyện như vậy cũng làm, thật sự không muốn chõ mõm vào nữa, nhưng đến chiều thứ tư, thân thể làm trái với ý nghĩ của bản thân, đi tới phòng vẽ tranh.
Kết quả ngoài phòng vẽ vây rất nhiều người.
Nguyễn Tương Nam thấy anh dĩ nhiên cũng không ứng phó kịp, trên mặt cô có chút hồng, làm cho anh có chút nhận không ra. Cô yên lặng nhìn anh nửa phút, mở phòng chứa đồ lặt vặt kế bên phòng vẽ tranh: “Tôi muốn thay quần áo, phiền anh không đi theo vào.”
Căn bản Trác Diễm không cho cô cơ hội này, trực tiếp đưa tay đẩy cửa, đẩy cửa chen vào.
Nguyễn Tương Nam bất đắc dĩ nhìn anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Về nhà đi.”
“. . . . . . .Cái gì?”
Trác Diễm lặp lại một lần nữa: “Xin cô về nhà đi, mặc kệ thế nào, dù sao nơi đó cô còn có mẹ cô, còn có em gái ruột.”
Nguyễn Tương Nam suy tư chốc lát, hỏi: “Nói như vậy, anh đến làm thuyết khách là vì em gái tôi?”
“Tôi không phải đến làm thuyết khách vì ai cả, tới bây giờ Nghiêm Ương và dì cũng không yêu cầu tôi làm thuyết khách.”
Nguyễn Tương Nam xoay người kéo một cái ghế ngồi xuống, nhìn đồng hồ: “Mười phút nữa tôi phải đi đến phòng vẽ tranh rồi, anh có thể nói ngắn gọn không?”
“Ý của tôi rất đơn giản, làm người không thể tuyệt tình như vậy, tất cả không phải giống cô nói là chia cắt mà có thể bỏ qua.”
“Nói xong rồi?” Cô mặc áo phông màu trắng cùng với quần jean xanh đậm, nghe vậy đột nhiên vén vạt áo lên, “OK, vậy tôi đi thay quần áo, anh có thể đi ra ngoài.”
Trác Diễm vội vàng xoay người, nhưng đã nhìn thấy eo trắng nõn mềm dẻo của cô dưới lớp áo, nhất thời có chút khó khăn: “Cô thay quần áo không thể nói với tôi trước một tiếng sao?”
“Tôi vốn tới phòng chứa đồ lặt vặt thay quần áo, là anh cô gắng theo vào.” Động tác Nguyễn Tương Nam lưu loát thay quần áo mà học viện mĩ thuật đã chuẩn bị cho cô, “Lần trước tôi vì thay quần áo mà tới trễ một phút, bị mắng rất thảm, anh còn dài dòng như vậy, sẽ hại tôi trễ lần thứ hai.”
Anh nghe tiếng sột soạt sau lưng, nghĩ cô đã thay xong quần áo, đang sửa sang lại: “Thay quần áo rồi?”
Nguyễn Tương Nam đang đeo thắt lưng, cái thắt lưng bằng gốm vô luận như thế nào cũng không thể đạt tới vẻ đẹp tiêu chuẩn, nói chuyện với anh cũng thành cãi vả: “Đương nhiên là thay quần áo, chẳng lẽ anh cho rằng người mẫu cũng không cần mặc gì?”
Thật sự anh đúng là nghĩ vậy.
Trác Diễm siết chặt nắm đấm trong túi, đều là Diệp Tỷ cố ý gạt anh.
Nguyễn Tương Nam đi đến trước mặt anh, quan sát cẩn thận một hồi, thấy ý nghĩ của anh rất nhanh: “Suy nghĩ của anh rất bẩn thỉu. Trước kia dĩ nhiên tôi cũng nhìn không ra.”
“Tôi bẩn thỉu?”
“Chẳng lẽ không đúng?” Cô kéo thắt lưng, “Mặc dù tôi rất thiếu tiền, nhưng tôi còn chưa thiếu đến mức anh cho rằng tôi như vậy.”
“Cô ——”
“Xong rồi, lần này lại trễ, đều do anh làm hại.”
“Còn chưa cài lại đai lưng phải không?” Lúc này Trác Diễm mới thấy rõ cô mặc Hán phục, còn là Hồng Sắc, anh cường ngạnh kéo đai lưng của cô xuống, cứng rắn kéo thân thể cô qua, đeo thắt lưng cho cô, cuối cùng dùng sức buộc chặt, trong lòng nghĩ có thể đem cái tai hoạ này đau chết, có phải tốt hơn.
Nguyễn Tương Nam a một tiếng, nhỏ giọng oán trách: “Anh thật thô lỗ.”
Anh nhìn eo cô nhỏ nhắn không đến một nắm tay, hình ảnh mê loạn đêm đó không khống chế được xông lên não, anh lấy lại bình tĩnh, xoay người mở cửa phòng chứa đồ nghiêm túc nói: “Tôi chờ cô xong. Nhất định chúng ta phải nói chuyện một chút.”