Ngồi ở bàn ăn máy móc ăn cơm, anh nhai nhai miếng thịt trong miệng suy nghĩ.
Bị Vương Quý nuôi tới mập thì không nói, gần đây anh hình như còn biến thành…. có chút mùi người? Trình Nhiên nhớ tới nhận xét gần đây của đồng nghiệp về mình.
Vương Hổ thật sự là một khách trọ hoàn hảo.
Vẻ ngoài của gã trước không nhắc tới, biết nấu ăn, biết chăm con, dỗ nhóc con cũng rất có nghề. Trình Nhiên nhìn khung cảnh ấm áp trong bếp.
Ánh đèn vàng nhạt, mùi thức ăn thơm ngào ngạt cùng hơi nước từ từ dâng lên, vấn vít trong không gian rộng rãi. Nhìn từ xa, đúng là có cảm giác gia đình.
Lúc trước không như thế này.
Dù là trước hay sau khi Trình Nhiên tự mình xây dựng gia đình, bếp trong nhà luôn một vẻ sạch sẽ rộng rãi. Máy hút dầu do không thường dùng nên mặt trên không tích lại một lớp dầu mỡ, ngay cả xẻng nấu cũng mang cảm giác lạnh lẽo vô cùng.
Trình Nhiên đứng dậy múc cho Vương Hổ một bát canh mát.
Khách trọ giỏi như vậy, sao có thể không đối tốt với gã. Trình Nhiên nghĩ thầm, hoàn toàn không nhận thấy sự khác biệt trong hành vi của mình.
Có điều sự thay đổi theo hướng tốt này cũng coi như đáng vui đáng mừng, đáng vui đáng mừng!