• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14: Nàng sai ờ đâu?

Xe ngựa dừng lại ở cửa cung, sau khi dặn dò kỹ Hàn Duyệt, Kha Tuyết Nhã mới an tâm một mình đi đến Phượng Nghi cung.

“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.” Kha Tuyết Nhã theo quy củ hành lễ với Hoàng Hậu, trùng hợp thật Kha Tuyết Lệ cũng có mặt ở đây, xem ra không phải là việc tốt lành gì rồi.

“Đứng lên đi.” Hoàng Hậu ánh mắt không thèm nhìn đến Kha Tuyết Nhã, dựa người lên ghế thong thả nhấp trà.

“Tạ ơn mẫu hậu.” Kha Tuyết Nhã đứng sang một bên, lại là chuyện gì nữa đây, hình như nàng đâu có đắc tội với bà ta đâu.

“Tỷ tỷ.” Kha Tuyết Lệ hướng Kha Tuyết Nhã mỉm cười gật đầu chào hòi.

“Bổn cung nghe nói Tĩnh vương phi không hiếu kính phụ mẫu, lại làm nên việc bất kính với trưởng bối.” Hoàng Hậu ánh mắt lưởt qua Kha Tuyết Nhã giọng điệu có phần dò xét, hôm nay cô ta đừng hòng lành lặn ra khỏi đây.

“Mẩu hậu minh giám, nhi thần làm sao có thể làm ra chuyện thất đức đó được.” Kha Tuyết Nhã nhanh chóng quỳ xuống biện minh, thì ra là do Kha Tuyết Lệ đã sớm mang chuyện kia đi nói với Hoàng Hậu.

“Mầu hậu a, đó chính là chiếc vòng ngọc mà tỷ tỷ nhất quyết không hiếu kính mẫu thân.” Kha Tuyết Lệ nhanh miệng chỉ tay về phía chiếc vòng ngọc được đeo trên tay nàng.

“Tĩnh vương phi có phải quá ích kỷ, một chiếc vòng ngọc cũng không hiếu kính được cho kế mẫu?” Ánh mắt Hoàng Hậu hướng về chiếc vòng đó, quả thực rất đẹp, là thuộc hàng hiếm thấy trên đời, thảo nào Kha Tuyết Nhã lại không chịu nhường lại.

“Mẩu hậu minh giám, đây là vật vương gia tặng cho nhi thần làm tín vật định tình, thứ cho nhi thần ích kỷ.” Chuyện gì đây hết mẫu tử nhà họ giờ lại tới Hoàng Hậu, có một chiếc vòng thôi mà ai cũng soi mói thê này.

“Mẩu hậu nghe thấy rồi đó, đây đều là lời tỷ tỷ chính miệng nói ra, dù là mẫu hậu có lên tiếng thì chưa chắc tỷ tỷ đã chịu giao ra đâu.” Kha Tuyết Lệ ngồi một bên châm dầu vào lửa, để xem hôm nay Kha Tuyết Nhã có thể không giao ra được không?

“Dù là tín vật, không có vật này thì có vật khác, Tĩnh vương phi cũng thật quá ích kỷ với trưởng bối rồi, đó không phải là việc hậu bối nên làm đâu.” Hoàng Hậu có phần dao động, hôm nay nhất định phải ép nàng ta giao ra, nếu không lời nói của người làm Hoàng Hậu này một chút giá trị cũng không có.

Kha Tuyết Nhã có chút bạo gan nhìn thẳng ánh mắt của Hoàng Hậu hỏi một câu “Dám hỏi mẫu hậu tín vật mà hoàng thượng tặng người, người khác cũng muốn lấy người sẽ làm thê nào?”

“Bổn cung nhất quyết không cho.” Hoàng Hậu trả lời, mặt dù trong lòng có chút đau.

Tín vật sao? làm gì có thứ gọi là tín vật, trong lòng hoàng thượng đều là Sở phi làm gì có chỗ cho người khác, dù Sở phi có chết đi bao nhiêu năm thì lòng cùa hoàng thượng cũng không hề thay đổi một chút.

“Vậy nhi thần cũng nhất quyết không thể đưa cho người khác được.” Kha Tuyết Nhã kiên quyết nói, bà ta còn không nở sao lại bắt nàng phải giao ra, thật là vô lý hết sức. “Rầm.” Hoàng Hậu tức giận đập bàn, chẳng lẽ bà phải chịu thua cô ta hay sao, còn ngược lại chất vấn bà, vốn không để trong mắt người mẫu hậu này.

“Mẩu hậu bớt giận.” Kha Tuyết Lệ cũng Kha Tuyết Nhã đồng thanh khuyên ngăn.

“Người đâu mau lấy chiếc vòng đó ra cho bổn cung.” Hoàng hậu vừa ra lệnh, đã có hai cung nữ lập tức đi lại giữ hai bên tay Kha Tuyết Nhã lại, Dung ma ma hầu hạ bên cạnh Hoàng Hậu, đi tới tháo chiếc vòng đó ra đem dâng lên cho Hoàng Hậu.

“Không được các ngươi không được lấy.” Kha Tuyết Nhã bị cưỡng chế không có biện pháp ngăn cản chỉ có thể trơ mắt nhìn họ lấy đi.

“Đẹp thật.” Hoàng Hậu cầm lên ngắm nghía, loại vòng ngọc bích này thì càng hiếm thấy hơn nữa, quả thực là trân bảo vô giá.

“Chiếc vòng này nếu được đeo vào tay của mẫu hậu thì càng quý giá hơn.” Kha Tuyết Lệ thấy hài lòng vởi cái kết hiện tại, dù không có được nhưng chỉ cần không ở trong tay Kha Tuyết Nhã thì đã đù rồi.

“Nương nương người xem, bên trong hình như còn khắc chữ nữa.” Dung ma ma đứng bên cạnh nhắc nhở, màu ngọc đẹp như vậy sống tới từng tuổi này hầu hạ bao nhiêu chủ tử số lần thấy cũng là khan hiếm.

“Mau hậu xin trả lại tín vật cho nhi thần.” Kha Tuyết Nhã cầu xin, trong cung thiếu gì vật lạ sao họ cứ thích lấy đồ của nàng vậy?

“Người đâu, Tĩnh vương phi gây rối Phượng nghi cung, lại bất kính trưởng bối, và miệng nàng ta đến khi nào nhận lỗi thì thôi.” Hoàng Hậu đưa mắt nhìn Kha Tuyết Nhã vẫn còn đang quỳ ở đó vè mặt trở nên nham hiểm, muốn đấu với ta sao, cô ta thực sự còn rất non.

“Chát… chát.” Dung ma ma nghe lệnh đi tới không ngừng tát vào má của Kha Tuyết Nhã.

Hoàng Hậu một phen hả dạ, tựa người lên ghê quan sát dòng chữ phía trong “Hàn -Sở.” ánh mắt Hoàng Hậu đột nhiên tối sầm lại, đây chẳng phải là tín vật định tình cùa Hoàng Thượng tặng cho Sở phi sao?

ĐƯỢc lắm, Sở phi ngươi chết đi cũng đã đành sao không đem tín vật này xuống mồ luôn đi, hôm nay để ta thấy, khi đó không có cơ hội bắt nạt ngươi vậy giờ ta bắt nạt con dâu ngươi bù.

Hoàng Hậu nghĩ rồi khóe môi cong lên một chút lộ ra một chút tà ác nhìn Kha Tuyết Nhã bị đánh có chút hả dạ “Ngươi đã biết sai chưa?

“Nhi thần không làm gì sai.” Hai bên má của Kha Tuyết nhã bị đánh nãy giờ đã sưng lên khóe môi còn dính chút máu nhưng vẫn không chịu nhận lỗi.

“Tỷ tỷ, muội thấy tỷ nhận sai là được rồi, mẫu hậu khoan dung sẽ không làm khó tỷ.” Kha Tuyết Lệ một bên làm người tốt khuyên nhù Kha Tuyết Nhã nhận lỗi “Ta không làm gì sai? lỗi gì mà phải nhận.” Kha Tuyết Nhã trừng mắt nhìn hai người bọn họ, biết vậy khi nãy nàng đã cho Hàn Duyệt đi theo, giờ nàng hối hận quá.

“Đánh mạnh một chút.” Hoàng Hậu nghe xong cũng không nương tay nữa, càng nhìn càng thấy Kha Tuyết Nhã chướng mắt, cố chấp như Sở phi năm đó.

“Chát…” Dung ma ma tiếp tục hành hình, lực cũng mạnh hơn lúc nãy.

Hàn Duyệt hắn ở đâu sao không tới cứu nàng bình thường không phải hắn linh lắm sao, vừa nhắc là tỏi tiền bây giờ cả mặt mũi cũng không thấy, kiểu này nàng bị đánh đến ngất mất.

Bọn người này thật không nói lý lẽ, lấy đồ của nàng tay đánh nàng, hoàng thất mà bao người ước mơ được đặt chân vào chính là như vậy đó sao?

về phía Hàn Duyệt vẫn đợi Kha Tuyết Nhã nhưng đã gần một canh giờ vẫn chưa thấy nàng ra, trong lòng lại có chút lo lắng, đi vào trong tìm nàng.

Đúng lúc Hoàng Thượng đi ngang qua đó, thấy dáng vè gấp gáp của Hàn Duyệt có chút hiếu kỳ lên tiếng gọi “Duyệt nhi.”

“Phụ hoàng.” Hàn Duyệt nghe tiếng gọi, liền quay lại nhìn nhanh chóng chạy đến chỗ Hoàng Thượng.

“Vội vã như vậy, rốt cuộc có chuyện gì?” Hoàng Thượng lên tiếng, chẳng phải nó ở trong phủ sao? khi không lại chạy vào cung mà còn gấp gáp như vậy nữa.

“Nương tử, không thấy nương từ nữa.” Giọng nói Hàn Duyệt có chút gấp gáp, hai chân nhất thời không đứng yên được một chỗ, đi qua đi lại trước mặt Hoàng Thượng.

“Nói rõ hơn xem vì sao lại mất tích?” Hoàng Thượng kéo Hàn Duyệt lại đứng yên một chỗ hỏi cho rõ ngọn ngành.

“Nương tử đến Phượng Nghi cung, về sau không thấy nữa, không thấy nữa.” Hàn Duyệt nói rồi liền gấp gáp chạy đi hướng về Phượng Nghi cung.

“Mau đi theo.” Hoàng Thượng cũng nhanh chóng ra lệnh đuổi theo Hàn Duyệt, hỏi nó cũng như không nói không rõ đầu đuôi, càng nghe càng tò mò.

Cái gì mà mất tích, rồi Phượng Nghi cung, chuyện này có liên quan đến Hoàng Hậu sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK